Chương 920: Ngươi Bàng Trướng Rồi
Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương nổi tiếng thiên hạ, ban đầu tự cho là có thể dễ dàng ngăn chặn Tịch Thiên Dạ, nhưng mà sự thật rõ ràng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Người tuổi trẻ trước mắt đã làm hắn đâm lao phải theo lao rồi. Hắn đã lấy ra tất cả vốn liếng nhưng vẫn không làm gì được.
"Bán bộ Thánh Thiên vương! Quả nhiên rất mạnh."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, ánh mắt lãnh đạm nhìn Trương Cát Tượng.
Trương Cát Tượng không có cách nào áp chế hắn mà Tịch Thiên Dạ cũng không cách nào áp chế Trương Cát Tượng. Thậm chí thực lực bình thường của hắn và Trương Cát Tượng đều không kém bao nhiêu.
Hoặc là nói, hắn yếu hơn Trương Cát Tượng một chút, bởi vì trong quá trình chiến đấu hắn thật sự không ngừng bị thương, nhưng hắn có thân thể Minh Hoàng luyện thi cho nên thương thế trong khoảnh khắc được chữa khỏi toàn bộ.
Dưới tình huống như thế mới có thể luôn duy trì cục diện cân sức ngang tài. Nếu không, thương thế mặc dù không lớn nhưng tích lũy theo thời gian, vẫn sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn.
"Tịch Thiên Dạ, tha cho Điền Đông Hưng như thế nào? Ta chỉ có một điều thỉnh cầu này, trừ việc này ra, cam đoan sẽ không nhúng tay vào việc khác của ngươi."
Trương Cát Tượng nhìn Tịch Thiên Dạ nói.
Vừa trải qua một phen giao thủ, hắn biết rõ mình không làm gì được người tuổi trẻ trước mắt, cho nên cũng muốn tìm lối thoát đi.
Dù sao giằng co như thế nữa cũng không phải là việc làm đúng.
Sắc mặt Điền Đông Hưng cứng ngắc, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, Trương bá bá ra mặt cũng không giải quyết được Tịch Thiên Dạ. Tịch Thiên Dạ này thật đáng sợ như vậy sao? Thậm chí cuối cùng phải cần Trương bá bá ra mặt cầu tình, mới có thể cứu mạng hắn.
Trong lòng Điền Đông Hưng rất không cam tâm, cái hắn muốn nhìn nhất là Trương bá bá có thể trấn áp Tịch Thiên Dạ, thậm chí giết chết hắn.
Như thế mới có thể giải mối hận trong lòng hắn, nhưng rõ ràng... Trương bá bá của hắn không có cái năng lực kia.
"Thôi, có thể giữ được cái mạng này cũng được. Chỉ cần không chết, thù này về sau luôn có cơ hội trả thù."
Trong lòng Điền Đông Hưng khẽ thở dài.
Có Trương bá bá ở đây, hắn một chút cũng không để tâm mình sẽ bị Tịch Thiên Dạ giết chết, trong nội tâm đã bắt đầu nghĩ đến việc trả thù Tịch Thiên Dạ như thế nào.
Trương Cát Tượng chấp tay sau lưng, lẳng lặng chờ câu trờ lời chắc chắn của Tịch Thiên Dạ, hắn thấy, hắn đã bày bậc thang ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, hắn không thể không từ bậc thang hạ xuống. Dù sao tiếp tục chiến đấu,m cũng không có kết quả.
"Thỉnh cầu ta thả người? Ta nghĩ các hạ bành trướng rồi, yêu cầu như thế này cũng dám đưa ra. Nói thực ra ngươi còn không có tư cách để ta bỏ qua mạng của Điền Đông Hưng, cho nên hắn hôm nay phải chết."
Tịch Thiên Dạ lắc lắc đầu nói.
Ta bành trướng rồi?
Sắc mặt Trương Cát Tượng trong nháy mắt như vải quấn chân của lão thái bà vừa thối vừa dài, hắn có ý cầu hoà, kết quả người ta nói khó nghe như thế, rõ ràng không để hắn vào mắt.
Sắc mặt Điền Đông Hưng cũng cực kỳ khó coi, không ngờ rằng dưới tình huống như thế Tịch Thiên Dạ vẫn muốn giết hắn.
"Tốt tốt tốt! Ta bành trướng rồi! Quả nhiên người trẻ tuổi tuổi trẻ tài cao, nói chuyện rất tự tin."
Trương Cát Tượng giận quá mà cười, vô cùng thịnh nộ.
Toàn bộ tu sĩ trong Xương Trạch thành từng người đều hai mặt nhìn nhau, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ không nể mặt Trương Cát Tượng như thế này. Đổi thành người khác cũng không muốn tiếp tục giằng co nữa, e là đã từ cầu thang hạ xuống.
"Tịch Thiên Dạ! Ngươi không cho bản tọa cứu Điền Đông Hưng, bản tọa càng muốn cứu hắn, xem ngươi có thể như thế nào!"
Trương Cát Tượng giậm chân một cái, thân ảnh thoáng qua tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, đồng thời hắn hét dài ra một tiếng vang vọng toàn bộ Xương Trạch thành.
Tiếng thét dài qua đi, một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng Điền Đông Hưng, một phát bắt được vạt áo Điền Đông Hưng phóng lên tận trời, bay về hướng Mạc Lận hà.
Hư ảnh kia bỗng nhiên xuất hiện kia, chính là lão nô áo xám bên cạnh Trương Cát Tượng. Mặc dù hắn chỉ là một tên tôi tớ nhưng tu vi lại rất kinh người, lại là một tên Thiên Vương Đại Giả, hơn nữa trong Thiên Vương Đại Giả sợ là cũng thuộc về hàng cường giả.
Chỉ thấy hắn nắm lấy Điền Đông Hưng hóa thành một đoàn bóng xám, trong nháy mắt bay ra mấy chục dặm, người đó nhanh đến nổi không ai phản ứng kịp.
Còn Trương Cát Tượng thì lạnh lùng ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ, phóng xuất ra ngụy Thiên Thánh uy vô cùng cường đại khiến cho hắn không có cách nào ngăn cản Điền Đông Hưng.
"Tịch Thiên Dạ, bản tọa bây giờ sẽ dạy ngươi đạo lý, có mấy lời đừng nói quá vẹn toàn nếu không cẩn thận che miệng của mình lại. Nhưng ngươi tuổi còn rất trẻ, trước kia không hiểu đạo lý này bản tọa cũng có thể hiểu được."
Trương Cát Tượng hắc hắc cười lạnh, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ đầy trào phúng.
Lão bộc theo hắn chính là cao thủ tuyệt thế cấp độ Thiên Vương Đại Giả nên mang Điền Đông Hưng đi rất dễ dàng.
Còn tất cả cao thủ bọn Tịch Thiên Dạ đều bị Thiên Vương của Trụ Sơn bộ lạc kiềm chế lại, căn bản không có thời gian đuổi theo lão bộc của hắn.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy, cười nhạt một cái nói:
"Người lớn tuổi cũng chưa chắc hiểu đạo lý gì, có đôi khi chỉ là bọn hắn tự cho là đúng, tự cho là thông minh mà thôi."
Lời của hắn vừa dứt, một năng lượng kinh khủng bỗng nhiên từ trong Xương Trạch thành bay lên, năng lượng kia rất đáng sợ, dường như trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Xương Trạch thành, dù cho ở xa ngoài thành, thân thể Trương Cát Tượng cũng run lên, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác nguy hiểm kinh khủng.
Vù!
Một tiếng vang nhỏ.
Chỉ thấy một bóng đen từ trong thành bay ra, bay về hướng lão nô áo xám đang chạy trốn, chỉ gần một tích tắc đã đuổi theo ra hơn trăm dặm, như là phù quang lược ảnh, tốc độ bay rất đáng sợ.
Không tốt!
Trương Cát Tượng thấy cảnh này trong lòng hơi hồi hộp một chút, lúc này liền ý thức được không ổn.
"Cút trở về cho ta."
Dường như trong thời gian chốc lát, bóng đen kia đã đuổi kịp lão nô áo xám, sau một khắc một thanh âm chậm rãi vang vọng toàn bộ thiên địa.
Phanh!
Lão nô áo xám trực tiếp bay ngược ra, giống như đụng vào một bức tường, không chịu khống chế, quay về cửa thành bắc nhanh hơn.
"Tình huống như thế nào!"
"Cận vệ bên cạnh Trương Cát Tượng bị người khác ném về?"
"Trời ơi, vừa mới còn ở ngoài trăm dặm, làm sao một thoáng đã trở lại... Hơn nữa tên cận vệ bên cạnh Trương Cát Tượng kia có tu vi cũng không đơn giản, dù cho không sánh bằng Tiêu Trình, đoán chừng cũng không cách biệt quá xa."
Tất cả mọi người đều có chút khiếp sợ nhìn bầu trời cao, không biết được cuối cùng xảy ra chuyện gì.
Sau khi mọi người đều thấy rõ ràng hình ảnh trên bầu trời, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Hóa ra bóng đen kia chính là một ô quy cổ quái.
Ô quy kia rất kỳ quái, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng lại mọc ra một cái đầu rồng tản ra long uy kinh người, nhìn rất uy nghiêm cao quý.
Sẽ không phải... Là ô quy kia... Ném lão nô áo xám có tu vi Thiên Vương Đại Giả quay về...
Trong lòng tất cả mọi người đều toát ra suy nghĩ cổ quái, nói ra có chút khó tin, nhưng trừ cái đó ra, cũng không còn khả năng khác.
"Nguyên Long Huyền Linh Quy! Thứ kia chính là Nguyên Long Huyền Linh Quy trong truyền thuyết."
Trần Cửu Phụng rõ ràng hiểu biết tương đối bất phàm, dường như không bao lâu đã nhận ra lai lịch ô quy kia.
Chỉ là... Nguyên Long Huyền Linh Quy kia cũng có hơi quá nhỏ đi, rõ ràng hình thể có chút không phù hợp với trong truyền thuyết a!
Chẳng lẽ! Loại hình không thành trong Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng có bản thu nhỏ...
Trang 461# 2