Chương 951: Liều Chết Công kích
Uy lực công kích liều chết của Hồ Thiên Thành rất mạnh, từng đoàn từng đoàn pháp tắc chi hỏa hòa tan cả bầu trời, tiếng sấm vang lên không dứt xen lẫn lôi điện của Thanh Mặc sắc, giống như trời xanh đang tức giận.
Chính quả của bán bộ Thánh Thiên vương trong thế giới này đã tương đối cao cấp, tương dung tương hợp với thiên địa pháp tắc, ta nộ chính là thiên nộ, toàn bộ thiên địa đều bởi vì cảm xúc của Hồ Thiên Thành mà cảm nhiễm.
Trên trời xanh, từng đoàn từng đoàn lôi đình hỏa diễm chiếu xuống, vùng trời của Xương Trạch thành hóa thành một đoạn Lôi Hỏa thiên hà không dứt, phạm vi ngàn dặm thiên địa nguyên khí đều như vật dễ cháy bị lửa đốt hoàn toàn.
"Hồ Thiên Thành thiêu đốt chính quả của mình."
"Hắn không muốn sống nữa sao."
"Thái Thượng trưởng lão Hồ gia rất cương liệt, Tịch Thiên Dạ cho dù giết chết Hồ Thiên Thành, sợ cũng sẽ không dễ chịu."
Trong lòng toàn bộ tu sĩ của Xương Trạch thành đều run sợ nhìn lên bầu trời, một bán bộ Thánh Thiên vương thiêu đốt hoàn toàn chính quả của mình sinh ra sức mạnh và thiên uy thật không thể tưởng tượng, tu sĩ bình thường đừng nói chống cự, sợ là chạm vào chắc chắn phải chết.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhàn nhạt nhìn Hồ Thiên Thành.
Tình huống bán bộ Thánh Thiên vương thiêu đốt chính quả, hắn không phải là không có gặp qua, Trương Cát Tượng trước đó cũng thiêu đốt chính quả, chỉ là Hồ Thiên Thành trước mặt rõ ràng là tàn nhẫn hơn nhiều so với Trương Cát Tượng, trực tiếp thiêu đốt hoàn toàn không cho Tịch Thiên Dạ cơ hội áp chế.
Như vậy chỉ có chết, không có bất kỳ khả năng cứu vãn gì.
"Bản tọa đã dần dần già đi, vốn là thời gian không nhiều, hành động này cũng là vì lợi ích gia tộc. Hôm nay ta lấy một mạng đổi một mạng của ngươi rất có lời, tuyệt đối không thua thiệt."
Hồ Thiên Thành lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ nói, hắn vốn là kẻ thọ nguyên sắp hết, mà Tịch Thiên Dạ tuổi còn trẻ có lượng lớn thời gian và tương lai, cùng với kỳ tài ngút trời như thế cùng đến chỗ chết, hắn cũng có giá trị rồi.
Sau khi hoàn toàn thiêu đốt chính quả, Hồ Thiên Thành trong chốc lát đã đạt được sức lực mạnh nhất, giờ khắc này dù cho Thánh Thiên vương chân chính cũng không dám đối kháng với hắn, tránh cũng không kịp.
Hắn dù cho không có cách nào hoàn toàn giết chết Tịch Thiên Dạ, nhưng làm Tịch Thiên Dạ trọng thương thì không nghi ngờ gì Tịch Thiên Dạ cũng hẳn phải chết.
Dù sao trong Xương Trạch thành đều là kẻ địch của Tịch Thiên Dạ, hắn cũng không tin Tịch Thiên Dạ trọng thương như thế có thể chạy đi.
"Muốn cùng ta đến chỗ chết, e là làm ngươi thất vọng rồi. "
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nói xong, Tịch Thiên Dạ vẫy tay một cái, Hải Lam cự chùy hóa thành một đoàn lưu quang không ngừng thu nhỏ ở giữa không trung sau đó rơi vào lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ.
Cự chùy này không có danh tự, bởi vì chủ yếu sử dụng Thâm Hải Lam Kim luyện chế, cho nên tạm thời gọi nó là Hải Lam cự chùy.
Sau khi Thu nhỏ thì Hải Lam cự chùy không khác gì đại chùy bình thường, trong tay Tịch Thiên Dạ tỏa ra khí tức hung hãn giống như đánh một chuỳ xuống sẽ khiến toàn bộ thiên địa sụp đổ.
Sức mạnh của Hồ Thiên Thành cũng ấp ủ đến cực hạn, cả người hóa thành một đoàn pháp tắc chi hỏa, thậm chí thân thể đều đã hòa tan trong pháp tắc chi hỏa, một năng lượng kinh thế giống như là núi lửa bùng nổ từ trong pháp tắc chi hỏa cuồn cuộn mà ra.
Ầm ầm!
Lôi điện trên cửu thiên đánh xuống rơi vào pháp tắc chi hỏa, sau một khắc thì pháp tắc chi hỏa giống như dầu nóng sôi trào mãnh liệt bao phủ toàn bộ thiên địa, trời cao ngàn dặm bị đốt đỏ sậm, Xương Trạch thành to lớn đều giống như muốn hòa tan.
Hơn nữa hỏa diễm kia cuồn cuộn như nước thủy triều, không phải hỏa diễm bình thường, mà là pháp tắc chi hỏa, cơn giận của trời xanh, tu sĩ không tu luyện ra pháp tắc dính một chút sẽ biến thành tro bụi bị chôn vùi.
Sắc mặt hàng loạt tu sĩ trong Xương Trạch thành đều trắng bệch hoảng sợ tránh né những pháp tắc chi hỏa kia, sợ không cẩn thận dính một chút lên.
"Hồ Thiên Thành thật độc ác, thật sự lấy sinh mệnh hiến tặng cho thiên địa pháp tắc."
Điền Quy Nguyên nửa quỳ trong núi đống đổ nát, ánh mắt ngưng trọng nhìn pháp tắc chi hỏa trên bầu trời, cho dù lúc hắn mạnh mẽ mà đối mặt với sức mạnh thiên địa đáng sợ như vậy, e là cũng phải trọng thương.
Nhưng hắn đã từng giao thủ với công kích của Tịch Thiên Dạ, không cho rằng Tịch Thiên Dạ sẽ bị Hồ Thiên Thành giết chết, cho nên thừa dịp giờ phút này lấy thời gian thở dốc, hắn nỗ lực vận chuyển Thánh Thiên vương pháp tắc không ngừng chữa trị thương thế trong cơ thể, chờ sau khi Hồ Thiên Thành công kích trọng thương Tịch Thiên Dạ, hắn lại thừa thắng xông lên, có lẽ có thể hoàn toàn giết chết người trẻ tuổi đáng sợ kia.
Sắc mặt của Thân Đồ Viên Kiệt và Tư Đồ Huy đều sợ hãi rút lui về sau, không dám tới vùng trời gần Xương Trạch thành.
Mặc dù bọn hắn cũng là cao thủ cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương, nhưng muốn bọn hắn hiến tế bản thân giống Hồ Thiên Thành như vậy là hoàn toàn không có can đảm kia.
Người tu vi càng cao càng tiếc mệnh, bọn hắn gian nan tu luyện, sau cùng thật vất vả mới được thành tựu như hôm nay, ai cũng không nỡ để mình cho chết.
"Tịch Thiên Dạ kia tiếp nhận công kích của Hồ Thiên Thành sắp chết phản công tất nhiên sẽ trọng thương, chúng ta nhân cơ hội này ra tay, trực tiếp lấy mạng của hắn."
Thân Đồ Viên Kiệt lạnh lùng thốt.
Ý nghĩ của hắn và Điền Quy Nguyên giống nhau, chờ sau khi Hồ Thiên Thành bộc phát ra công kích nóng rực nhất trong đời người, bọn hắn sẽ lập tức ra tay bỏ đá xuống giếng, đánh người trẻ tuổi đáng sợ kia vào thâm uyên.
"Thằng nhãi ranh không biết trời cao đất rộng, dám coi trời bằng vung chỉ có một con đường chết, ngươi hãy hưởng thụ một chút cảm giác đến bước đường cùng đi."
Pháp tắc chi hỏa bao trùm cả vùng trời, một gương mặt khổng lồ giống như đúc Hồ Thiên Thành từ bên trong duỗi ra cười lớn đầy oán độc và điên cuồng, ẩn chứa lửa giận và sức mạnh khôn cùng.
Từ tiếng cười to quanh quẩn bầu trời kia, một chiến kích từ pháp tắc chi hỏa do rất nhiều pháp tắc ngưng tụ mà thành từ trong đám mây chui ra, sau đó lao xuống chỗ Tịch Thiên Dạ.
Trong nháy mắt toàn bộ thiên địa cũng tối sầm lại, lôi điện màu đỏ sậm không ngừng xuyên qua trong hư không chui ra như Thiên phạt buông xuống thời thượng cổ.
Mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình gì, lạnh lùng nhìn chiến kích do hỏa pháp tắc ngưng tụ mà thành, ánh mắt mấy phần trịnh trọng.
So với Trương Cát Tượng, Hồ Thiên Thành thiêu cháy chính quả lầm này thật là quá đáng sợ.
Dù sao Trương Cát Tượng chỉ là muốn mượn sức mạnh thiên địa, không nghĩ qua việc làm mình muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng thời khắc này Hồ Thiên Thành lại hiến tế hoàn toàn sinh mệnh của mình cho thiên địa.
Tịch Thiên Dạ vung tay lên, Hải Lam cự chùy trong tay đã rời khỏi tay hóa thành một đoàn lưu quang đánh tới chiến kích màu đỏ sậm.
Chỉ thấy Hải Lam cự chùy toát ra từng đoàn từng đoàn ánh sáng, rất nhiều phù lục nổi lên phía trên giống như đã hoàn toàn thoát ly toàn bộ thiên địa pháp tắc, có khí thế quân lâm thiên hạ vô cùng.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Một sức mạnh kinh thiên động địa bao phủ khắp nơi thiên địa.
Thân thể Tịch Thiên Dạ chấn động lùi về phía sau bảy tám bước, cuối cùng thân thể mới thoáng đứng vững.
Hải Lam cự chùy đụng vào pháp tắc chiến kích, không chiếm được tiện nghi gì, ngược lại bị pháp tắc chiến kích đánh bay ra ngoài.
Mặc dù Hải Lam cự chùy chính là pháp bảo mạnh nhất, có thể so với Chí Thánh khí trong Thái Hoang giới.
Nhưng tu vi của Tịch Thiên Dạ cũng có hạn, chỉ là Thiên Vương Đại Giả của thế giới này mà thôi, không có cách nào thật sự thôi động ra sức mạnh của Hải Lam cự chùy.
Trang 477# 1