Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 952: Toàn Thành Vây Giết

Chương 952: Toàn Thành Vây Giết




Sau khi tung đòn đẩy lui Tịch Thiên Dạ, pháp tắc chi hỏa bùng cháy càng lúc càng hung mãnh, một luồng pháp tắc hỏa diễm chiếu nghiêng xuống như là thác nước từ trên cửu thiên đổ xuống.

"Tịch Thiên Dạ, cảm nhận mùi vị của sự tuyệt vọng đi..."

Tiếng cười điên cuồng của Hồ Thiên Thành vang lên giữa thiên địa, thân thể của hắn đã hoàn toàn hòa tan, chỉ còn dấu vết của linh hồn dung hòa vào thiên địa pháp tắc. Lúc nói chuyện là thiên địa rúng động, như là tiếng gào thét của bầu trời.

Ánh mắt của những tu sĩ Xương Trạch thành rung động nhìn lên bầu trời, thì ra một tên bán bộ Thánh Thiên vương khi hoàn toàn bùng cháy lại đáng sợ đến như vậy, cả thế giới như lâm vào tận thế.

Điền Quy Nguyên cùng mấy người Thân Đồ Viên Kiệt thấy vậy thì ánh mắt cũng tràn đầy vẻ vui mừng, xem ra Tịch Thiên Dạ cũng không phải mạnh mẽ bất khả chiến bại như vẻ ngoài của hắn.

Hắn đã không thể ngăn cản được đòn công kích của Hồ Thiên Thành, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Pháp tắc vô tận mang theo sự phẫn nộ kinh hoàng hóa thành ngọn lửa cháy bừng bừng phủ về phía Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng vẫy tay một cái, Hải Lam cự chùy liền xẹt ngang qua một cái vòng cung tròn trịa giữa không trung rồi nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào lòng bàn tay hắn.

Sau đó không lùi mà tiến, hắn bước ra từng bước một nhắm thẳng về phía pháp tắc chiến kích.

Vẻn vẹn chỉ có mấy bước đã xuất hiện trước mặt pháp tắc chiến kích, hung hăng đập cây Hải Lam cự chùy trong tay xuống.

Ầm ầm!

Thiên địa rung mạnh, năng lượng vô tận điên cuồng bao phủ.

Tịch Thiên Dạ giống như một thợ thủ công rèn luyện sắt thép, từng búa từng búa đánh vào phía trên pháp tắc chiến kích.

Tuy rằng sau mỗi một chùy giáng xuống thì hắn cũng bị một luồng cự lực khủng khiếp chấn động đẩy lùi về phía sau, nhưng hắn vẫn không dừng tay, Hải lam cự chùy trong tay hắn vung vẩy không ngừng, trước một chùy sau một chùy, cứ liên tục như thế mà đóng xuống pháp tắc chiến kích.

Đến lúc Tịch Thiên Dạ giáng chùy thứ 108 xuống thì pháp tắc chiến kích cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ vụn tan tác chia năm xẻ bảy, âm thanh đổ nát ầm ầm vang dội.

Cùng lúc đó, pháp tắc chi hỏa vân đoàn trên không trung cũng bị đánh tan bởi sức mạnh nặng nề mà Hải Lam cự chùy kia tản ra hóa thành từng luồng khí lưu không thể khống chế được tản mát khắp nơi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong vô hình.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi... Ta không cam tâm..."

Linh hồn Hồ Thiên Thành từ trong sức mạnh pháp tắc hỗn loạn hiện ra, đầy vẻ kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ.

Hắn vốn nghĩ rằng một khi hắn tế hiến thân mình cho trời xanh thì có thể đạt được sức mạnh để giết chết Tịch Thiên Dạ.

Nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tịch Thiên Dạ sẽ hung hãn đến mức độ như thế, lại có thể hết búa này đến búa khác đánh nát pháp tắc chiến kích, pháp tắc chi hỏa dường như cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Đừng nói đánh giết Tịch Thiên Dạ, ngay cả trọng thương hắn cũng làm không được.

"Chỉ dựa vào ngoại lực, cuối cùng cũng chỉ vô ích mà thôi."

Tịch Thiên Dạ nắm Hải Lam cự chùy, ánh mắt đạm mạc nhìn Hồ Thiên Thành nói.

"Ta không cam tâm... Thật... Không cam tâm..."

Linh hồn Hồ Thiên Thành mờ nhạt dần, sau cùng hoàn toàn tiêu tán không còn thấy đâu.

Hắn tế hiến cả thân xác lẫn linh hồn cho thượng thiên, cho nên giữa thiên địa đương nhiên không còn sự tồn tại của hắn.

Chỉ tràn ngập nổi uất hận không cam lòng cùng thanh âm tức giận vọng lại trong thiên địa.

Bên trong Xương Trạch thành, tất cả mọi người ai nấy đều trầm mặc, một tên bán bộ Thánh Thiên vương tế hiến cả bản thân mình lại không thể chiến thắng được Tịch Thiên Dạ, ngược lại còn bị từng búa hung hãn của Tịch Thiên Dạ đánh nát.

Chẳng lẽ... Thiên uy đều không thể khắc chế hắn sao?

"Người nào không sợ biến thành tro bụi, vĩnh thế không vào luân hồi thì cứ hiến mình cho thượng thiên mà tới giết ta."

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng đứng trên không, sắc mặt không thay đổi nhìn đám tu sĩ của Xương Trạch thành.

Bên trong thành yên tĩnh vô cùng, ánh mắt mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ đều tràn đầy sự kiêng kị cùng e ngại.

Thế gian có được bao nhiêu người không sợ chết như Hồ Thiên Thành, huống hồ cho dù có tế hiến cả thân mình thì cũng không cách nào giết chết được Tịch Thiên Dạ, điều đó càng khiến người ta hoảng sợ cùng rụt rè.

Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, toàn bộ cường giả bên trong Xương Trạch thành người nào người nấy đều chấn động kinh hãi.

Người của Yên Nhạc hoàng bộ đều vô cùng kích động nhìn Tịch Thiên Dạ như là nhìn thấy một vị thần linh chí cao vô thượng.

"Tàn khốc, nam tử trong thế gian không một người nào có thể bằng ngươi."

Ánh mắt Giang Hoài Nguyệt tràn đầy những ngôi sao nhỏ, gương mặt đầy vẻ sùng bái, từ khi nàng sinh ra cho đến nay dường như chỉ biết ức hiếp nam nhân, chứ không một nam nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của nàng.

Nhưng ngay thời khắc này, Giang Hoài Nguyệt lại không thể không thừa nhận rằng, mình đã bị phong thái bá khí kia của Tịch Thiên Dạ chinh phục.

Chu Bách Hà lườm Giang Hoài Nguyệt một cái, xem thường cười cười.

Một tiểu cô nương chưa từng thấy qua cảnh đời, sùng bái Nhiếp Nhân Hùng như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu đặt ở Mộ Thương đại lục, tư chất Tịch Thiên Dạ mặc dù thuộc về cao cấp nhất nhưng lại không phải là tối cường.

Dù sao bên trên Mộ Thương đại lục thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài yêu nghiệt kinh thế, chưa hẳn kém hơn những đại năng chuyển thế kia, ví như Mộ Thương Phi Tuyết, bọn hắn chính là nhân kiệt phong hoa tuyệt đại nhất gần vạn năm của Mộ Thương đại lục.

So với Mộ Thương Phi Tuyết thì Nhiếp Nhân Hùng không biết thua kém bao nhiêu.

Cả Xương Trạch thành đều khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ nhưng tình huống này chưa kéo dài được bao lâu thì có người đã nhanh chóng phát hiện ra, có vẻ như thật ra bên trong Tịch Thiên Dạ không có mạnh mẽ vô địch như vậy. Bởi vì... Hắn cũng bị thương, hơn nữa lại là vết thương rất nặng.

Chỉ thấy từng vết cắt cùng vệt máu lặng lẽ nổi lên trên thân thể Tịch Thiên Dạ. mặc dù vết cắt rất nhỏ, nhưng lại vô cùng chói mắt.

"Hắn bị thương!"

"Thì ra hắn cũng không cường thế như vẻ ngoài của mình."

"Tịch Thiên Dạ bị đả thương nặng, cơ hội tốt."

Một vết rách nổi bật như thế, đương nhiên là không thể qua được con mắt của những người có tu vi cao thâm kia, lúc này đôi mắt bọn họ hiện lên vẻ hưng phấn thích thú, thậm chí là bọn hắn đã bắt đầu hành động.

"Tận dụng thời cơ, cùng nhau động thủ."

Từ trong dãy núi hoang tàn ở phía Nam, Điền Quy Nguyên nhún người nhảy lên, hóa thành một luồng ánh sáng chói mắt xông về phía Tịch Thiên Dạ.

Trong lúc Tịch Thiên Dạ đánh giết kẻ cướp bóc bên trong thành thì hắn đã lặng lẽ khôi phục thương thế, lúc này hắn đã khôi phục được gần như bảy phần mười.

Dù sao hắn cũng là Thánh Thiên vương chân chính, có Thánh Thiên vương chiến khí cùng Thánh Thiên vương pháp tắc thuần chính nhất hộ thân bên trong thế giới này, lại nhận được sự chiếu cố của thượng thiên, chỉ cần không phải là trọng thương tới nguyên căn thì có thể khôi phục lại rất nhanh.

Điền Quy Nguyên vừa động thủ, tám người Thân Đồ Viên Kiệt cũng lập tức động thủ theo.

Trong lúc Tịch Thiên Dạ giao thủ với Hồ Thiên Thành, tám người Thân Đồ Viên Kiệt cũng đã lặng lẽ chuẩn bị, phát triển sức mạnh của Vân Vụ Long Ấn Đồ đến cực hạn.

Ngay lúc này tám tên bán bộ Thánh Thiên vương kết hợp với sức mạnh của Vân Vụ Long Ấn Đồ, thực sự so với Điền Quy Nguyên mà nói còn đáng sợ hơn mấy phần.

Hơn nữa không chỉ có một đám chín người bọn hắn, mà một vài cường giả tuyệt thế đang tiềm phục bên trong Xương Trạch thành cũng không nhịn được mà dồn dập ra tay, không ngừng vây lấy Tịch Thiên Dạ.

Việc Tịch Thiên Dạ vừa mới tàn sát rất nhiều tu sĩ đã làm cho tất cả các thế lực đùng đùng nổi giận. Nếu như không giết chết Tịch Thiên Dạ, thì đương nhiên bọn hắn sẽ phải đối mặt với việc sau này bị Tịch Thiên Dạ tính sổ.

Cho nên... Ngoại trừ người trong phe phái của Yên Nhạc hoàng bộ thì không một ai hy vọng Tịch Thiên Dạ có thể sống sót.

Tất cả mọi người đều hi vọng Tịch Thiên Dạ chết.


Trang 477# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất