Chương 932: Tu Vi Tăng Nhiều
Tô Hoành Nghiệp, Khang Vương của Yên Nhạc hoàng bộ, là Tam hoàng thúc của Tô Hàm Hương.
Ngay cả Tô Hàm Hương cũng không thể ngờ rằng hắn lại là người đầu tiên của hoàng tộc đến Xương Trạch thành, bởi vì Khang vương đã từng tranh đoạt hoàng vị với phụ hoàng của nàng, quan hệ hết sức căng thẳng.
Sau này, phụ hoàng nàng đăng cơ làm Đế cũng không có làm khó dễ gì Khang vương, từ đó quan hệ của hai người mới dần dần khá hơn một chút.
Trên đại điện, Tô Hàm Hương mang theo một đám cựu thần của Yên Nhạc hoàng bộ đứng sẵn trước cửa nghênh đón Tam hoàng thúc giá lâm.
"Hoàng thúc, thật không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này."
Vẻ mặt Tô Hàm Hương phức tạp nói.
Từ sau khi Yên Nhạc hoàng bộ phát sinh biến cố, nàng đã chạy trốn ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại tộc nhân thân hữu của mình.
"Bổn vương cũng không thể nghĩ tới, người đầu tiên của hoàng tộc dám đứng ra phản kích Trụ Sơn hoàng bộ lại là Hàm Hương chất nữ."
Khang vương nhìn bốn mươi mấy người trước mặt, khuôn mặt gầy gò, mái tóc đã có lắm sợi bạc, khí chất còn có phần tang thương.
"Hoàng thúc."
"Cháu gái."
Tô Hàm Hương mời Khang vương vào đại điện, rất nhanh hai người chủ khách đã ngồi xuống, trò chuyện vui vẻ với nhau.
"Nói ra thật xấu hổ, mặc dù bổn vương đã dùng hết khả năng nhưng lần này đến đây cũng chỉ có thể mang đến đại quân ba mươi vạn Thánh Giả, cao thủ Thiên Vương chỉ có hơn mười người, sợ là không thể trợ giúp được gì cho Hàm Hương chất nữ."
Khang vương khẽ thở dài, lúc trước Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn rực rỡ bao nhiêu, đại quân trăm vạn Thánh Giả thì có đến mười nhánh, bây giờ đến một nhánh đại quân trăm vạn Thánh Giả cũng thu thập không đủ.
"Hoàng thúc tuyệt đối đừng nói như thế, ngài có thể tới là đã cho Hàm Hương lòng tin và sự trợ giúp lớn nhất rồi."
Người trong hoàng tộc của Yên Nhạc hoàng bộ nhiều như vậy nhưng chỉ có Khang vương dám đem người đến Xương Trạch thành này, những người còn lại trong hoàng tộc, thậm chí là những người thuộc dòng giỏi hoàng tộc, đến nay đều không có chút nào tin tức nào.
Tô Hàm Hương lần này nâng cờ phục quốc, chiêu cáo thiên hạ, kết quả lại không nhận được sự ủng hộ của đám thành viên hoàng tộc mà lẽ ra là người nên xuất hiện nhất, nên trong lòng nàng đương nhiên có chút cảm giác bị thất bại.
Rõ ràng bọn hắn căn bản không tin rằng Tô Hàm Hương có thể hạ gục Trụ Sơn hoàng bộ, thậm chí không tin nàng có năng lực giữ vững Xương Trạch thành.
"Hàm Hương chất nữ, ngươi cũng đừng giận, nếu không phải bổn vương biết được năng lực của ngươi, cũng không dám tùy tiện dẫn quân đến Xương Trạch thành này. Chỉ cần chúng ta có thể thể hiện ra thực lực đủ mạnh, ta tin rằng càng ngày có càng có nhiều người đến đây tiếp ứng chúng ta."
Khang vương nói.
Kỳ thật, nếu không phải kiếm khách cụt một tay Tất Khánh báo cho hắn biết về chuyện đã gặp Tô Hàm Hương bên trong kỳ hải thì hắn cũng không tin là Tô Hàm Hương có năng lực giữ vững được Xương Trạch thành.
Nhưng dù là như thế, lần này hắn đến Xương Trạch thành cũng là hành động rất mạo hiểm, đổi lại là những người khác thì không dám tới cũng là hợp tình hợp lý.
Tô Hàm Hương nghe vậy khẽ gật đầu, nàng đương nhiên hiểu ý Khang vương, trịnh trọng nói:
"ân tình của Hoàng thúc, Hàm Hương ghi nhớ trong lòng. Còn những người khác, chờ sau khi chúng ta đủ mạnh, tự khắc sẽ chủ động đến đây mà nương nhờ. Nếu không tới... Hừ! Dùng tội phản quốc luận xử, trực tiếp đá bọn hắn ra khỏi hoàng tộc là được."
Khang vương kinh ngạc nhìn cháu gái của mình, không ngờ rằng nàng lại có lúc cứng rắn cương quyết như thế. Dù sao Hàm Hương công chúa trước kia chỉ là một tiểu nữ khuê cát, mặc dù tài mạo song toàn nhưng cũng chỉ biết cầm kỳ thư họa, chưa từng thấy qua hình ảnh nàng sát khí dày đặc như thế này, xem ra biến cố của hoàng bộ Yên Nhạc thật sự đã khiến Hàm Hương công chúa thay đổi quá nhiều.
"Hoàng thúc, tình hình hoàng đô hiện nay thế nào?"
Tô Hàm Hương hỏi.
"Hoàng đô đã bị Trụ Sơn bộ lạc khống chế hoàn toàn, có bốn nhánh đại quân trăm vạn Thánh Giả đóng giữ, cao thủ thì nhiều vô số kể, cường giả như mây. Còn Hoàng huynh cùng những người khác của hoàng tộc bị bắt lại, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, nhưng có lẽ sẽ không bị xử quyết. Trụ Sơn hoàng đế có vẻ như cũng có mối bận tâm, nghe nói hội nghị liên bang quốc của bộ lạc ra mặt rồi "
Khang vương khẽ thở dài, tình hình rất tồi tệ, hoàng đô hiện tại vững như thành đồng, bọn hắn hầu như không có khả năng đánh hạ.
Tin tức tốt duy nhất chính là hoàng huynh không có bị xử quyết, thời gian lâu dài có lẽ sẽ có thể xoay chuyển được tình thế.
Tâm tình Tô Hàm Hương nặng nề, phụ hoàng đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người lại bảo nàng đợi, bảo nàng giấu tài... Nàng làm sao có thể chờ nổi?
Thế cục Xương Trạch thành càng lúc càng khẩn trương, hàng loạt thế lực nhân tộc tràn vào thành, thậm chí một số thế lực nhân tộc ở những vùng xa xôi cũng phái người đến đây.
Nếu không phải những người kia đều mang theo mục đích riêng nên trước mắt sẽ an phận, sợ là Xương Trạch thành đã loạn.
Nhưng trước cơn bão luôn là thời điểm yên tĩnh nhất, Tô Hàm Hương chăm chú nhìn vào hư không, dường như trong không khí ẩn chứa từng luồng khí tức khẩn trương đè nén.
"Gió thổi báo giông bão sắp đến, cũng không biết Tịch công tử chuẩn bị như thế nào rồi."
Nửa ngày, Tô Hàm Hương khẽ thở dài một tiếng. Nàng khăng khăng ở lại Xương Trạch thành đương nhiên không phải cho là mình có năng lực giữ vững nơi này. Kỳ thật đều là ý của Tịch Thiên Dạ.
Chỉ là Tịch Thiên Dạ đã hơn mười ngày chưa thấy xuất hiện, ngay cả Tô Hàm Hương cũng không biết hắn đang làm gì.
Bên trong thành thần hồn nát thần tính, lầu cao gió lộng.
Nhưng trên một bán đảo của Mạc Lận hà, cảnh vật lại mỹ lệ thanh tịnh như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tịch Thiên Dạ đã tu luyện trên bán đảo hơn mười ngày, toàn lực đột phá tu vi của Thủy Linh kinh.
Vài ngày trước hắn đã ngưng tụ thành công ra cái Minh Hoàng thi văn thứ mười một, nếu như "Thủy Linh kinh" cũng đột phá thành cấp độ Thiên Vương Đại Giả, như vậy thực lực của hắn sẽ phát sinh sự biến đổi về chất.
Để Tô Hàm Hương lưu thủ bên trong Xương Trạch thành chính là ý của hắn. Về vấn đề Yên Nhạc hoàng bộ, hắn không muốn làm trễ nãi quá nhiều thời gian, nhanh chóng giải quyết xong còn đi làm những việc khác.
Một khi hắn đột phá thành công thì ngay cả khi Thánh Thiên vương có đến đây thì hắn cũng đủ sức mà quyết chiến một trận.
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã qua năm ngày.
Sáng sớm ngày thứ sáu, một luồng hơi nước từ trên bán đảo bốc hơi lên, sau đó liên tục lan tràn đến bờ sông, dường như dung hợp lại với nước Mạc Lận hà.
Sau một khắc, một trận sóng lớn kinh thiên nhấc lên từ mặt nước Mạc Lận hà, đẩy toàn bộ mặt sông dâng cao lên ngàn trượng.
Hàng loạt hoang thú trong sông hoảng sợ gào thét, dốc sức chạy trốn vào vùng nước sâu, dường như chúng đã gặp phải điều gì đó vô cùng đáng sợ.
Thân ảnh Tịch Thiên Dạ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên mặt nước Mạc Lận hà, áo choàng dài đen nhánh, từng luồng hơi nước từ trên người hắn bốc hơi ra, cả người nửa thật nửa ảo, mơ mơ hồ hồ, như một người hoàn toàn được tạo nên bởi thủy nguyên lực.
"Thủy Linh kinh quả nhiên càng về sau càng thần kỳ."
Khóe môi Tịch Thiên Dạ nhếch lên, tay khẽ vươn ra, chỉ thấy mặt nước Mạc Lận hà vì cử động của hắn mà đột nhiên trồi ra một bàn tay nước khổng lồ mấy vạn trượng. Năm ngón tay Tịch Thiên Dạ khẽ chuyển động, cự thủ vạn trượng kia cũng khẽ chuyển động theo, tựa như là một bộ phận trên thân thể Tịch Thiên Dạ.
"Kinh Đào tiên quyền thức thứ nhất 'Kinh Đào Tương Khởi'."
Tịch Thiên Dạ nắm nắm đấm vung ra Kinh Đào tiên quyền, bàn tay khổng lồ mấy vạn trượng kia cũng nắm nắm đấm vung vẩy.
Ầm ầm!
Sức mạnh kinh thiên động địa vượt ngang qua ngang bầu trời, ngọn bán đảo có phạm vi hơn trăm dặm kia trực tiếp bị oanh chìm xuống dưới, trên mặt nước Mạc Lận hà xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ sâu không thấy đáy, ngay cả hoang thú sống tận khu nước sâu cũng đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh khủng khiếp của Tịch Thiên Dạ.
Nhưng đám hoang thú sống ở vùng nước sâu kia lại không giống như những loài hoang thú lúc trước, chẳng dám nổi trên mặt nước tìm Tịch Thiên Dạ tính sổ, cả đám dường như đều kém cỏi không dám ra khỏi mặt nước, mặc cho Tịch Thiên Dạ gây sóng gió trên mặt nước.
"Hơn mười ngày tu luyện cuối cùng cũng đã có kết quả, ta bây giờ cũng được tính là tu sĩ hạng mạnh, chỉ là còn thiếu một thanh pháp bảo loại mạnh để cầm tay."
Tịch Thiên Dạ sờ lên cằm, về mặt sức mạnh thì bất luận là Minh Hoàng Luyện Thi thuật, hay "Thủy Linh kinh"đều đã tăng lên rất nhiều.
Thanh chiến kiếm mà trước kia hắn tiện tay luyện chế ra rõ ràng đã không còn phù hợp với trạng thái của hắn bây giờ.
Nếu hắn đi con đường thuần sức mạnh, lực công kích sợ là có thể tăng cường gấp bội.
Nghĩ đến là làm, Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên mặt nước lấy Huyền Thiên Ly Hỏa lô ra rồi từ trong Không Phách thạch lấy ra lấy hàng loạt tài liệu hiếm hoi.
Hắn chuẩn bị luyện chế một thanh vũ khí cầm tay thực sự cho mình, hơn nữa lại không phải chiến kiếm Thiên Vương mà trước kia hắn tùy tiện luyện chế ra.
Vũ khí dễ dàng phát huy ra cự lực nhất thì chọn lựa đầu tiên dĩ nhiên là chùy hoặc búa.
Sau khi tự hỏi thì Tịch Thiên Dạ đã quyết định luyện chế một thanh đại chùy, chùy là cùn khí, búa là lợi khí, về mặt uy lực thì càng sâu một bậc.
Bây giờ Tịch Thiên Dạ luyện chế vũ khí gì thì cơ bản cũng sẽ không thiếu tài liệu bởi bên trong thành Xương Trạch có thể nói là tài nguyên vô cùng vô tận.
Những tài nguyên kia chính là nội tình của một quốc gia, nếu do cá nhân đến sử dụng sợ căn bản không có cách nào sử dụng hết được.
Tịch Thiên Dạ khẽ đảo cổ tay lấy ra một khối thước kim loại vuông vắn dài mảnh, tản ra khí tức thủy nguyên lực nồng đậm, phía trên lấp lánh ánh sao, vô cùng lộng lẫy. Chính là Thâm Hải Lam Kim mà lúc trước Tịch Thiên Dạ luyện chế ra từ trên bề mặt của Vạn Linh tức thổ.
Thâm Hải Lam Kim chính là tài liệu hi hữu để luyện chế pháp bảo hệ thủy, có thể luyện chế ra những pháp bảo trung phẩm của giới cao phẩm.
Cái gọi là pháp bảo trung phẩm chính là đế khí được nhắc tới bên trong thế giới Thái Hoang.
Trong giới tu tiên, pháp bảo trung phẩm cũng là bảo vật mà tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên mới sử dụng được.
Đương nhiên bên trong Chân Mộc linh thổ không có cách nào luyện chế ra pháp bảo trung phẩm, bởi vì để luyện chế ra pháp bảo trung phẩm thì cần phải trải qua thiên kiếp, chỉ có thử thách trải qua thiên kiếp mới có thể thành hình. Nhưng ở bên trong Chân Mộc linh thổ thì quy tắc thiên địa thiếu hụt nghiêm trọng, căn bản không thể hạ xuống thiên kiếp.
Không nói đến pháp bảo trung phẩm, ngay cả pháp bảo hạ phẩm cấp độ đại viên mãn cũng không cách nào luyện chế ra.
"Có lẽ có thể luyện chế ra một thanh pháp bảo hạ phẩm cấp độ tiểu viên mãn."
Tịch Thiên Dạ có chút trầm ngâm nói, cái gọi là pháp bảo hạ phẩm cấp độ tiểu viên mãn cũng tương đương với Thiên Thánh chi khí bên trong thế giới Thái Hoang.
Đương nhiên là tuy tương đương về mặt cấp bậc, nhưng chất lượng giữa hai bên lại có sự khác biệt vô cùng lớn, pháp bảo hạ phẩm cấp độ tiểu viên mãn rõ ràng lại mạnh hơn Thiên Thánh chi khí rất nhiều.
Luyện chế pháp bảo hạ phẩm cấp độ tiểu viên mãn bên trong Chân Mộc linh thổ khó hơn gấp mười lần so với lúc luyện trên đại lục Nam Man, dù cho Tịch Thiên Dạ đều hao tốn không ít tâm tư mới luyện chế thành công.
"Công chúa điện hạ, Ngũ hoàng tử Tô Chương Tấn của hoàng bộ Yên Nhạc tới trước bái phỏng."
Tô Hàm Hương đang giải quyết việc của thành Xương Trạch bên trong thư phòng, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu bổng một thị nữ chạy đến bẩm báo.
"Ngũ ca Tô Chương Tấn!"
Tô Hàm Hương nghe vậy mừng rỡ, cuối cùng lại có thêm người của hoàng bộ Yên Nhạc tới thành Xương Trạch.
"Ngũ hoàng tử mang đến bao nhiêu quân đội?"
Tô Hàm Hương vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón, đồng thời ân cần hỏi han.
Trang 467# 2