Chương 921: Nguyên Long Huyền Linh Quy Chi Oai
"Cái gì? Nguyên Long Huyền Linh Quy!"
Con ngươi Giang Hoài Nguyệt co rụt lại, trong mắt đầy tò mò nhìn tiểu ô quy kia. Mặt nàng cũng đầy cổ quái, không ngờ rằng lần đầu tiên trông thấy Nguyên Long Huyền Linh Quy lại là bộ dáng như thế.
Nguyên Long Huyền Linh Quy trên đại lục vẫn là một truyền thuyết rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời, đơn giản hiếm hoi.
Nghe nói rằng ghi chép về sự xuất thế của Nguyên Long Huyền Linh Quy là thời điểm trước đây khoảng mười vạn năm.
Truyền thuyết thời kỳ đó có một đầu Nguyên Long Huyền Linh Quy vô cùng hung tàn xuất thế, tàn phá tứ phía trên đại lục dẫn tới sinh linh đồ thán.
Cuối cùng U Minh tộc, Tinh Linh tộc cùng Xi Man tộc đều xuất ra cao thủ để hợp lại đối phó với Hung thú tuyệt thế kia.
Trả giá sau đó vô cùng thảm trọng mới có thể đánh giết được Nguyên Long Huyền Linh Quy kia.
Nghe nói trong trận chiến đáng sợ kia có Chí Tôn Vương cảnh vô thượng đã ngã xuống.
Đương nhiên những điều kia chỉ là truyền thuyết, có phải thật hay không đến mười vạn năm sau cũng không thể nào khảo chứng.
Dù sao cuộc chiến đấu vây quét Nguyên Long Huyền Linh Quy trước kia, cao thủ Nhân tộc đều không có tư cách tham gia vào.
Ánh mắt Trần Cửu Phụng ngưng trọng, Nguyên Long Huyền Linh Quy chính là sinh vật trong truyền thuyết, nếu nó đã xuất hiện trong Xương Trạch thành thì sợ không phải là đấu hiệu tốt lành gì.
….….
Phốc phốc!
Lão nô áo xám bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đập bay về lại cửa thành Bắc, lúc này đột nhiên phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như giấy vàng.
Trên người hắn xuất hiện hàng loạt vết rách, một cỗ sinh mệnh nguyên khí không thể khống chế mà xói mòn theo vết rách. Chỉ một lát sau mà lão nô áo xám như già đi hơn mười tuổi, như thể sắp sửa hạ táng xuống mồ.
"Lão Mã! Ngươi sao rồi."
Sắc mặt Trương Cát Tượng kịch biến, một cái lắc mình liền bay lên tường thành, tay vịn lấy Mã lão nô nói.
Lao nô áo xám đã đi theo hắn từ thời thiếu niên đến bây giờ, vào Nam ra Bắc không rời không bỏ.
Có thể nói trong mắt Trương Cát Tượng, lão nô áo xám so với những hậu bối thân nhân trong gia tộc càng quan trọng và thân cận hơn.
"Thiếu gia….cẩn thận."
Lão nô áo xám run rẩy, một tay vịn trên tường thành suýt nữa đứng không vững mà ngã trên mặt đất.
Hắn chỉ nói vẻn vẹn mấy chữ liền nhịn không được phun ra ngụm máu lớn, sinh cơ trong cơ thể xói mòn càng nhanh hơn.
Thương thế của hắn rõ ràng nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tất cả mọi người.
Trong mắt mọi người, hắn có vẻ như chỉ bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đập bay trở lại mà thôi, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù sao lão nô áo xám cũng là một tên Thiên Vương Đại Giả cực kỳ tư thâm, sao lại không chịu nổi một kích chứ.
Nhưng chỉ có Trương Cát Tượng mới hiểu rõ thương thế của lão Mã thời khắc này nặng bao nhiêu, hắn cũng hơi sợ hãi nên không ngừng xuất ra thánh dược chữa thương rót vào trong miệng lão nô áo xám.
Điền Đông Hưng cũng choáng váng nhìn lão nô áo xám. Vừa nãy hắn cũng không nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ cảm thấy một cỗ thiên uy hạ xuống, nếu không phải lão nô áo xám toàn lực bảo đảm tính mạng hắn, thì giờ phút này sợ là hắn đã hóa thành một đoàn xương máu.
"Lão Mã, ngươi nghỉ ngươi một chút, tận lực luyện hóa dược lực tuyệt đối không nên cử động."
Trương Cát Trượng sau khi nâng lão nô áo xám ngồi xuống chữa thương, liền lần nữa đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, ánh mắt vô cùng băng lãnh nói:
"Tịch Thiên Dạ! Ngươi muốn bức ta chết cùng ngươi đúng không?"
Lão nô áo xám một mực làm bạn với hắn lại bị thương nặng như vậy đã hoàn toàn chọc giận hắn. Nếu không phải có Nguyên Long Huyền Linh Quy làm hắn kiêng kị, sợ là đã thi triển ra bí thuật cấm kỵ liều mạng đánh một trận với Tịch Thiên Dạ.
"Lời này của các hạ thật hài hước, chẳng lẽ quan hệ nhân quả cơ bản nhất đều không phân rõ sao. Nếu không phải ngươi chủ động trêu chọc ta thì ta có thể biết được ngươi là ai?"
Tịch Thiên Dạ cười lạnh nói.
"Chuyện hôm nay coi như thôi, nếu tiếp tục náo loạn thì chẳng tốt cho ai cả."
Trương Cát Tượng lạnh lùng nói.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu:
"Ngươi nói thôi thì liền xem như thôi, thật nghĩ quá đơn giản, tên Điền Đông Hưng này hôm nay ta phải giết. Còn ngươi cũng không oán không hận, nếu bây giờ rời đi thì ta có thể xem như không có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu ngươi không buông ra, hậu quả tự chịu, ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần, hãy tự mình ước lượng."
Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt vô tình.
Sắc mặt Trương Cát Lượng khó coi, tràn đầy âm tình bất định.
Nguyên Long Huyền linh Quy xuất hiện đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhất kích có thể khiến lão Mã bị thương đến như vậy, cho dù là hắn cũng không thể làm được. Kỳ thật trong lòng hắn kiêng kị nhất không phải Tịch Thiên Dạ mà là Nguyên Long Huyền Linh Quy kinh khủng kia.
Chỉ là….nếu hắn hốt hoảng bỏ đi như vậy, thì sao có thể tiếp tục làm người.
Hắn là nhân vật có mặt mũi trong Nhân tộc, chuyện hôm nay nếu lùi mấy bước, sau này truyền đi thì hắn liền mất thể diện, bị mọi người chê cười.
Chỉ là chống lại với Tịch Thiên Dạ đến cùng, kết cục sợ là khó liệu.
Trương Cát Tượng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đi qua cửa ải tâm lý kia khiến hắn chật vật mang theo lão bộc mà đi, vứt bỏ sống chết của Điền Đông Hưng, sự tình mất mặt như thế hắn không làm được.
Trương Cát Lượng hắn là nhân vật có mặt mũi tại Nhân tộc, trước kia, hiện tại và sau này vẫn thế.
Nghĩ đến đây, Trương Cát Tương bóp bóp tay, vô cùng băng lãnh nhìn Tịch Thiên Dạ:
"Tịch Thiên Dạ! Là ngươi ép ta nên ta không có lựa chọn, hôm nay quyết dùng máu mà chiến, ngươi không chết thì là ta vong."
"Rất tự ái, nếu đã như vậy thì tới đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trương Cát Tượng lựa chọn đi hay không đi thì với hắn cũng không khác gì nhau, sẽ không có phiền toái gì.
Chỉ là Trương Cát Tượng không hiểu mà thôi.
"Ha ha, tốt! Nếu ngươi đã khinh người quá đáng thì cũng đừng trách ta."
Trương Cát Tượng không ngờ rằng mình đã biểu thị ý muốn liều mạng đánh một trận mà Tịch Thiên Dạ vẫn không hề để ý.
Dưới cơn thịnh nộ nên hắn cũng không nghĩ nhiều đến vậy, giậm chân xuất ra một cỗ khí tức khủng bố đến cực hạn không ngừng.
Lực lượng của hắn so với lúc trước lại được đề cao lên gấp đôi.
Nhưng loại lực lượng này rõ ràng hết sức không bình thường, sắc mặt Trương Cát Tượng vô cùng trắng bệch như vừa mới sinh một cơn bệnh nặng.
"Xong rồi! Trương Cát Tượng đang liều mạng. Hắn cố chấp vì thể diện như vậy, hà tất gì phải vì một thiếu gia ăn chơi mà đánh cược tính mạng của mình."
Con ngươi Trần Cửu Phụng thít chặt nhìn bão tố khí tức kia của Trương Cát Tượng, thở dài thật sâu.
Trương Cát Tượng chính là cao thủ Nhân tộc thành danh đã lâu, hà tất vì thiếu gia ăn chơi của Điền thị nhất tộc mà trả giá lớn, hắn thấy thật sự không thõa đáng.
Nếu Trương Cát Tượng xảy ra chuyện bất trắc thì Điền Đông Hưng kia cho dù trở về Điền thị nhất tộc cũng nhất định gặp sự trừng phạt khủng bố của tộc chủ, có thể trực tiếp bị trục xuất khỏi bộ tộc.
Kỳ thật, sự tình phát triển đến bây giờ đã còn là sự tình của Điền Đông Hưng mà là chấp niệm của Trương Tác Tượng đang tác quái.
Trang 462# 1