Chương 946: Thô Bạo Vô Kỵ
Giang Thương Lâm vì Chu Bách Hà khuyên bảo nên không mạo muội lao ra cướp bóc.
Những thế lực khác đều chen chúc mà ra, xem Xương Trạch thành như một khối bánh lớn nên ai cũng muốn gặm một cái.
Dù sao nếu không nhanh tay hơn thì đồ tốt cơ bản liền bị những người khác cướp đi.
"Thái tử điện hạ, Yên Nhạc hoàng bộ đã triệt để xong đời, chúng ta có nên….."
Trong một khách sạn u tĩnh, một lão nhân mặt sẹo đứng sau lưng Thạch Nguyên Hiên, trong mắt đầy hưng phấn cùng tham lam nói.
Nghe nói bên trong Xương Trạch thành có rất nhiều tài nguyên chiến tranh có thể khiến bán bộ Thánh Thiên Vương tấn thăng thành chân chính Thánh Thiên Vương, thiên tài địa bảo như thế ai không tâm động?
Lão nhân mặt sẹo tên Vương Tĩnh Khương, kẻ có tiếng tăm lừng lẫy tại Vân Mục hoàng bộ, được phong làm Thiên Hoàng ngự vệ có thể so với quan lớn triều đình, hơn nữa lại thuộc về phe phái hoàng tộc.
Lần này Thái tử của Vân Mục hoàng bộ đi ra ngoài nên hắn mới cùng đi theo, bằng không Vân Mục hoàng tử cũng không có tư cách được hắn bảo hộ.
"Vương lão, bảo vật bên trong Xương Trạch thành thuộc thiên hạ Nhân tộc, Vân Mục hoàng bộ chúng ta ở đây vì sao không tranh thủ?"
Thạch Nguyên Hiên thản nhiên nói.
Hắn muốn mượn cớ thông gia cùng Hàm Hương công chúa để tranh đoạt đại bình nguyên Thu Cách Nhã cùng Trụ Sơn hoàng bộ, nhưng hắn không ngờ rằng Trụ Sơn hoàng bộ lại có động tác nhanh như vậy, không đến một tháng liền phái ra một thế lực cường đại tiến đánh Xương Trạch thành.
Với hiểu biết của hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ, nếu Trụ Sơn hoàng bộ không gật đầu, Điền thị nhất tộc cùng mấy tộc Thân Đồ căn bản không dám gióng trống khua chiêng đến Xương Trạch thành gây rối.
"Đáng tiếc. Trụ Sơn hoàng bộ cũng là quả quyết, thà rằng mượn nhờ lực lượng ngoài tộc cũng không cho mấy đại hoàng bộ khác cơ hội."
Thạch Nguyên Hiên lắc đầu, trong mắt đầy vẻ đáng tiếc.
Nếu Tô Hàm Hương trước đó đáp ứng thỉnh cầu thông gia của hắn, Vân Mục hoàng bộ bọn hắn có lẽ cũng được đến bố trí một phen. Nhưng bây giờ.…là quá muộn. Sợ Xương Trạch thành sẽ không còn cơ hội trở lại trong tay Trụ Sơn hoàng bộ.
Vương Tĩnh Khương nghe vậy cạc cạc cười quái dị, lúc này không chậm trễ mà lập tức mang theo đám cao thủ Vân Mục hoàng bộ lao về phía mấy chỗ trọng địa trong thành.
Kho hàng lớn Bắc khu chính là một trong mấy nhà kho lớn của Xương Trạch thành, phương viên ba trăm dặm đều lít nha lít nhít nhà kho, tồn giữ lực lượng chiến tranh tài nguyên lớn.
Sưu sưu sưu!
Từng bầy tu sĩ như châu chấu chen chúc bay về phía kho hàng Bắc khu.
Xông lên trước nhất dĩ nhiên là Hồ thị nhất tộc, bọn hắn đứng ra động thủ đầu tiên nên động tác cũng nhanh nhất, trong lúc thế lực khác mới nửa đường thì bọn hắn đã bay vào trong phạm vi nhà kho Bắc khu.
Kho hàng Bắc khu là trọng địa quân sự của Xương Trạch thành nên tự nhiên sẽ được đề phòng sâm nghiêm, lúc này liền có hàng loạt quân sĩ cùng cao thủ lao ra ngăn cản Hồ thị nhất tộc xâm lấn.
Đồng thời hàng loạt trận pháp nổi lên sáng chói trong hư không hóa thành trận pháp huyền dịu bảo hộ lấy từng tòa khố phòng.
Nhưng quân sĩ cùng tu sĩ bảo vệ kho hàng lớn tại Bắc khu làm sao có thể đỡ nổi Hồi thị nhất tộc, cơ hồ vừa đối mặt liền bị đánh giết hơn mảnh lớn tổn thất nặng nề, dù là cao thủ Thiên Vương cảnh cũng không chịu nổi một kích trước mặt cao thủ Hồ gia.
"Cạc cac, tòa bảo khố này, bản tọa thu nhận."
Hồ Thiên Thành cười cạc cạc quái dị, vẻn vẹn nhất kích liền đánh tan trận pháp bảo hộ nhà kho, phương viên nhà kho mấy vạn trượng lập tức chia năm xẻ bảy, hàng loạt tài nguyên tu luyện rực rỡ muôn màu rơi xuống, chồng chất như một tòa núi cao.
Một đám tu sĩ Hồ thị nhất tộc đều hai mắt tỏa sáng, điên cuồng nhào về phía đống bảo vật như núi kia.
"Thật to gan, lại dám đoạt đồ vật của Hổ gia."
Ngay tại lúc cao thủ Hồ thị nhất tộc sắp đến bảo sơn nhà kho, một đạo âm thanh vô cùng ương ngạnh vang lên từ trong bảo sơn.
Chỉ thấy sơn nhạc bảo vật trượt xuống hai bên, một đầu hổ quái điểu chui ra từ trong đống bảo vật, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cao thủ Hồ thị nhất tộc, biểu hiện kia như thể có người muốn đoạt vợ hắn.
Đầu hổ quái điểu chui ra từ trong sơn nhạc bảo vật dĩ nhiên chính là Hổ Tam Âm, một tháng qua hắn gần như chưa hề ra khỏi đống bảo vật, không biết có bao nhiêu tài nguyên đã bị hắn cắn nuốt.
Giờ phút này lại có người dám chạy tới cùng hắn tranh đoạt bảo vật, với tích cách Hổ Tam Âm tự nhiên liền tức giận.
"Một con quái điểu tạp mao mà thôi, đánh giết là được."
Một tên Thiên Vương Đại Giả của Hồ thị nhất tộc cản trước mặt đại quái điểu cười lạnh một tiếng. Một bàn tay vung ra liền có một pháp ấn to lớn vung xuống.
Ấn pháp kia chứa hàng loạt Thiên Vương pháp tắc, vừa xuất trăm dặm xung quanh liền rung động dữ dội, tựa hồ có chút không chịu nổi uy áp phát ra trên ấn pháp kia.
Ấn pháp mấy vạn trượng to lớn tương đương cường thế va về phía Hổ Tam Âm, tựa hồ muốn nhất kích ép Hổ Tam Âm thành thịt nát.
"Muốn chết!"
Hổ Tam Âm lúc này liền phóng lên trời, lợi trảo hóa thành đạo đạo duệ mang vạn trượng chộp tới pháp ấn.
Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ, ấn pháo uy thế vô biên kia liền hóa thành mãnh vỡ trong cự trảo của Hồ Tam Âm, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Thân thể Tên Thiên Vương Đại Giả kia của Hồ thị nhất tộc chấn động lui về sau trăm trượng, tầm mắt kinh hãi nhìn Hổ Tam Âm, rõ ràng không ngờ rằng đầu hổ quái điểu kia lại mạng đến vậy.
"Ồ!"
Tên dẫn đầu Hồ Thiên Thành của Hồ thị nhất tộc liền đưa ánh mắt nhìn sang, hơi ngạc nhiên nhìn Hổ Tam Âm.
Bên trong Xương Trạch thành thế mà còn có cao thủ cường đại tọa trấn, dư nghiệt của Yên Nhạc hoàng bộ quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.
"Giao hắn cho bản tọa, các ngươi cứ tiếp tục thu thập bảo vật, cần phải dùng hết khả năng vận chuyển tất cả đồ vật trong kho hàng đi."
Hồ Thiên Thành thản nhiên nói.
Hổ Tam Âm xuất hiện chính là một cái ngoài ý muốn, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn hắn.
"Tuân mệnh!"
Những cao thủ khác của Hồ thị nhất tộc nghe vậy đều cung kính thi lễ sau đó dồn dập bay về phía nhà kho.
Ánh mắt Hổ Tam Âm lạnh lùng nhìn Hồ Thiên Thánh, biểu lộ có chút ngưng trọng, từ khí tức trên người Hồ Thiên Thành có thể đánh giá ra hắn chính là một tên bán bộ Thánh Thiên Vương hiếm thấy.
Hổ Tam Âm cũng không ngờ rằng, trong đám người đến đây cướp bóc lại có người mạnh như thế.
Tịch Thiên Dạ đâu? Hắn đang làm gì! Tại sao lại thả những người này đến Xương Trạch thành cướp bóc.
Trong vòng một tháng, Hổ Tam Âm đều trong kho hàng thôn phệ rất nhiều tài nguyên để tu luyện, hắn cơ bản không biết được chuyện bên ngoài.
"Yên Nhạc hoàng bộ đã là hoa cúc xế chiều, đã định trước ngày tàn lụi. Bản tọa nhìn tu vi người bất phàm, nếu bị giết giết thì thật đáng tiếc, chi bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa để làm vật cưỡi của bản tọa thì thế nào? Nếu ngươi bất chấp mê muội mà tiếp tục hiệu lực của Yên Nhạc hoàng bộ thì chỉ có con đường chết."
Hồ Thiên Thành chắp tay sau lưng nhìn Hổ Tam Âm nói.
Hoang thú mạnh mẽ giống Hổ Tam Âm như thế, cho dù là cường giả nào cũng muốn thu phục làm chiến thú hạy vật cưỡi cho mình.
Trang 474# 2