Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 925: Thu Phục Trần Uyên Danh

Chương 925: Thu Phục Trần Uyên Danh




Tà môn bí pháp khủng bố như thế, ai trông thấy cũng sẽ không tự chủ mà hoảng hốt.

"Tịch Thiên Dạ……. Hắn……. làm sao làm được."

Giang Hoài Nguyệt trở nên kinh trụ, trực tiếp luyện chế Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh thành khôi lỗi, thế gian lại có pháp môn tà ác kinh khủng như thế sao.

Hơn nữa nhìn Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh chém giết trên bầu trời mà không hề yếu như khi bọn hắn còn sống, thậm chí mạnh hơn.

Tu sĩ bên trong Xương Trạch thành nhìn thấy màn kia ở cửa thành Bắc đều hít một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như ma quỷ.

Tịch Thiên Dạ không để Trương Cát Tượng cùng Mã Nguyên Mạnh đi giúp Thải Lân công chúa, vì hắn nhìn ra được Thải Lân công chúa ứng phó với bảy tên Thiên Vương Đại Giả cũng không có vấn đề gì, chỉ là mượn nhờ bọn hắn ma luyện chính mình mà không lập tức đánh giết bảy tên Thiên Vương Đại Giả.

Dù sao Thải Lân công chúa trực tiếp từ tu vi Vương cảnh đột phá tới Thiên Vương Đại Giả, khoảng cách trong đó quá lớn, nhất định phải trải qua từng đợt đại chiến mới có thể hoàn toàn thích ứng với tu vi hiện tại.

Bằng không dựa vào cơ duyên mà Thải Lân công chúa lấy được trong Kỳ Hải, đừng nói bảy tám tên Thiên Vương Đại Giả, cho dù đụng phải bán bộ Thánh Thiên Vương thì có lẽ cũng có thể đánh một trận.

Tô Hàm Hương dẫn theo mười vạn khô lâu quái vật cùng quân đội Yên Nhạc hoàng bộ còn sót lại trong thành thị tiếp tục tẩy trừ Trụ Sơn bộ lạc. Đồng thời bố trí quân đội của mình giữ gìn trật tự như bình thường ở Xương Trạch thành.

Bốn cửa thành đã hoàn toàn đóng cửa, tất cả mọi người không được phép ra vào. Lúc nào giải trừ phong tỏa, trước mắt còn chờ định.

Hổ Tam Âm vô cùng hưng phấn nhào về phía nhà kho Xương Trạch thành, cầm lên kỳ quang trước mắt.

Cả tòa Xương Trạch thành đều bị bọn hắn chiếm đóng nên của cải bên trong tự nhiên cũng toàn bộ thuộc về bọn hắn. Hết thảy! Toàn bộ! Đều là chiến lợi phẩm chủa bọn hắn.

Tịch Thiên Dạ không hề tham dự bất kỳ động tác gì mà đi đến phủ thành chủ.

Đến mức Thủy Tương cung bị chiến đấu đến nhão ra, trong thời gian ngắn không cách nào ở lại.

Tịch Thiên Dạ ngồi xếp bằng đối diện tại thành chủ phủ, yên lặng luyện hóa hấp thu máu thịt tinh khí chiến đấu trước đó.

Chiến tranh lớn như vậy, xói mòn tinh khí máu thịt trong thiên địa nhiều đến mức nào. Vẻn vẹn với máu thịt tinh khí của Tiêu Trình đã liền khiến tu vi Tịch Thiên Dạ đề cao không ít, Minh Hoàng thi văn thứ mười hai có mơ hồ có thể triệt để ngưng tụ thành hình.

Đương nhiên tu luyện Minh Hoàng luyện thi thuật tới hậu kỳ cũng không đơn giản như vậy, muốn triệt để ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười một vẫn phải cần thời gian cùng lắng đọng như cũ.

Có điều, Tịch Thiên Dạ tiếp nhận lực lượng tẩy lễ của trăm vạn đại quân Thánh Giả, tinh luyện một lần toàn bộ năng lượng loang lỗ cùng chất bẩn trong cơ thể, tương đương với thoát hai hoán cốt, tin rằng không bao lâu nữa Tịch Thiên Dạ có thể hoàn toàn ngưng tụ ra Minh Hoàn thi văn thứ mười hai.

Một lúc lâu sau, Thải Lân công chúa cầm một dây thừng thật dài kéo bảy tên Thiên Vương Đại Giả đến trước mặt Tịch Thiên Dạ.

"Tịch Thiên Dạ, bảy người bọn hắn giao cho ngươi."

Thải Lân công chúa ném dây thừng về phía Tịch Thiên Dạ, sau đó không tiếp tục để ý hắn mà tìm một nơi trạch viện u tĩnh trong thành chủ phủ để bế quan, và không cho phép bất kỳ ai bước vào.

Vừa mới kịch chiến nửa ngày cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả, thu hoạch của nàng tương đối khá, nhất định phải lập tức bế quan tĩnh tu.

Tịch Thiên Dạ nhìn một đống Thiên Vương Đại Giả ngổn ngang lộn xộn trước mặt, nhàn nhạt cười.

Thải Lân công chúa nhìn cao ngạo băng lãnh, sự tình gì cũng đều là bộ dáng thờ ơ, nhưng kì thực lại là người tương đương cẩn thận cùng nhiệt tâm.

Nàng không giết chết bảy tên Thiên Vương Đại Giả mà bắt sống đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, rõ ràng nhìn ra Tịch Thiên Dạ cần thôn phệ nhiều loại máu thịt tinh nguyên, hiệu quả khi còn sống là tốt nhất.

Mặt khác, Tịch Thiên Dạ dù không thôn phệ máu thịt tinh nguyên cũng có thể luyện chế những tu sĩ mạnh mẽ thành khôi lỗi. Vì thế Thải Lân công chúa không giết mà hao tổn tâm cơ giao bọn hắn cho Tịch Thiên Dạ.

Đôi mắt Tịch Thiên Dạ có chút trầm ngâm nhìn bảy tên cao thủ.

Nếu hắn thôn phệ hết bảy người này, khẳng định trong khoảnh khắc liền có thể đột phá lên Minh Hoàng thi văn mười một. Dù sao bảy người cũng là Thiên Vương Đại Giả thâm hậu, thôn phệ máu tươi bọn hắn thì hiệu quả nguyên khí sẽ tương đối mạnh.

Nhưng như vậy hắn lại cảm thấy lãng phí, nếu luyện chế bảy tên này thành thi không thì chính là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại.

"Thôi, mặc dù chiếm cứ Xương Trạch thành nhưng cũng chỉ là tạm thời, Trụ Sơn bộ lạc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, luyện chế bảy tên bọn hắn thành thi khôi sẽ có tác dụng lớn hơn việc trực tiếp thôn phệ bọn hắn."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, trong lòng rất nhanh liền có quyết đoán.

Trụ Sơn bộ lạc tất nhiên sẽ quay đầu trở lại, hắn nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

"Tịch Thiên Dạ, cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, Trần Uyên Danh ta nguyện ý thần phục với ngươi, vì ngươi mà ra sức trâu ngựa, sai đâu đánh đó."

Trần Uyên Danh cung kính quỳ một chân xuống đất dập đầu với Tịch Thiên Dạ.

Phi!

Nhìn Trần Uyên Danh khúm núm như thế, không có được cốt khí cùng trung nghĩa mà Thiên Vương Đại Giả nên có, mấy tên Thiên Vương Đại Giả khác đều hướng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Uyên Danh.

"Trần Uyên Danh, tên hèn nhát như ngươi, bản tọa xem thường ngươi."

"Trần Uyên Danh, uổng cho ngươi làm thành chủ Xương Trạch Thành, hành vi bán chủ cầu vinh như thế thật khiến người khác ác tâm."

"Trần lão cẩu, nếu bản tọa có thể di chuyển, chắc chắn sẽ chém ngươi."

….…

Sáu tên Thiên Vương Đại Giả khác đều tức giận, tựa hồ hành vi Trần Uyên Danh khiến bọn hắn bị sỉ nhục thật sau.

Trần Uyên Danh lại mảy may không hề để ý sáu người kia, tiếp tục cung kính dập đầu với Tịch Thiên Dạ.

Một đám đần độn, các ngươi muốn chết thì tự mình chết đi. Các ngươi trung liệt như thế, xem xem Trụ Sơn bộ lạc sau này có thể nhớ các ngươi hay không.

Trần Uyên Danh cười lạnh, hắn hiểu rõ sáu tên còn lại đều là hoàng gia mật vệ do Trụ Sơn bộ lạc bồi dưỡng ra. Bọn hắn không chỉ tu vi mạnh mẽ, hơn nữa vì từ nhỏ đã bị quan niệm quán thâu tẩy não nên vô cùng ngu trung với Trụ Sơn bộ lạc. Trụ Sơn bộ lạc dù để bọn hắn chết, bọn hắn cũng sẽ không nhíu mày.

Trần Uyên Danh hắn vất vả tu thành Thiên Vương Đại Giả, còn không có phong quang đủ nên cũng không muốn chết đi như thế.

"Há, thần phục với ta?"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy có chút nghiền ngẫm cười nói.

"Không sai, Tịch đại nhân….Không! Chủ nhân. Uyên Danh không có năng lực khác, có thể nói văn không thành võ chẳng phải, nhưng duy chỉ có nhận biết cùng nắm giữ Xương Trạch thành rất sâu. Tất cả bên trong Xương Trạch thành từ trên xuống dưới, các phương diện Uyên Danh đều biết được một ít. Nếu cho ta phụ tá chủ nhân, thời điểm chủ nhân quản lý Xương Trạch thành chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào."

Trần Uyên Danh cung kính quỳ trên đất, thở cũng không dám thở quá mạnh.

Hắn tương đối rõ ràng hiện tại chính là lúc nào, một cái sơ sẩy liền có thể rơi đầu.

Hơn nữa Tịch Thiên Dạ khủng bố đến mức nào, toàn bộ Xương Trạch thành đều biết rõ. Nếu bị hắn luyện chế thành khôi lỗi thì so với trực tiếp giết chết càng khó chịu hơn.


Trang 464# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất