Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 930: Trụ Sơn Hoàng Bộ Phản Kích

Chương 930: Trụ Sơn Hoàng Bộ Phản Kích




Người này địa vị bên trong văn võ bá quan rõ ràng không thấp, đứng vị trí đầu não bên trái, toàn thân toát ra một cỗ hạo nhiên khí tức to lớn.

Dương Diêm Vũ! Tả tướng của Trụ Sơn hoàng bộ, có rất sau uy vọng cùng quyền nói chuyện trên triều đình tại Trụ Sơn hoàng bộ.

Đặc thù nhất chính là hắn mặc dù là quan văn nhưng lại là một tên bán bộ Thánh Thiên Vương, là trưởng lão của một tòa đại gia tộc Thái Thượng.

Dưới tình huống như thế lại còn có thể đứng hàng trọng vị đế quốc tả tướng, bởi vậy rõ ràng Trụ Sơn hoàng đế coi trọng cùng tín nhiệm đối với hắn.

"Bớt giận? Ngươi muốn trẫm làm thế nào để bớt giận! Hoàng tử trẫm bị giết, cận vệ bị giết, trăm vạn hùng sư của trẫm bị tàn sát không còn, ngươi muốn trẫm bớt giận thế nào."

Trụ Sơn hoàng đế tức sùi bọt mép, một cỗ long uy không bị khống chế tản ra, cơ hồ lật tung toàn bộ cung điện lớn như vậy.

Vương Diêm Vũ nhìn thấy Hoàng thượng đang thịnh nộ quan khẩu thì than nhẹ một tiếng, hơi cung thân thể không dám tiếp tục nói chuyện.

Nhóm văn võ bá quan khúm núm, ai cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Xương Trạch thành thất thủ, hậu quả tạo thành quá thảm trọng.

Đốc Thường hoàng tử chính là một trong những hoàng tử mà Hoàng đế bệ hạ thích nhất, thậm chí có ý bồi dưỡng hắn thành người thừa kế trong tương lai, kết quả lại bị tổn hại bên trong Xương Trạch thành.

Trừ cái đó ra, tám tên Thiên Vương Đại Giả, hơn ba mươi tên cao thủ Thiên Vương bình thường, trăm vạn đại quân tinh nhuệ…… Tổn thất kinh người như thế, đối với Trụ Sơn mà nói chính là một đao nghiêm trọng.

Lại thêm bên trong Xương Trạch thành có thu hoạch tích lũy mấy tháng chiến tranh, Hoàng đế bệ hạ không nổi trận lôi đình mới lạ.

Một lúc sau, Trụ Sơn hoàng đế mới tỉnh táo lại từ tin tức đau đớn thê thảm kia, sắc mặt âm trầm ngồi trên long ỷ nhìn văn võ bá quan phía dưới thản nhiên nói:

"Chư vị ái khanh, chiến dịch Xương Trạch thành, các ngươi có gì muốn nói?"

"Bệ hạ, lão thần cho rằng nên lập tức điều binh khiển tướng đi tới Xương Trạch thành tiêu diệt đám Yên Nhạc hoàng tộc yêu nghiệt kia, không thể để bọn hắn tiếp tục làm loạn."

Võ tướng có quyền cao chức trọng đứng ra góp lời.

"Không sai! Xương Trạch thành chính là cửa ra vào đại bình nguyên Thu Cách Nhã cùng với đầu mối giao thông then chốt, nếu không khống chế Xương Trạch thành trong tay, mỗi ngày đều là tổn thất lớn. Thỉnh bệ hạ cho phép lão thần mang binh đi mang Xương Trạch thành trở về.

"Lão thần cũng chờ lệnh đi tới Xương Trạch thành, chắc chắn sẽ lại lần nữa đoạt lại Xương Trạch thành."

….….

Nhóm võ tướng trên triều đình đều chờ lệnh đi tới Xương Trạch thành, thậm chí có lập xuống quân lệnh nếu không thu hồi lại Xương Trạch thành liền mang đầu đến gặp.

Hơn nữa Xương Trạch thành lại bị Yên Nhạc hoàng bộ chiếm lĩnh, Trụ Sơn hoàng bộ đã tổn thất đến mức nào.

Then chốt lớn nhất trước mắt liền là lần nữa đoạt lại Xương Trạch thành chính là một chiến công lớn, Xương Trạch thành là nơi nào chứ?

Nơi đó khắp nơi đều có bảo vật, có thể so với nửa quốc khố của Trụ Sơn hoàng bộ. Thành trì dụ người dư vậy thì ai lại không muốn tham dự, dù cho tùy tiện một chút bảo vật cũng đủ tiêu xài cả đời.

Trụ Sơn hoàng đế lạnh lùng nhìn đám hạ thần, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.

Nhưng võ quan thấy vậy cũng dồn dập ngậm miệng, không còn dám nói lung tung.

Rõ ràng trong lòng Hoàng đế bệ hạ đã sớm có quyết đoán, câu hỏi vừa mới kia căn bản không phải hướng về phía bọn hắn.

"Phụ hoàng, Đốc Thường hoàng đệ bị giết, hài nhi bi thống vạn phần, thỉnh cầu phụ hoàng cho hài nhi tự thân giết địch, làm thủ túc báo thù cho huynh đệ."

Một tên thanh niên cao lớn đi ra từ trong đám người, tướng mạo anh tuấn, thân mang khối giáp tản ra một cỗ khí oanh hùng.

Người này tên là Đốc Trọng, là thiên tài tu luyện Nhị hoàng tử của Trụ Sơn hoàng bộ, tuổi còn trẻ đã tu thành Thiên Vương cảnh.

Người Trụ Sơn hoàng bộ thượng võ dũng mãnh, làm Hoàng tử cũng chính như vậy, từ nhỏ đã ma luyện chính mình trong quân đội, dũng mãnh thiện chiến, có một cỗ khí tức thiết huyết cùng nghiêm nghị thuộc về quân nhân.

"Đốc Trọng trong sáu vị Hoàng tử, ngươi là trọng tình trọng nghĩa nhất nên việc này ta liền giao cho ngươi, có việc gì cần cứ nói với Phụ hoàng."

Trụ Sơn hoàng đế trông thấy Đốc Trọng đứng ra thì khuôn mặt liền dịu đi không ít, hơi nhẹ gật đầu.

Nhóm đại thần khác nhìn nhau, quả nhiên Hoàng đế bệ hạ chỉ tín nhiệm con mình, trước sau đều có tâm đề phòng rất sâu với những đại thần khác.

"Phụ hoàng, Đốc Anh cũng chờ lệnh, cái gọi là huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim. Có ta hợp lực cùng nhị ca thì chắc chắn sẽ thu hồi lại Xương Trạch thành."

Người đứng ra nói chuyện chính là Ngũ hoàng tử Đốc Anh của Trụ Sơn hoàng bộ. Trước khi Đốc Thường hoàng tử bị giết, hắn chính là người duy nhất có tư cách tranh đoạt hoàng vị Hoàng tử cùng Đốc Thường. Trụ Sơn hoàng đế cũng là do dự giữa hai vị Hoàng tử, cho nên Trụ Sơn hoàng bộ cho tới này vẫn không lập vị trí Thá tử.

Nhưng bây giờ Đốc Thường chết rồi, vui mừng nhất vẫn chính là Đốc Anh, hắn mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã mừng như điên.

Xuẩn tài Đốc Thường kia tự cho là nhận đại công đi tới Xương Trạch thành, ai ngờ lại làm mất đi cái mạng nhỏ của mình.

Tiến đánh Xương Trạch thành, công lao to lớn như vậy Đốc Anh sao có thể vô ích nhường cho Đốc Trọng, lúc này liền cũng đứng ra chờ lệnh.

Trụ Sơn hoàng đế có chút trầm ngâm nhìn hai đứa con trai.

Kỳ thật trong tất cả Hoàng tử, hắn vừa ý nhất không phải Đốc Thường cũng không phải Đốc Anh, mà chính là Đốc Trọng không có quá nhiều tâm tư.

Chỉ là Đốc Trọng không có thế lực mẫu hệ nên không thể nào tranh chấp cùng hai vị Hoàng tử kia.

Cử động lần này của Trụ Sơn hoàng đế cũng chính là muốn dìu dắt Đốc Trọng một chút, muốn cho căn cơ hắn càng kiên cố thâm hậu hơn.

"Phụ hoàng, công chiếm Xương Trạch thành không nên chậm trễ, điều động binh từ Trụ Sơn bộ lạc sợ là hơi chậm. Nhưng mẫu hệ nhất tộc của hài nhi là láng giềng đại bình nguyên Thu Cách Nhã, chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể tụ tập binh mã xuống Xương Trạch thành. Thỉnh phụ vương cũng cho Anh nhi một cơ hội báo thù cho huynh đệ."

Đốc Anh hoàng tử cúi đầu thật sâu, một mặt khẩn thiết nói.

"Không sai! Lời của Đốc Anh hoàng tử có lý, công chiếm Xương Trạch thành không nên chậm trễ, nếu chậm trễ khó tránh các thế lực khác ngấp nghé. Một khi các hoàng bộ tham dự vào, tình huống chỉ càng trở nên phức tạp."

"Bệ hạ, Trụ Sơn hoàng bộ chúng ta quá mức xa xôi, cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần, chờ chúng ta chậm rãi điều binh qua sợ là chậm tình sinh biến. Lão thần cho rằng nên cho mẫu hệ thế lực của Đốc Anh hoàng tử ra mặt, trong thời gian ngắn nhất chiếm cứ Xương Trạch thành."

"Lời của Cung Các lão có lý, lẽ ra phải cho Đốc Anh hoàng tử ra mặt giải quyết vấn đề."

"Lão thần tán thành."

"Thần tán thành."

….…

Đốc Anh hoàng tử vừa dứt lời, một đám đại thần trên đại điện liền đứng ra duy trì hắn.

Đốc Anh hoàng tử ban đầu liền giỏi về giao tế, về phương diện này so với Đốc Thường càng thêm lợi hại. Hơn nữa mẫu hệ nhất tộc của Đốc Anh hoàng tử chính là Ngô thị trong mười bảy tộc, có thể xưng quyền thế thao thiên tại Nhân tộc, vẻn vẹn chỉ kém một chút so với hoàng bộ.

Thế lực cùng nhân mạch của Đốc Anh hoàng tử tại Trụ Sơn hoàng bộ vô cùng được hoang nghênh.

Có đôi khi làm hoàng đế cũng là bất đắc dĩ mà không thể chân chính tùy tâm sở dục, một vài vấn đề cũng cần nghĩ sâu tính kỹ.

"Thôi, Đốc Anh, ngươi đã mời ra Ngô thị trợ giúp chúng ta đánh Xương Trạch thành, vậy việc cùng đi trẫm sẽ đáp ứng ngươi. Ca ca ngươi làm chủ, ngươi làm phó, hết thảy đều nghe theo ca ca an bài, ngươi không được dị nghị."

Trụ Sơn hoàng đế thản nhiên nói.

Đốc Anh nghe vậy thì sắc mặt liền hơi biến, giờ phút này hắn càng nhận ra rõ rệt Phụ hoàng đang cố ý đề bạt Đốc Trọng, chẳng lẽ tâm ý Phụ hoàng chính là muốn lập hắn làm Thái tử?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đốc Anh có một cảnh giác, không ngờ rằng Đốc Thường vừa mới chết, kết quả lại ra một Đốc Trọng.

Cũng may Đốc Trọng không khó quấn như Đốc Thường, hắn không tin một Hoàng tử không có thế lực bối cảnh gì lại có năng lực tranh đoạt hoàng vị.

"Đốc Anh đa tạ Phụ hoàng đáp ứng."

Đốc Anh hơi khom người hành lễ, một mực cung kính nói. Trước mặt Hoàng đế hắn tự nhiên không biểu hiện tâm pháp trong lòng ra ngoài.

…...

Ban đêm, hoa viên tại Trụ Sơn hoàng cung.

Trụ Sơn hoàng đế lẳng lặng ngồi trong hoa viên, tả hữu không ai.

"Hoàng thượng, ngươi đêm khuya gọi ta đến đây không biết có chuyện gì?"

Một đạo âm thanh nhàn nhạt vang lên trong bầu trời đêm.

Theo âm thanh kia, một lam y lão giả xuất hiện trước mặt Trụ Sơn hoàng đế, người này bạc phát đồng nhan, tản ra một cỗ khí tức xuất trần.

"Chu lão, đêm khuya gọi ngươi đến đây chính là vì sự tình Xương Trạch thành."

Trụ Sơn hoàng đế than nhẹ một tiếng, trông thấy lão giả xuất hiện liền chủ động đứng lên thỉnh lão giả ngồi xuống. Có thể làm cho Trụ Sơn hoàng đế khách khí đến vậy, người này rõ ràng không tầm thường.

"Hoàng thượng, mời nói!"

Chu lão lạnh nhạt nói.

"Ta muốn mời Chu lão mang theo thánh chỉ của ta đi tới Yên Nhạc hoàng đô điều động ba quân đoàn Thánh Giả đóng tại Yên Nhạc hoàng bộ tiến đến Xương Trạch thành để trợ giúp Đốc Trọng hoàng tử đánh hạ nới này."

Trụ Sơn hoàng đế nói ra.

"A! Hoàng thượng không tín nhiệm Đốc Anh hoàng tử sao?"

Chu lão hơi kinh ngạc nói.

Liên quan đến tin tức tiến đánh Xương Trạch thành, hắn tự nhiên sẽ hiểu một chút, chủ lực lần này không phải Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn mà là Ngô thị nhất tộc đứng hàng mười bảy tộc.

"Đều là con của ta, ta có gì mà tín nhiệm với không tín nhiệm."

Trụ Sơn hoàng đế chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

"Nhưng ta có thể tín nhiệm Đốc Anh lại không thể tín nhiệm Ngô thị nhất tộc. Nhất là những năm gần đây, động tác của Ngô thị nhất tộc cũng không nhỏ, ngươi nói bọn hắn không có dã tâm sao?"

Chu lão nghe vậy như có điều suy nghĩ, Ngô thị nhất tộc bên trong mười bảy tộc vốn chỉ thuộc trình độ trung hạ du. Nhưng từ sau khi thông gia cùng Trụ Sơn hoàng bộ, và có Trụ Sơn hoàng bộ giúp đỡ nên Ngô thị nhất tộc những năm gần đây phát triển cũng tương đương nhanh, sợ là đã sắp bước vào hàng ngũ Thượng Du của mười bảy tộc.

Tuy nhiên những cái kia đều là sự tình Quân Vương gia, không có quan hệ cùng một người nhàn du tán như hắn nên cũng lười suy nghĩ nhiều.

"Hoàng thượng, Yên Nhạc hoàng đô mới là hạch tâm của đại bình nguyên Thu Cách nhã, ngươi chi trăm toàn bộ vạn đại quân Thánh Giả đang đóng giữ Yên Nhạc hoàng đô, không sợ Yên Nhạc hoàng đô xãy ra vấn đề sao?"

Chu lão hỏi. Hắn thấy Xương Trạch thành mặc dù trọng yếu nhưng không trọng yếu bằng Yên Nhạc hoàng đô.

Nếu như điều toàn bộ binh lực đóng giữ Yên Nhạc hoàng đô đi Xương Trạch thành khiến Yên Nhạc hoàng đô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy liền được không bù mất.

"Yên Nhạc hoàng đô có Trần Kỳ đại nguyên soái tọa trấn nên sẽ không vấn đề gì. Hơn nữa hiện tại tầm mắt cả Nhân tộc đều đặt ở Xương Trạch thành, sợ cũng không có người nào quan tâm đến Yên Nhạc hoàng đô. Việc này trong tâm ta đã có cân nhắc, không cần phải lo lắng."

Trụ Sơn hoàng đế nói ra.


Trang 466# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất