Chương 929: Nguy Hiểm Tiềm Ẩn
Giang Hoài Nguyệt ngồi tại một đầu khác trên thuyền gỗ đang tu luyện cũng giật mình tỉnh lại nhìn Thải Lân công chúa, cũng không mảy may kinh ngạc.
Bởi vì trong vòng vài ngày, Thải Lân công chúa cơ hồ đều tơi đây thúc giục Tịch Thiên Dạ trả lại viên đá quý xanh lam kia cho nàng.
Theo lời nàng giải thích, viên đá quý xanh lam kia chính là đồ đạc của nàng đáp ứng Tịch Thiên Dạ.
Kỳ thật người nào cũng biết viên đá quý xanh lam kia chính là chí bảo chân chính, thời điểm trên đấu giá hội, Giang Hoài Nguyệt liền có ý không tiếc bất cứ giá nào để đấu giá, sau đó Tịch Thiên Dạ căn bản không nói đạo lý, trực tiếp dùng võ lực cướp đi.
"Ta lại mượn tu luyện mấy ngày."
Tịch Thiên Dạ lấy xuống đầu mũ rộng vành, nhìn Thải Lân công chúa cười nhạt nói.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi chẳng lẽ muốn chơi xấu?"
Thải Lân công chúa ngẫm lại liền tức giận, lấy danh tiếng cướp đoạt giúp nàng, nhưng sau khi Tịch Thiên Dạ cướp viên bảo thạch xanh biếc, nàng liền không chạm qua một lần, toàn bộ đều bị Tịch Thiên Dạ bá chiếm.
"Ta không nhỏ mọn như vậy, chỉ mượn mấy ngày mà thôi, sau đó sẽ trả cho ngươi."
Tịch Thiên Dạ vẫn cười ha hả như cũ, bên ngoài nói chuyện tương đối tốt nhưng vẫn không giao đồ vật
"Ngày qua ngày, Tịch Thiên Dạ, chẳng lẽ ngươi khi dễ bản công chúa sao?"
Thải Lân công chúa có chút căn tức nói, Tịch Thiên Dạ không trả bảo thạch lại cho nàng, tư thế liền muốn động thủ với Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ quá khi dễ người, viên bảo thạch kia chính là nàng nhìn thấy trước, nếu không phải Tịch Thiên Dạ nhúng tay vào thì bảo thạch hiện tại đã rơi vào tay nàng.
Giang Hoài Nguyệt thấy buồn cười, ba người bọn hắn đều là tu sĩ tu luyện thủy hệ công pháp, viên bảo thạch xanh biếc kia đều có trợ giúp rất lớn với ba người bọn họ. Nhưng Tịch Thiên Dạ lại tối cường nhất trong ba người nên không ai làm gì hắn.
Nàng có thể hiểu cảm giác, Tịch Thiên Dạ hấp thu hàng loạt tinh khí bên trong bảo thạch, tu vi trong vòng vài ngày đã tăng trưởng diện rộng, càng thêm thâm bất khả trắc.
Thải Lân công chúa rõ ràng lo lắng Tịch Thiên Dạ sẽ toàn bộ hấp thu tinh hoa ánh sáng bên trong bảo thạch, lúc này đã có chút nóng nảy.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi thật không biết xấu hổ. Bản công chúa hạ tối hậu thư, hôm nay ngươi phải trả cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Thải Lân công chúa rút ra chiến kiếm lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, một lời không hợp liền muốn động thủ.
"Được được, đưa ngươi đưa ngươi là xong."
Tịch Thiên Dạ nhìn Thải Lân công chúa quả thực sắp bạo phát liền cười nhạt một tiếng, không tiếp tục chơi xấu, ném bảo thạch xanh biếc cho Thải Lân công chúa.
Thải Lân công chúa thấy vậy vội vàng bắt lấy, vật này chính là then chốt để nàng đột phá tu vi nên tự nhiên tương đối coi trọng.
Chỉ là khi nhìn thấy bảo thạch màu lam trong tay đã rút nhỏ một vòng lớn, sắc mặt liền có chút khó coi.
"Hay cho Tịch Thiên Dạ ngươi, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi liền hấp thụ hết hơn một nửa."
Mặt Thải Lân công chúa đen lại, bảo thạch xanh biếc trong tay nhỏ hơn một nửa so với lúc trước.
"Đủ để ngươi hấp thụ, không cần phải tham."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
"Hừ! Khốn khiếp!"
Thải Lân công chúa lười liếc mắt để ý Tịch Thiên Dạ, hóa thành một đoàn thải quang bay lên trời, rõ ràng tìm một nơi để chuẩn bị bế quan tu luyện.
"Tịch Thiên Dạ, bên trong Xương Trạch thành sóng ngầm phun trào, tùy thời đều có thể buông xuống mối nguy, ngươi tốt nhất đừng đặt tâm tư quá nhiều ở hoa gió mà bỏ chuyện chính sự."
Thanh âm Thải Lân công chúa theo chân trời truyền đến, ẩn chứa mấy phần lạnh lùng cùng châm chọc.
"Ngươi đang nói ta sao?"
Giang Hoài Nguyệt nghe vậy cười hì hì một tiếng, không chỉ không tức giận còn có chút cao hứng.
"Tịch Thiên Dạ, cái gọi là không yêu phong lưu không phải nam nhi tốt, chúng ta không cần để ý nàng, tự mình làm chuyện mình muốn là được."
Giang Hoài Nguyệt chững chạc nói, nhưng trong lòng đã cười điên đảo. Kia là Thải Lân công chúa……ghen sao?
Thân ảnh Thải Lân công chúa đã xa ngoài trăm dặm bỗng nhiên dừng lại, hơi hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục rời đi.
Tịch Thiên Dạ mang mũ rộng vành lên tiếp tục nhắm mắt tu luyện, sau khi thôn phệ hàng loạt tính khí của bảo thạch màu lam kia, hắn tin chỉ mấy ngày nữa là có thể khiến tu vi
đột phá tới Thiên Vương Đại Giả.
Bảo thạch màu lam tên là thủy nguyên Tinh Phách thạch, chính là do tu sĩ thủy hệ mạnh mẽ sau khi chết ngưng tụ mà thành.
Loại thủy nguyên Tinh Phách thạch này có thể tìm được một chút bên trong tu tiên giới, nhưng bên trong Thái Hoang thế giới là lần đầu tiên phát hiện ra loại Tinh Phách thạch này.
Tinh Phách thạch tại tu tiên giới cũng thuộc tài liệu hiếm hoi, có thể nâng cao tu vi của tu sĩ cùng thuộc tính. Thậm chí một chút Tinh Phách thạch tương đối cao cấp còn có thể sót lại bộ phận truyền thừa.
Viên thủy nguyên Tinh Phách thạch vừa nãy thuộc về cấp độ hơi thấp, nhưng dù là như thế cũng có thể khiến Tịch Thiên Dạ đột phá Thiên Vương Đại Giả vô cùng nhẹ nhõm.
Thải Lân công chúa nếu lợi dụng tốt không lãng phí, với gần nửa viên còn lại đoán chừng có thể bảo đảm nàng đột phá làm Thánh Thiên Vương.
Thời gian thấm thoát qua lại mấy ngày, Tịch Thiên Dạ trước sau vẫn phiêu đãng tu luyện phía trên Mạc Lận hà. Còn Giang Hoài Nguyệt cũng mặt dày lưu lại trên thuyền gỗ mượn nhờ khí tức Tịch Thiên Dạ phát ra tham ngộ đồ vật nàng chưa từng chạm qua.
Những vật kia nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng lại có thể khiến cho lĩnh ngộ thủy hệ pháp tắc của nàng tăng nhanh như gió, cứ như vậy nàng sợ khoảng cách đột phá Thiên Vương Đại Giả cũng không quá xa.
Một ánh lửa bỗng nhiên từ ngoài bay tới rơi vào lòng bàn tay Giang Hoài Nguyệt, đó là một đoàn thánh phù truyền âm.
Giang Hoài Nguyệt liếc nhìn nội dung trên thánh phù truyền âm liền nhíu mày.
"Tịch Thiên Dạ, ta sợ là phải rời đi trước."
Giang Hoài Nguyệt đứng dậy nhìn Tịch Thiên Dạ vẫn bế quan tu luyện như cũ nói.
"Đi ở tùy ý, xin cứ tự nhiên là được."
Tịch Thiên Dạ không mở to mắt nhưng âm thanh vẫn truyền ra.
"Lưu cũng tùy ý sao? Xem ra ngươi cũng không quá mâu thuẫn với ta nha."
Giang Hoài Nguyệt tựa hồ không nghe được ý trong lời Tịch Thiên Dạ, ngược lại cười hì hì một tiếng.
"Tin tức Mộ Phong hoàng bộ vừa truyền đến, một vị tổ gia gia của ta đi vào Xương Trạch thành."
Giang Hoài Nguyệt nói ra.
Thấy Tịch Thiên Dạ vẫn không phản ứng, Giang Hoài Nguyệt tiếp tục nói:
"Hắn từ Mộ Phong bộ lạc mang đến hàng loạt cao thủ, thậm chí có bán bộ Thánh Thiên Vương, mà bản thân hắn cũng là bán bộ Thánh Thiên Vương. Dù là Trương Cát Tượng so sánh cùng vị tổ gia gia kia cũng là chênh lệch không ít."
"Ngươi muốn nói gì?"
Tịch Thiên Dạ nhấc mũ rộng vành trên mặt, nhàn nhạt nhìn Giang Hoài Nguyệt nói.
"Bọn hắn đi vào Xương Trạch thành khẳng định có mưu đồ. Thậm chí không bài trừ việc có hể phát sinh xung đột với Yên Nhạc hoàng bộ, ta mặc dù không nguyện ý trông thấy sự tình này phát sinh, nhưng có một số việc không phải ta có thể làm chủ được."
Giang Hoài Nguyệt nói khẽ.
"A!"
Tịch Thiên Dạ nghe vậy nhẹ gật đầu, lại không có biểu thị gì.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi hà tất phải giả bộ hồ đồ? Ngươi nên biết rõ, Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi cũng không có năng lực giữ vững Xương Trạch thành, tiếp tục lưu lại Xương Trạch thành chính là muốn chết. Các ngươi hiện tại nên lập tức mang thiên kim của cải rời khỏi Xương Trạch thành có lẽ sẽ có một hi vọng sống, cái gọi là lưu được núi xanh không lo không lo không có củi đốt, hà tất phải lưu lại nơi đây cùng nhau chết?"
Giang Hoài Nguyệt nhíu mày nói, nàng khuyên Tịch Thiên Dạ để hắn rút khỏi Xương Trạch thành, nhưng Tịch Thiên Dạ căn bản không để ý tới nàng.
"Hiện tại thế lực để mắt tới Xương Trạch thành có thể không chỉ một nhà Mộ Phong hoàng bộ, một khi tin tức toàn diện khuếch tán thì cả Nhân tộc sẽ có không ít thế lực nhìn chằm chằm các ngươi. Xương Trạch thành trong tay Trụ Sơn bộ lạc không người nào dám có ý tưởng nhưng trong tay Yên Nhạc hoàng bộ thì liền khác biệt. Ta tin có mấy lời dù không nói ra, ngươi cũng tương đương rõ ràng."
Giang Hoài Nguyệt thấy Tịch Thiên Dạ vẫn không coi là gì, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Xương Trạch thành chính là cửa ra vào đại bình nguyên Thu Cách Nhã, bởi vì vị trí địa lý đặc thù cho nên ý nghĩa cũng tương đương trọng đại.
Cho dù là ai cũng sẽ ngấp nghé đến tòa tụ bảo bồn như vậy.
Trước kia do nó trong tay Trụ Sơn hoàng bộ nên không người nào nguyện ý mạo hiểm, dù sao đắc tội với Trụ Sơn hoàng bộ thì hậu quả cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Nhưng bây giờ trong tay Yên Nhạc hoàng bộ, tình huống kia lại hoàn toàn khác biệt.
Yên Nhạc hoàng bộ căn bản không có lực uy hiếp như Trụ Sơn hoàng bộ, cưỡng ép chiếm cứ Xương Trạch thành chính là nhóm lửa tự thiêu.
Bây giờ thế lực được tin tức không nhiều, chỉ có mấy nhà đến Xương Trạch thành, nhưng một lúc sau nhất định sẽ có không ít thế lực nhìn chằm chằm trong bóng tối.
"Ngươi nói xong chưa? Nói xong liền mời đi, nếu Mộ Phong hoàng bộ các ngươi dám làm loạn trong Xương Trạch thành, bổn nhân giết không tha."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Thôi, ngươi cứ khăng khăng như thế ta cũng không cách nào. Mặc khác, tin tức Xương Trạch thành cũng đã truyền về Trụ Sơn bộ lạc, ta tin Trụ Sơn bộ lạc chẳng mấy chốc sẽ đáp lại, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể gánh vác."
Giang Hoài Nguyệt lắc đầu quay người đi.
Hoàng gia gia đi vào Xương Trạch thành, nàng cũng không thể tiếp tục lưu lại bên cạnh Tịch Thiên Dạ.
Mộ Phong hoàng bộ bọn hắn liền nhau với đại bình nguyên Thu Cách Nhã cho nên nhận được tin tức sớm nhất. Còn Trụ Sơn hoàng bộ cách Xương Trạch thành có chút xa xôi, đoán chừng chỉ vừa nhận được tin tức biến cố của Xương Trạch thành.
…..
Trụ Sơn hoàng bộ ở vào cương vực phía Bắc của Nhân tộc, vị trí địa lý xa xôi, đại địa cũng không quá màu mỡ. Nhưng bên trong chín đại hoàng tộc của Nhân tộc, thế lực Trụ Sơn hoàng bộ lại là tồn tại số một số hai.
Dân phong bọn hắn dũng mãnh, quân đội mạnh mẽ, dù cho bách tính phổ thông cũng vô cùng thiện chiến dũng mãnh. Hơn nữa tu sĩ ở vào đỉnh cao nhất của kim tự tháp cũng tương đối nhiều, nghe nói chỉ với số lượng cao thủ Thánh Thiên Vương bề ngoài đã có hơn năm vị, đến mức sau lưng có bao nhiêu Thánh Thiên Vương cũng không ai biết được.
Bộ lạc dũng mãnh cường thịnh như thế lại cấu kết cùng với Thiên Dạ thần điện, cũng là vì sao mà có thể áp chế thảm hại Yên Nhạc hoàng bộ to lớn như vậy.
"Thật to gan!"
Trên triều đình hoàng cung của Trụ Sơn hoàng bộ, nắm tay Trụ Sơn hoàng đế đập trên bàn, bàn kia gánh được nhất kích của cao thủ Thiên Vương cảnh liền trực tiếp biến thành bột mịn.
Một cỗ khí tức băng lãnh bao phủ toàn bộ triều đình, nhóm văn võ bá quan triều đình bị dọa đến quỳ trên mặt đất, mỗi người đều nơm nớp lo sợ.
Một hạt châu thủy tinh bày trước mặt Trụ Sơn hoàng đế, chỉ thấy trong hạt châu thủy tinh kia đang tỏa ra hình ảnh của Xương Trạch thành, tận quá trình công hãm Xương Trạch thành đều nằm trong đói.
"Hoàng thượng bớt giận!"
Chỉ thấy một tên lão giả áo bào đỏ trong đám văn võ bá quan đi ra, hơi hành lễ hướng về Trụ Sơn hoàng đế nói.
Trang 466# 1