Chương 949: Như Quân Vương Đến
Toàn bộ Xương Trạch thành đều rơi vào yên lặng rất lâu, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ một trận công kích mà Xương Trạch thành lớn như vậy đã hoang tàng khắp nơi như bị thiên tai tàn phá mười ngày mười đêm. Còn Điền Quy Nguyên có tu vi Thánh Thiên vương chân chính cũng bị tấn công trọng thương, nửa ngày cũng chưa khôi phục lại.
Cái gọi là thiên uy, sợ cũng chỉ đến như thế.
Cuối cùng là người nào lại đáng sợ đến như thế! Chẳng lẽ thật sự có Chí Tôn vương trong truyền thuyết đến sao?
Tầm mắt tất cả mọi người theo bản năng nhìn hướng chân trời, tìm kiếm tên cường giả đáng sợ kia.
Chỉ thấy trên bầu trời có một cự chùy nhẹ nhàng lơ lửng, cự chùy kia toàn thân xanh thẳm to lớn như núi cao vạn trượng, phía trên khảm nạm lấm ta lấm tấm hào quang, từng tia ánh sáng màu lam xen lẫn quang vụ từ cự chùy tản ra hóa thành đám mây, lúc ẩn lúc hiện như Tinh Hải mỹ lệ.
Tất cả mọi người trong Xương Trạch thành, e là chưa từng gặp qua vũ khí to lớn như vậy, hơn nữa lại nhẹ như lông hồng bồng bềnh trên không trung.
Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng; lúc nặng như Thái Sơn, lúc nhẹ như lông hồng.
Quái dị như vậy làm cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, thần kỳ dung hợp làm một luôn tràn ngập trong lòng tất cả mọi người thật lâu không tiêu tan.
Một thiếu niên áo trắng, chắp tay sau lưng, từ chân trời dậm chân tới.
Cước bộ của hắn không nhanh nhưng mỗi một bước đều như là xuyên qua thời không trong chớp mắt bay vọt trăm dặm, vẻn vẹn năm sáu bước đã xuất hiện ở vùng trời cửa thành bắc Xương Trạch thành, đứng trên cự chùy kia như núi lớn.
"Tịch Thiên Dạ!"
Tô Hàm Hương che miệng trừng to mắt, tiếng kêu không khống chế kêu lớn, hai hàng nước mắt trong nháy mắt trượt xuống.
Hắn xuất hiện! Hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Mấy người Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên đều trở nên kích động, trước nay Tịch Thiên Dạ trong lòng bọn họ đều là trụ cột tinh thần lớn nhất, lúc nguy nan và tuyệt vọng nhất sẽ trông thấy Tịch Thiên Dạ xuất hiện, tâm tình vào giờ khắc này không nghĩ cũng biết.
Khang vương và những lão thần Yên Nhạc hoàng bộ đều trợn tròn mắt, nửa ngày đều không thể khép lại nhìn Tịch Thiên Dạ như Thiên thần hạ phàm, cả người đều hóa đá tại chỗ.
Điền Quy Nguyên, hơn nữa đang giữ lấy La Thương kiếm thế mà bị công kích trọng thương, đây là sức mạnh cấp độ gì lại khủng bố như vậy.
Trong mắt của Khang vương và những lão thần Yên Nhạc hoàng bộ, Tịch Thiên Dạ trong tưởng tượng của bọn hắn không đáng tin cậy, hoài nghi hắn rất có thể là thấy mối nguy xuất hiện trong Xương Trạch thành đã một mình tránh chiến rời đi, vứt bỏ tất cả mọi người.
Nếu không thì vì sao hắn chậm chạp không xuất hiện?
Nhưng giờ khắc này thì ý nghĩ tiểu nhân kia trong lòng bọn hắn trước đó dĩ nhiên chính là trò cười. Tịch Thiên Dạ không chỉ xuất hiện, hơn nữa như quân vương buông xuống.
Toàn bộ Xương Trạch thành đều bị sức mạnh của Tịch Thiên Dạ biểu hiện ra làm khiếp sợ, đến mức những tên điên cuồng cướp bóc đốt giết người trong thành kia đều theo bản năng dừng động tác, không dám ở trước mặt Tịch Thiên Dạ láo xược quá mức.
Còn Thân Đồ Viên Kiệt và Tư Đồ Huy và tám tên bán bộ Thánh Thiên vương kia lúc nhìn thấy Điền Quy Nguyên bị đánh bay trong nháy mắt, đã nhanh chóng thu trận hình tụ tập lại một chỗ, biến công kích thành trạng thái phòng ngự, toàn lực thôi động Vân Vụ Long Ấn Đồ bảo vệ bọn hắn, nhìn Tịch Thiên dạ đầy cảnh giác và kiêng kỵ.
Tịch Thiên Dạ xuất hiện muộn, đương nhiên không phải là bởi vì sợ chiến, mà là bởi vì trùng hợp với thời khắc quan trọng nhất luyện chế Hải Lam cự chùy, không có cách nào phân tâm đi ra.
Kế hoạch ban đầu của hắn là luyện chế thành công pháp bảo Hải Lam cự chùy, nhưng hắn vẫn đánh giá cao mức độ hoàn chỉnh thiên địa pháp tắc của thế giới này, trên phương diện thánh đạo pháp tắc, mức độ thiếu sót cao hơn nhiều so với dự đoán của hắn, cho nên độ khó luyện chế cũng khó khăn hơn giấp hai ba lần so với dự đoán lúc trước.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc Tịch Thiên Dạ luyện chế Hải Lam cự chùy làm trễ nải không ít thời gian, thậm chí gần như không cách nào luyện chế thành công.
Nhưng... Sau cùng vẫn may mắn thành công.
Cái gọi là pháp bảo hoàn hảo ở Thái Hoang giới thì tương đương với Chí Thánh khí.
Chí Thánh khí trong Thái Hoang giới so với Chí Thánh đều hiếm thấy, thời đại thượng cổ có rất ít Chí Thánh khí xuất thế, nhưng hiện tại trong Thái Hoang giới thì Chí Thánh khí chỉ là truyền thuyết, mức độ hiếm hoi gần với thần khí.
Năm đó Thiên Dạ thánh tổ lục soát toàn bộ thiên hạ cũng tìm không ra một thanh Chí Thánh khí hoàn chỉnh.
Trong thế giới này càng không có khả năng tồn tại, bởi vì thánh đạo pháp tắc chưa hoàn chỉnh, Thiên Thánh và Chí Thánh cũng không thể tu thành, như vậy dưới góc độ này mà nói, Thiên Thánh khí và Chí Thánh khí cũng khẳng định luyện chế không ra.
Cũng chính là Tịch Thiên Dạ có bản lĩnh tạo hóa thiên địa mới ở trong thế giới này luyện chế ra một bảo vật có thể so với Chí Thánh khí hoàn hảo.
"Hôm nay hễ là người đã động thủ cướp một phân một hào trong Xương Trạch thành sẽ giết không tha."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi trong Xương Trạch thành, ánh mắt vô cùng băng lãnh nói.
Lời vừa nói ra... Toàn bộ Xương Trạch thành đều rung động dữ dội, tất cả mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ như là gặp quỷ, dường như không ngờ rằng hắn dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế.
"Thật to gan, toàn bộ giết không tha? Ngươi chẳng lẽ muốn đối địch với tất cả thế lực Nhân tộc?"
"Trâng tráo, tất cả thế lực của chúng ta cộng lại, mỗi người nhổ ngụm nước bọt cũng có thể làm ngươi chết."
"Tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi nếu dám giết sạch chúng ta thì ta cam đoan ngươi đi không ra được nhân tộc cương vực, toàn bộ Yên Nhạc hoàng bộ cũng hoàn toàn hoá thành tro bụi bị chôn vùi."
Lời của Tịch Thiên Dạ lập tức thu hút tất cả mọi người ở trong Xương Trạch thành, tất cả mọi người đều phẫn nộ.
Nếu không phải Tịch Thiên Dạ quá mạnh, bày ra sức mạnh kinh hãi quá mức, sợ là đã có người nhịn không được mang theo người đi ra thành đánh giết Tịch Thiên Dạ.
Bọn hắn mặc dù trong Xương Trạch thành đốt giết cướp bóc, nói ra không vẻ vang gì nhưng pháp không trách chúng, trước nay đều là như thế. Chớ nói gì một tên Tịch Thiên Dạ, dù cho nghị viện của bộ lạc liên bang quốc bắt bọn hắn cũng không có cách nào.
Dù sao trong Xương Trạch thành đa số đều là đến từ thế lực lớn năm sông bốn biển trong nhân tộc cương vực, ai dám đắc tội với tất cả bọn hắn.
Nhưng mà... Những người cướp bóc Xương Trạch thành kia cho rằng Tịch Thiên Dạ không dám làm gì bọn hắn, coi như chỉ là phô trương thanh thế cố ý hù dọa bọn hắn mà thôi. Tịch Thiên Dạ thật trêu chọc nhiều thế lực như vậy cùng một lúc, không ai cho rằng Tịch Thiên Dạ có can đảm này.
Nếu không, chớ nói Tịch Thiên Dạ và Yên Nhạc hoàng bộ, dù cho Trụ Sơn hoàng bộ dám làm ra việc như thế sợ là cũng không cách nào tiếp tục sống trong Nhân tộc.
Thế nhưng, Tịch Thiên Dạ lại hoàn toàn mặc kệ bọn hắn nhiều như vậy, trực tiếp bước ra một bước, sau một khắc liền xuất hiện ở trong thành.
Chỉ thấy hắn tiện tay, trong khoảnh khắc ngàn vạn đạo kiếm quang từ đầu ngón tay của hắn chen chúc mà ra, sau đó đánh tới những kẻ cướp bóc trong thành trì kia.
Phốc xuy phốc xuy...
Âm thanh kiếm khí cắt đứt thân thể không ngừng vang lên, vẻn vẹn vừa đối mặt đã có hơn trăm người bị Tịch Thiên Dạ giết chết, máu tươi nhuộm đỏ đại địa.
Hơn nữa người bị hắn giết chết đều có tu vi không thấp, cao thủ trong Thiên Vương cảnh có mấy người, thậm chí có một Thiên Vương Đại Giả của Hồ thị nhất tộc trong nháy mắt cũng bị chém giết.
Trang 476# 1