Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 947: Sài Lang Khắp Nơi

Chương 947: Sài Lang Khắp Nơi




Nếu như có thể thuận tay thu phục đầu hổ quái điểu trước mắt, vậy chuyến đi đến Xương Trạch thành lần này viên mãn rồi.

Trong lòng Hồ Thiên Thành âm thầm nhủ, cũng có chút chờ mong.

Dù sao hoang thú hoang dã bướng bỉnh chưa thuần, rất khó thu phục chúng nó nhưng hoang thú đã bị con người thu phục thì thu phục lần nữa lại rất đơn giản.

Sâu kiến còn ham sống, hoang thú mạnh mẽ như thế, tu luyện đến đây vốn không dễ sao lại không sợ chết.

"Muốn thu phục Hổ gia làm vật cưỡi?"

Hổ Tam Âm nghe vậy may mà chưa nhổ một ngụm đờm vào mặt Hồ Thiên Thành, cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem bản thân là cái gì lại dám kêu gào thu phục hắn làm vật cưỡi.

Hoàn toàn không nói thêm lời thừa thãi, trực tiếp động thủ.

Chỉ thấy trong thân thể Hổ Tam Âm chui ra mười một đạo Minh Hoàng thi văn, toàn bộ đều tụ lại dày đặc vô cùng.

Rõ ràng, tu luyện hơn một tháng trong bảo khố thì hắn đã hoàn toàn ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười một, mặc dù còn chênh lệch với Nguyên Long Huyền Linh Quy không nhỏ, nhưng so với Hồ Thiên Thành trước mắt cũng chưa chắc kém bao nhiêu.

Hắc hoàng cự điểu giương cánh rộng mấy vạn trượng có thể che khuất bầu trời, một sức mạnh hắc ám cuồng bạo tràn ngập thiên địa, hoàn toàn gạt bỏ tất cả năng lượng khác giữa thiên địa ra bên ngoài, rất bá đạo hung ác.

Hồ Thiên Thành hơi hơi hí mắt, đầu hổ quái điểu kia quả nhiên mạnh mẽ, lại có thể tỏa ra trường khí khủng bố như thế.

Nhưng là bán bộ Thánh Thiên vương, đứng đầu Nhân tộc, hắn đương nhiên không sợ.

"Ngươi đã không phục, vậy bản tọa sẽ đánh ngươi đến khi phục mới thôi."

Hồ Thiên Thành cười lạnh bước ra một bước, điều động nguyên khí vô biên và Thiên Vương pháp tắc ở giữa thiên địa, toàn bộ dung nhập vào trong nắm đấm của mình hóa thành một đòn oanh kích Hổ Tâm Âm kinh thiên động địa.

Đối với hắn mà nói, hoang thú đều là Tiện Cốt Đầu, chỉ có đánh bọn nó mới sợ, mới khiến bọn nó thành thật nghe lời.

Oanh!

Một người một thú trong chốc lát đụng vào nhau, sức mạnh kinh thiên động địa chấn động rạn nứt cả hư không.

Tu sĩ ở nơi khác trong Xương Trạch thành đều bị hấp dẫn bởi động tĩnh ở đây, dồn dập đưa ánh mắt nhìn sang.

"Trong Xương Trạch thành thế mà còn cao thủ ẩn trốn như thế..."

Rất nhiều người đều ngạc nhiên, đầu hổ quái điểu kia lại có thể chiến đấu ngang nhau với Hồ Thiên Thành, rõ ràng cũng có được sức mạnh cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương.

"Đừng quan tâm bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta là được rồi."

Rất nhanh tất cả mọi người đã không còn quan tâm đến trận chiến bên kia, toàn bộ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm nơi cất giấu bảo vật trong thành.

Bất luận Xương Trạch thành có thể bị công phá hay không, Yên Nhạc hoàng bộ có thể ngăn cản công kích của chín đại cao thủ hay không thì trong thành đã hoàn toàn bắt đầu hỗn loạn, giống như hiệu ứng quân bài domino vậy, căn bản là không cách nào lại dừng lại.

Hàng loạt tu sĩ không ngừng từ các nơi trong thành lao ra, cướp sạch cả thành trì, cái gọi là xu thế tất yếu chính là như thế.

Ảnh hưởng như vậy sinh ra nhiều thế lực, thậm chí lớn hơn nhiều so với chín đại cao thủ và Điền Quy Nguyên.

Xương Trạch thành hoàn toàn loạn, lâm vào trong cảnh cướp bóc điên cuồng tối tăm và kinh khủng.

Đám thế lực lớn cướp đoạt nhà kho lớn của Xương Trạch thành, cướp bóc phủ thành chủ, cướp bóc phủ đệ của quan phủ quan lớn, cướp bóc thương hội lớn trong thành, thậm chí cướp bóc trong quân nhu của quân doanh... Còn những thế lực nhỏ và tán sĩ kia thì cướp bóc cửa hàng nhỏ, tiểu thương nhân, ngay cả ngững dân chúng bình thường sống trong thành...

Nhân tính rất đáng sợ, một khi làm ác, một khi nếm đến ngon ngọt thì không dừng được.

Trong phố lớn ngõ nhỏ đều bị khí tức kinh khủng bao phủ, có người bên đường bị giết, có gia tộc bị hủy diệt, có gia tộc bởi vì kẻ cướp bóc quá điên cuồng, toàn tộc trên dưới không một người sống, nhất quyết chó gà không tha.

Bầu không khí kinh khủng đang điên cuồng lan tràn, những kẻ cướp bóc mạnh mẽ trước mặt kia, dân chúng bình thường và gia tộc căn bản không có một chút năng lực chống cự.

Quan phủ Xương Trạch thành lập tức phản ứng, phái ra hàng loạt quân đội trong thành ngăn cản đạo tặc, nhưng ở đại thế trước mặt đã không chịu nổi một đòn, xông lên thì tán, rất nhanh đã thành tro bụi bị chôn vùi.

Chỉ còn duy nhất những thi khôi của Tịch Thiên Dạ là còn có sức chống cự, bao gồm Trương Cát Tượng ở trong, toàn bộ thi khôi bị Tịch Thiên Dạ luyện hóa đều xuất hiện, võ lực của chúng đều rất mạnh nhưng bọn cướp bóc trước mặt dân lên như thủy triều như thế thì cũng là hạt cát trong sa mạc, căn bản không có biện pháp ngăn cản.

Rống!

Liệt Diễm Hùng Sư Vương phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa cùng giao chiến với một tên cao thủ cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương, toàn thân vết thương đã chồng chất.

Nhờ tài nguyên chiến tranh khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn nó cũng đột phá đến cấp độ đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười một, nhưng so với Hổ Tam Âm thì Liệt Diễm Hùng Sư Vương cuối cùng thiếu một chút hỏa hầu, một mình chặn đường một tên bán bộ Thánh Thiên vương mà nguy hiểm liên tiếp.

Còn Trương Cát Tượng có sức chiến đấu lớn trong đám thi khôi thì một mình ngăn cản hai tên bán bộ Thánh Thiên vương, tóc đen tùy ý bay múa đầy trời, chiến đấu kinh khủng chấn động gần như làm vỡ nát nửa bầu trời.

Đám thi khôi dùng hết khả năng ngăn cản kẻ địch, nhưng bọn hắn đỡ được chỉ là một phần nhỏ mà thôi, đa số giống như đã thú từ lồng giam thả ra, trong thành tùy ý đồ sát và cướp bóc.

"Một đám ma quỷ tham lam, Xương Trạch thành xong rồi."

Một tên viên quan phụ trách quản lý thương nghiệp đứng trước quảng trường phủ thành chủ, nhìn thành hỗn loạn, trong mắt đầy tuyệt vọng nói.

Hắn vừa mới dứt lời, một đoàn kiếm quang từ trên trời giáng xuống chém hắn thành hai khúc, máu tươi chảy đầy đất.

Hễ là Yên Nhạc hoàng bộ, hầu như đều thê thảm vô cùng, một khi bị những kẻ cướp bóc kia phát hiện sẽ không có đường sống có thể nói.

Ở cửa thành bắc, toàn bộ cấp cao Yên Nhạc hoàng bộ đều tụ tập ở đây nhìn Xương Thạch thành trong chốc lát đã lâm vào hỗn loạn, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch không máu. Bọn hắn đã dùng hết khả năng ngăn cản người xâm nhập bên ngoài, nhưng ai biết được những độc xà giấu trong thành mới thật sự đáng sợ nhất.

"Khốn kiếp!"

Toàn thân Tần Tâm Duyệt run rẩy rút chiến kiếm chuẩn bị liều lĩnh lao ra.

"Tần tướng quân, ngươi chính là thống soái tam quân, tuyệt đối không thể mạo hiểm."

Khang vương lúc này ngăn ở trước mặt Tần Tâm Duyệt, không để cho nàng bước ra phạm vi cửa thành bắc, có ít nhất 16 tòa trung phẩm Thiên Vương trận pháp bảo hộ, nơi này trước mắt an toàn nhất. Nếu như mạo muội bước ra nơi này, sợ là trong chốc lát sẽ bị những kẻ cướp bóc kia vây lại.

Những kẻ cướp bóc kia toàn bộ đều là cao thủ các thế lực lớn trong Nhân tộc cương vực, không giống với đạo tặc bình thường, võ lực của bất kỳ của một người nào đều rất mạnh.

Tu vi của Tần Tâm Duyệt chỉ là chuẩn Thiên Vương cảnh, lao ra quả là so với tìm cái chết không hề khác gì nhau.

Sắc mặt Tô Hàm Hương trắng bệch nhìn quân sĩ và các con dân Yên Nhạc hoàng bộ không ngừng bị tàn sát, hai quả đấm gấp siết chặt, mười ngón đều nắm chặt đến rách lòng bàn tay, từng tia máu tươi từ giữa kẽ tay chảy ra.

Toàn bộ thế giới đều là sài lang, thật là đáng sợ, căn bản là thủ không được, bọn hắn thật sự xong rồi sao?

Một phủ đệ tinh xảo trong Xương Thạch thành, trong phủ rất đẹp, bốn mùa như mùa xuân, có hồ nước nhân tạo và không trung lâu các.

Thải Lân công chúa từ sóng gợn lăn tăn trong hồ nước chậm rãi nổi lên, nước hồ hóa thành một cột nước xông lên chín tầng trời như là trụ trời.

Trong khoảnh khắc nàng đã đứng ở trên không, dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn qua toàn bộ Xương Trạch thành.


Trang 475# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất