Chương 909: Bị Mê Hoặc
Sau khi thôn phệ toàn bộ tinh hoa cốt nhục của Tiêu Trình thì đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười một của Tịch Thiên Dạ lại tăng trưởng thêm một đoạn dài, càng vững chắc hơn trước mấy phần.
Đương nhiên khoảng cách để ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi thứ mười một hoàn chỉnh vẫn còn rất xa.
Thi thể Tiêu Trình hóa thành bột mịn, chậm rãi vung vãi lên giữa không trung, cát bụi lại trở về với cát bụi.
Tất cả mọi người bên trong thành Xương Trạch đều nhìn vào không trung, sắc mặt kinh hãi vô cùng, tổng đầu của mật vệ hoàng gia đều là nhân vật danh chấn thiên hạ, chỉ dậm chân một cái cũng có thể làm cho nhân tộc chấn động, bây giờ lại bị người giết chết!
"Người trẻ tuổi kia cũng vừa mới thi triển ra Thánh Kiếm quyết sao?"
Trương Cát Tượng suy nghĩ xuất thần, cao thủ Kiếm đạo hắn đã gặp qua rất nhiều, ví như Tiêu Trình cũng là một cao thủ Kiếm đạo khá nổi danh, thế nhưng kiếm đạo mà Tịch Thiên Dạ vừa mới thi triển ra là xưa nay chưa từng gặp qua. Hơn nữa lại mang đến cho hắn một cảm giác tuyệt đỉnh hơn bất cứ loại Kiếm đạo nào mà hắn từng thấy qua, có một luồng khí phách vô cùng to lớn.
"Thật là đáng sợ, Tiêu Trình trực tiếp bị một kiếm tru sát. Không phải nói Thánh Kiếm quyết của bộ lạc Trụ Sơn mới là thiên hạ chính tông nhất sao?"
Lão nô áo xám kinh hãi không thôi, một kiếm giết Tiêu Trình!năng lực thật đáng sợ.
"Thánh Kiếm quyết chính là kiếm quyết thời thượng cổ, trải qua một khoảng thời gian quá lâu bây giờ đã không thể khảo sát, ai có thể khẳng định Thánh Kiếm quyết của bộ lạc Trụ Sơn chính là chính tông nhất?"
Trương Cát Tượng thản nhiên nói.
Không chỉ có Trương Cát Tượng và lão nô áo xám đang thảo luận về chủ đề Thánh Kiếm quyết, những cao thủ Kiếm đạo khác hoặc là những cao thủ có chút hiểu biết về Kiếm đạo cũng đang thảo luận sôi nổi về Thánh Kiếm này.
Rất nhiều người bỗng nhiên phát hiện ra rằng, dường như Thánh kiếm quyết mà vị thiếu niên kia thi triển ra chính là thật sự, cái gọi là Thánh Kiếm quyết chính tông nhất của bộ lạc Trụ Sơn sợ là đã phai mờ ảm đạm.
Dĩ nhiên, phần lớn mọi người đều không hiểu Kiếm đạo, thậm chí bọn họ xem không hiểu quá trình chiến đấu kia, bọn họ chỉ thấy khiếp sợ trước cảnh tổng đầu Tiêu Trình của mật vệ hoàng gia bị đánh giết, toàn bộ thành Xương Trạch nhất thời đều lâm vào hỗn loạn.
"Phong thái thật tuyệt thế, bản công chúa khá thích thú."
Giang Hoài Nguyệt công chúa nhìn Tịch Thiên Dạ trên cửu thiên với ánh mắt vô cùng rạng rỡ. Nàng trước nay không quá để mắt đến nam nhân, nàng cho rằng mình thân làm nữ nhân nhưng lại mạnh hơn những nam nhân kia rất nhiều.
Giờ phút này Tịch Thiên Dạ xuất hiện mới khiến cho nàng thực sự cảm nhận được phong thái nam tính cùng mị lực.
Thật ra cũng rất bình thường, Giang Hoài Nguyệt có thể so bì được với nam tử trẻ tuổi, tìm khắp đại lục cũng không tìm được mấy người.
"Đáng chết! Đáng chết...!"
Toàn thân Đốc Thường hoàng tử run rẩy vô cùng phẫn nộ, hắn vừa mới thu phục được Tiêu Trình, coi như sắp đặt một cái cọc ngầm vào bên trong mật vệ hoàng gia, hi vọng cái cọc ngày có thể phát huy tác dụng cực lớn giúp hắn thuận lợi trong việc tranh đoạt hoàng vị trong tương lai.
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ mới một ngày Tiêu Trình đã bị người giết chết trước mắt hắn.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục như vậy, người bình thường căn bản không dễ dàng mà tiếp nhận.
"Nghịch tặc, một đám nghịch tặc! Người đâu, điều động trăm vạn đại quân giết sạch bọn hắn."
Đốc Thường hoàng tử bị chọc tức, từ trong tay áo lấy ra hổ phù điều binh, hung hăng vung lên người một tên đại tướng quân.
Tên đại tướng quân kia tiếp nhận hổ phù, dẫn quân lệnh bay về hướng quân doanh.
Bên trong Xương Trạch thành có trăm vạn đại quân tinh nhuệ, đây chính là lực lượng nòng cốt của Trụ Sơn bộ lạc đóng giữ ở Xương Trạch thành, một khi bùng nổ sẽ rất đáng sợ.
Dù sao Chân Nộc linh thổ cũng không phải thế giới bình thường, con người nơi này đều là những người có tu vi, đứa trẻ được sinh ra đã có thể là Linh cảnh cùng Tông cảnh, trưởng thành một chút đã có thể tu thành Thiên cảnh, thiếu niên có chút ít thiên phú thì việc tu thành Tôn Cảnh hoặc là Thánh cảnh là chuyện rất dễ dàng.
Ví như Trương Tiểu Thuận, mới mười lăm mười sáu tuổi tuổi cũng đã là một cao thủ cấp độ đại tôn, hắn lại chỉ là một thiếu niên bình thường sống trong một thôn nhỏ hoang dã mà thôi.
Nếu là đặt ở trên đại lục Nam Man thật khó mà tưởng tượng. Dù sao Lan Lăng Quốc nơi mà lúc trước kia Tịch Thiên Dạ từng sống thì một thành trì mà có một cao thủ Thiên cảnh là vô cùng mạnh mẽ, nhưng tôn giả lại có thể nghênh ngang đi lại ở đây.
Cho nên quân đội tinh nhuệ bên trong Chân Mộc linh thổ và quân đội ngoại giới là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì một trăm vạn quân tinh nhuệ của bộ lạc Trụ Sơn rất có thể đều là Thánh Giả.
Cũng đúng là như thế nên sức ảnh hưởng của quân đội bên trong Chân Mộc linh thổ rất lớn, hơn nữa thuật hợp kích quy mô quân trận lớn cũng phát triển rất phồn vinh ở thế giới này.
Trên lý luận mà nói, một trăm vạn đại quân Thánh Giả kết hợp thành một đội hình quân trận cấp cao, sức mạnh bùng lên rất có thể sẽ uy hiếp được tính mệnh của Thánh Thiên vương.
Đương nhiên, cho dù là một trăm vạn đại quân Thánh Giả đặt ở bên trong cửu đại hoàng bộ thì cũng rất khó tìm kiếm, chung quy mà nói một trong cửu đại hoàng bộ có bốn trăm năm trăm vạn đại quân cấp bậc Thánh Giả cũng đã là tương đối khá rồi.
Bên trong thành Xương Trạch có trăm vạn tinh nhuệ đóng giữ, nhưng trên thực tế cũng không có trăm vạn đại quân Thánh Giả, chỉ có năm mươi vạn mà thôi, năm mươi vạn còn lại là tôn giả kém hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Quân lệnh như núi đổ, một khi bị truyền xuống ngay lập tức sẽ được chấp hành.
Dường như trong nháy mắt, bốn đại quân đoàn đã ầm ầm phát động vây quanh Xương Trạch thành, toàn bộ Xương Trạch thành bị bao vây chặt chẽ đến con kiến cũng không thể chui lọt, người bên trong thành nhìn ra bên ngoài chỉ thấy khắp nơi đều là quân đội dày đặc cùng với một luồng khí tức nghiêm nghị bay thẳng lên cửu tiêu.
"Thành Xương Trạch điều động quân đội rồi!"
"Khí thế thật là đáng sợ, bầu trời dường như sắp sập xuống, khó trách Thánh thiên vương trong truyền thuyết đều không thể đánh bại trăm vạn đại quân Thánh Giả."
"Đám người kia thật lợi hại, lại có thể khiến Đốc Thường hoàng tử điều động ra trăm vạn đại quân. Trăm vạn đại quân Thánh Giả mặc dù đáng sợ, nhưng một khi điều động đến bọn hắn thì cũng tiêu hao một lượng tài nguyên vô cùng khủng khiếp. Đối với một hoàng bộ thì tiêu hao là việc hết sức đáng sợ. Nếu không phải là cuộc chiến quan trọng thì căn bản sẽ không điều động đến bọn hắn."
"E là đám người kia sẽ xảy ra chuyện, đánh cướp bên trong Xương Trạch thành, không biết bọn hắn đang suy nghĩ gì, nói bọn hắn to gan nhưng thực ra chính là ngu xuẩn. Ai chẳng biết Xương Trạch thành giàu đến cỡ nào, mấy người này lại dám ở đây công kích Xương Trạch thành."
Bên trong Xương Trạch thành có người cười lạnh, có người trào phúng, có người sắc mặt ngưng trọng.
Sức mạnh cá nhân có mạnh đến mức nào thì đứng trước trăm vạn đại quân Thánh Giả đại cũng chỉ vô cùng nhỏ bé.
"Không được! Thành Xương Trạch có trọng binh trấn giữ, quân trận mạnh nhất cùng vũ khí kết hợp lại với nhau, đám người kia quá lỗ mãng."
Giang Hoài Nguyệt công chúa nhìn về phía ngoài thành, lông mày nhíu lại. Nàng vốn không có lập trường, nhưng giờ phút này lại lo lắng cho Tịch Thiên Dạ.
Trăm vạn đại quân, một khi kết thành quân trận, sẽ rất đáng sợ, ngươi có mạnh mẽ tới đâu nhưng ý đồ chống lại quân trận của trăm vạn đại quân là chuyện viễn vông.
Những thứ khác không nói, mặc dù một trăm vạn người đứng ở trước mặt ngươi để cho ngươi giết, ngươi cũng sẽ chùn tay. mấy ngày mấy đêm cũng giết không hết.
Huống chi là sức mạnh của trăm vạn đại quân Thánh Giả kết hợp thành quân trận, một khi bạo phát, căn bản ngăn không được sẽ bị trọng thương ngay tức khắc.
"Tịch Thiên Dạ, là các ngươi ép ta! Ta muốn các ngươi phải chết, hóa thành tro tàn không sót một tên."
Khuôn mặt Đốc Thường hoàng tử dữ tợn nói.
Trang 456# 1