Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 933: Thông Gia

Chương 933: Thông Gia




Vấn đề mà nàng quan tâm nhất bây giờ chính là xây dựng thêm quân đội, chỉ có một quân đội mạnh mới có thể xây dựng nên một đất nước mạnh, muốn đứng vững trên vùng Thu Cách Nhã rộng lớn này, không phải chỉ dựa vào mấy người cao thủ là có thể làm được.

"Việc này..."

Thị nữ kia nghe vậy bổng chần chờ.

"Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

Tô Hàm Hương kỳ quái nói.

"Khởi bẩm công chúa, Ngũ hoàng tử không mang một binh một tốt nào đến đây, nhưng lại mang theo một vị công tử vô cùng tuấn tú... Nghe nói người kia chính là nhân sĩ quyền quý của Vân Mục hoàng bộ "

Thị nữ nói.

"Vị công tử? Vân Mục hoàng bộ!"

Tô Hàm Hương nghe vậy thì hơi sững sờ.

Nàng hiện tại chiêu binh mãi mã chuẩn bị toàn lực giao chiến với Trụ Sơn hoàng bộ một trận, ngũ ca không mang theo quân đội của hắn đến đây tương trợ mà mang theo một tên công tử tới đây làm gì.

Nàng vốn dĩ khá quen thuộc với Vân Mục hoàng bộ, đó vốn dĩ là láng giềng với Yên Nhạc hoàng bộ, ở phía nam Thu Cách Nhã đại bình nguyên, cho nên hai nước đã từng giao lưu trao đổi với nhau khá nhiều.

Trong chín đại hoàng bộ, Vân Mục hoàng bộ cũng là một quốc gia dũng mãnh thiện chiến, có lẽ còn thua kém Trụ Sơn hoàng bộ nhưng sự khác biệt cũng không quá nhiều.

Trong lòng Tô Hàm Hương có chút nghi hoặc, nhưng chân vẫn không ngừng bước, rất nhanh đến trước điện nghị sự.

Chỉ thấy một đám người đã ngồi bên trong điện nghị sự, và người đang chiêu đãi khách nhân chính là Tam hoàng thúc Tô Hoành Nghiệp.

Rõ ràng sau khi biết được Tô Chương Tấn đến đây, Tô Hoành Nghiệp liền chạy đến trước một bước.

Chỉ là Tô Hàm Hương vừa bước vào đại điện liền phát hiện vẻ mặt của Tam hoàng thúc dường như có chút khó coi.

"Công chúa điện hạ."

"Hàm Hương."

Người trong đại điện nhìn thấy Tô Hàm Hương, dồn dập đứng dậy.

Trước kia Tô Hàm Hương tuy chỉ là một công chúa trong hoàng tộc, chức cao mà quyền không trọng, nhưng bây giờ lại khác, nàng chính là chủ nhân của Xương Trạch thành, dường như có thể nói là kẻ mạnh nhất trong các thế lực tản loạn của Yên Nhạc hoàng bộ.

"Hàm Hương, thấy ngươi không sao là hoàng huynh an tâm rồi. Trong tất cả các huynh đệ tỷ muội, có lẽ ngươi chính là người mà phụ hoàng thương nhớ nhất."

Ngũ hoàng tử Tô Chương Tấn rất nhiệt tâm bước đến, hỏi han ân cần, thái đội đối xử với Tô Hàm Hương vô cùng ân cần.

Nhưng Tô Hàm Hương lại chỉ dừng lại ở lễ nghĩa, không có tỏ vẻ thân mật như Ngũ hoàng tử, bởi vì trong rất nhiều hoàng tử, mối quan hệ giữa nàng và Tô Chương Tấn cũng không phải thân cận gì, thậm chí có chút lạ lẫm, quanh năm suốt tháng hầu như gặp nhau không quá vài lần.

"Ngũ hoàng huynh, ngươi có thể tới Hàm Hương thật sự rất vui."

Tô Hàm Hương khẽ cười nói, tỏ ra khách sáo với Tô Chương Tấn, nhưng lại đặt sự chú ý vào một đám người khác.

Đám người kia có sáu bảy vị, đương nhiên

ngồi trên vị trí chính ở phía bên phải, còn hoàng huynh Tô Chương Tấn của nàng ngược lại ngồi ở phía sau.

Điều mà Tô Hàm Hương không ngờ tới là nàng quen biết tên thiếu niên áo trắng cầm đầu kia, đó chính là người thiếu niên lúc trước ở trong Thủy Tương cung đã nói cho nàng biết về lai lịch của Điền Đông Hưng.

Cách ăn mặc của người này không hề khác trước, một bộ áo trắng tay cầm một thanh quạt xếp màu xanh mực, có vài phần khí chất bất cần đời.

"Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Thiếu niên áo trắng đứng dậy, quay về phía về Tô Hàm Hương chào nói.

"Đúng vậy, đây không phải lần đầu gặp mặt."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

Tô Chương Tấn vỗ đầu một cái,

"Ai! Ngươi nhìn ta xem, chỉ lo ôn chuyện cũ,

lại quên giới thiệu khách quý. Hàm Hương muội muội, vị công tử phong thần tuấn lãng trước mắt này có lai lịch bất phàm. Hắn chính là Thái Tử Thạch Nguyên Hiên của Vân Mục hoàng bộ."

Tô Hàm Hương đương nhiên biết rõ thiếu niên áo trắng kia lai lịch bất phàm, nhưng cũng không thể ngờ tới hắn lại là thái tử của Vân Mục hoàng bộ.

Thân phận địa vị như thế quả nhiên là nhân vật quan trọng.

Hắn chỉ là một thái tử của Vân Mục hoàng bộ, chạy đến tìm nàng làm gì? Ánh mắt Tô Hàm Hương có mấy phần nghi hoặc.

"Một lần nữa xin tự giới thiệu, bỉ nhân Thạch Nguyên Hiên xin chào Hàm Hương công chúa."

Thạch Nguyên Hiên nho nhã lễ độ tự giới thiệu lại lần nữa.

"Thì ra chính là Vân Mục thái tử đại giá quang lâm, Hàm Hương không tiếp đón từ xa, thất lễ rồi."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

Thái tử Vân Mục hoàng bộ đến đây tìm nàng lại muốn ngũ ca Tô Chương Tấn của nàng giới thiệu, cũng không biết hắn đang muốn làm gì đây.

"Hàm Hương công chúa, Thạch mỗ lần này đến đây có một việc muốn cùng ngươi thương thảo."

Thạch Nguyên Hiên nói.

"A! Hàm Hương Xin nghe."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói, nàng cũng đã phần nào hiểu được vấn đề chính. Là thái tử gia của Vân Mục hoàng bộ lại tự mình đăng môn chắc chắn là có mục đích, chẳng lẽ là muốn bước vào Xương Trạch thành tranh quyền đoạt lợi sao?

Hiện nay thế lực để mắt tới Xương Trạch thành càng ngày càng nhiều, hoàng bộ Vân Mục có ý gì thì cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ là điều khiến Tô Hàm Hương không ngờ tới chính là mục đích của Thạch Nguyên Hiên khiến nàng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.

"Công chúa điện hạ, cuộc gặp gỡ bất ngờ bên trong Thủy Tương cung hôm đó, Nguyên Hiên đã một mực ghi nhớ hình ảnh của ngươi trong đầu rất lâu sau vẫn không thể lãng quên. Sớm đã nghe mỹ danh kinh thiên hạ của công chúa, vốn dĩ không tin nhưng bây giờ vừa thấy đã tâm phục khẩu phục, trong lòng thực sự ái mộ. Cho nên Nguyên Hiên đến đây, thứ nhất muốn biểu đạt sự ái mộ với công chúa, thứ hai cũng là muốn cùng công chúa điện hạ hỉ kết lương duyên, Yên Nhạc cùng Vân Mục cùng nhau liên minh cũng là một đại mỹ danh thiên hạ."

Thạch Nguyên Hiên cẩn thận thi lễ với Tô Hàm Hương, vẻ mặt tràn đầy khẩn thiết.

Tất cả mọi người trong đại điện cũng vì mấy câu nói của Thạch Nguyên Hiên mà nhất thời im phắt lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Không ai có thể ngờ rằng mục đích mà thái tử hoàng bộ Vân Mục đến đây lại chính là vì muốn cùng Hàm Hương công chúa kết thông gia.

Tô Hàm Hương nhíu chăt mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nhìn Thạch Nguyên Hiên thật lâu mà không nói gì.

Nàng vốn cho rằng Thạch Nguyên Hiên đến đây là có liên quan đến thành Xương Trạch, nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ đưa ra thủ đoạn như thế, xem ra toan tính của hắn hoàn toàn không chỉ có như thế.

"Ha ha, Hàm Hương muội muội, đây là đại hỉ, ngươi cùng thái tử gia chính là trời sinh một cặp, ngươi mau tranh thủ thời gian đồng ý thái tử gia đi. Có hoàng bộ Vân Mục hợp lực cùng Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta, sau này còn sợ gì Trụ Sơn hoàng bộ."

Ngũ hoàng tử Tô Chương Tấn cười lớn rất đỗi tán thưởng, vẻ mặt cứ như hận không thể lập tức bắt Tô Hàm Hương cùng Thạch Nguyên Hiên thành thân với nhau.

"Ngũ hoàng tử điện hạ, xin chú ý lời nói của ngươi, Thạch Nguyên Hiên là thái tử Vân Mục hoàng bộ, không phải thái tử Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta, ngươi làm hoàng tử Yên Nhạc hoàng bộ nên tự tôn tự ái, đừng bôi nhọ uy nghiêm Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta."

Khang vương lạnh như băng nói, ở trước mặt mọi người một tiếng gọi thái tử gia, hai tiếng cũng thái tử gia a dua nịnh hót như vậy, thật không có chút khí cốt nào của hoàng tử yên Nhạc, quả là một điều đáng xấu hổ.

"Tam hoàng thúc, ngươi có ý gì! Bản hoàng tử làm gì chẳng lẽ phải cần ngươi giáo huấn hay sao? Làm phiền ngươi tự mình hiểu lấy, trước mặt thái tử gia cùng Hàm Hương muội muội, còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện."

Ngũ hoàng tử Tô Chương Tấn hừ lạnh một tiếng, nếu là lúc trước thì hắn còn e ngại Khang vương mấy phần, nhưng bây giờ khang vương chỉ là một tên Thân vương vong quốc mà thôi, ăn bữa hôm lo bữa mai, mà Ngũ hoàng tử bây giờ lại có cây đại thụ vững chải chính là thái tử Vân Mục kia để bám víu vào, tương lai đã định trước là người kế thừa hoàng vị của hoàng bộ Yên Nhạc, hắn làm sao có thể để Khang vương vào mắt.

"Ngu xuẩn Không biết trời cao đất rộng."

Khang vương giận đến toàn thân run rẩy, chỉ hận không thể một tay chụp chết Tô Chương Tấn.

Ánh mắt Tô Hàm Hương lạnh lùng, Tô Chương Tấn không có cốt khí không nói lại còn ngu xuẩn như thế, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng cấu kết với Thạch Nguyên Hiên thì sẽ chiếm được lợi ích sao.

"Thật có lỗi, Thạch thái tử, hoàng bộ Yên Nhạc chúng ta còn đang đối mặt với nguy nan, Hàm Hương không có có tâm tư suy nghĩ đến việc hôn nhân đại sự. Nếu như Thạch thái tử đến đây chỉ vì chuyện này, vậy thì mời thái tử quay về cho."

Tô Hàm Hương thản nhiên nói, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.

"Hàm Hương công chúa, bản Thái Tử chân thành thiệt tình có thiên địa chứng giám, sao ngươi lại không thể cho ta một cơ hội? Hơn nữa, chính là bởi vì Yên Nhạc hoàng bộ đang trong thời khắc nguy nan, mới càng cần có ngoại lực trợ giúp. Vân Mục hoàng bộ chúng ta là láng giềng của Yên Nhạc hoàng bộ. Nếu xuất binh viện trợ, chỉ cần nửa tháng là đại quân đã có thể đến Thu Cách Nhã đại bình nguyên."

"Chỉ có điều, Vân Mục hoàng bộ chúng ta xuất binh chắc chắn phải là một trận nổi danh, bằng không tùy ý dẫn đầu đại quân lấn vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên chẳng phải là cũng giống Trụ Sơn hoàng bộ sao, danh tiếng xấu sẽ làm hạ thấp sự vẻ vang của hoàng bộ."

"Chỉ khi công kết làm thông gia với bản Thái Tử, Vân Mục hoàng bộ chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận ra mặt tương trợ."

Ý của Thạch Nguyên Hiên rất rõ ràng, chỉ có cùng hắn kết thông gia thì Vân Mục hoàng bộ bọn hắn mới trợ giúp Yên Nhạc hoàng bộ, bằng không chính là vô cớ xuất binh, không chỉ không trợ giúp, thậm chí sẽ còn âm thầm giở trò quỷ.

"Ngươi đang uy hiếp bản công chúa sao?"

Tô Hàm Hương thản nhiên nói, một luồng sát cơ băng lãnh kinh người từ trên người bộc phát ra khóa chặt trên người Thạch Nguyên Hiên.

Thạch Nguyên Hiên giật mình, không ngờ rằng một nữ nhân như Tô Hàm Hương lại có khí tức lạnh lẽo lãnh khốc như vậy. Bị bao phủ bên trong bóng tối của luồng sát cơ băng lãnh kia, cả người Thạch Nguyên Hiên phát lạnh, toàn thân một khẽ run rẩy.

Bất luận nói như thế nào thì Tô Hàm Hương cũng là một tên chuẩn Thiên Vương, còn Thạch Nguyên Hiên về mặt thiên chất tu luyện chỉ có thể nói ở mức bình thường.

"Hỗn xược."

Một lão giả sau lưng Thạch Nguyên Hiên hừ nhẹ một tiếng, một luồng khí thế tràn ra, trực tiếp đánh vỡ uy thế của Tô Hàm Hương.

Thân thể Tô Hàm Hương thoáng chốc đã bị khí thế của lão giả bao phủ, uy thế của bản thân bị phá, nàng cũng đã bị một vết thương nhẹ. Nhưng lại cố nén một bước cũng không lui, ánh mắt băng lãnh nhìn Thạch Nguyên Hiên.

"Không được vô lễ."

Vẻ mặt Thạch Nguyên Hiên biến sắc vội ngăn cản tên lão giả trước mặt kia, hắn tới đây chính là vì cầu hôn chứ không phải tới để bùng nổ mâu thuẫn.

"Thạch thái tử mời về cho, hoàng bộ Yên Nhạc chúng ta sẽ không gả công chúa gả để đổi lấy thái bình an ổn, từ xưa đến nay cũng không có tiền lệ này. Ngay cả trong thời điểm khó khăn, chúng ta cũng sẽ tự mình vượt qua."

Khang vương đứng trước mặt Tô Hàm Hương, tản ra một luồng khí tức nhàn nhạt. Mặc dù năm đó Khang Vương thua phụ hoàng của Tô Hàm Hương trong trận chiến tranh đoạt hoàng vị, nhưng về mặt tu luyện hắn cũng nổi danh là thiên tài, bây giờ đã là tu thành cấp độ Thiên Vương Đại Giả.

Sắc mặt Thạch Nguyên Hiên trầm lãnh, không ngờ rằng mấy người này của Yên Nhạc hoàng bộ lại khó giải quyết như thế, thực sự giống như tảng đá vừa hôi vừa cứng bên trong hố xí, hoàng bộ Yên Nhạc đã suy sụp đến mức dường như sắp bị tiêu diệt tới nơi, thế mà vẫn chú trọng đến cốt cách cùng tôn nghiêm.

"Hàm Hương muội muội, các ngươi làm gì vậy! Thái tử gia đến đây chính là vì trợ giúp Yên Nhạc hoàng bộ chúng ta, cho dù các ngươi không chào đón cũng không thể làm vẻ mặt như vậy. Việc này liên quan đến vận mệnh cùng tương lai của hoàng bộ Yên Nhạc chúng ta, can hệ trọng đại, các người không thể tùy ý quyết định. Bây giờ phụ hoàng không có ở đây, huynh trưởng như cha, bây giờ ta sẽ gả ngươi gả cho thái tử gia của Vân Mục hoàng bộ, quyết không thay đổi."

Tô Chương Tấn thấy thái độ Tô Hàm Hương kiên quyết như thế, căn bản không thể thương lượng, cuối cùng cũng nóng nảy.


Trang 468# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất