Chương 956: Nhất Kích Thất Bại
Thân ảnh quỷ lão từ trong màn trời hắc ám hiện ra nhưng đã không còn là dáng người bình thường nữa, mà như một cự nhân thượng cổ cao ngàn trượng đứng sừng sững trong màn trời hắc ám tản ra khí tức bá đạo vĩ ngạn không gì sánh được.
Tất cả mọi người nhìn Quỷ lão, ánh mắt ai nấy đều sùng kính rung động, ngay thời khắc này, dường như toàn bộ thiên địa đều bị đạp đổ dưới chân hắn, thể hiện rõ phong thái vô thượng của Thánh Thiên vương cao cấp.
"Tên tiểu bối Không biết trời cao đất rộng, ngươi đã muốn chết, vậy thì tiếp bản tọa một chiêu, hắc ám phệ hồn kích."
Âm thanh mà lão quỷ cao ngàn trượng phát ra đinh tai nhức óc, sau một khắc bổng một quỷ thủ vạn trượng nhô ra từ trong màn trời hắc ám kia, như là Cổ Chân ma chi thủ, phía trên bao trùm bởi những cái vảy u lam băng lãnh cùng với khí tức hắc ám ăn mòn thiên địa vạn vật.
Tường thành của Xương Trạch thành không ngừng hóa thành một luồng khói đen tan chảy bởi sự xuất hiện của bàn tay ma quỷ khủng bố kia, trên mặt đất hay lầu các cao trăm trượng cũng đều không tránh được sự xâm nhập của luồng khí tức hắc ám đó, từng luồng từng luồng khói đen dồn dập ăn mòn.
Dù cho Xương Trạch thành có 16 tòa trung phẩm Thiên Vương trận pháp bảo hộ, nhưng giờ này khắc này cũng không thể ngăn được sức mạnh hắc ám, hào quang ảm đạm lung la lung lay, trước sức mạnh Quỷ lão phát ra dường như có thể bị phá hủy triệt để bất cứ lúc nào.
Sắc mặt tu sĩ trong thành trì tên nào tên nấy thay đổi hoàn toàn, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối cùng e ngại, nếu như 16 tòa trung phẩm Thiên Vương pháp tắc bị tàn phá triệt để, trong tình huống không có trận pháp bảo hộ, sợ là sẽ có rất nhiều người bị sức mạnh hắc ám của Lão quỷ kia giết chết.
Không thể không nói, u minh song lão danh bất hư truyền, chỉ mới một mình Quỷ lão ra tay mà đã gây cho Tịch Thiên Dạ áp lực cao hơn nhiều lần so với Điền Quy Nguyên cùng với tám tên bán bộ Thánh Thiên vương khác hợp lại.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh, từng bước một đạp vào không trung mà bay lên bầu trời, mỗi một bước đi khí tức lại tăng cường một phần, bên trong vũng lầy hắc ám căn bản không thể tránh thoát được sự công kích của Quỷ lão như vậy chi bằng cẩn thận cứng rắn mà trực tiếp quyết đấu.
Chỉ thấy khi Tịch Thiên Dạ bước chân về phía trước, thủy nguyên khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng cũng theo chân hắn mà hội tụ tới nhẹ nhàng vô thanh, ngay cả màn trời hắc ám của Quỷ lão cũng không cách nào ngăn cản được, chỉ chốc lát sau mà một luồng thủy triều do thủy nguyên khí tạo thành đã xuất hiện trên trời cao, sóng lớn cuồn cuộn, tiếng gào như thiên, dường như chẳng thua kém gì hắc ám màn trời của Quỷ lão, sức mạnh ngang ngửa khó phân định hơn thua.
"Lĩnh vực thủy hệ thật mạnh."
Con ngươi U lão co rụt lại, ngạc nhiên cổ quái nhìn vùng thủy triều mà Tịch Thiên Dạ vừa ngưng tụ ra, một tên tu sũ tu luyện thủy hệ pháp tắc, theo lý thuyết sẽ bị hắc ám màn trời của Quỷ lão khắc chế gắt gao, thậm chí thủy hệ pháp tắc cùng thủy nguyên khí đều không thể cảm ứng điều động giữa thiên địa.
Nhưng mà tên thiếu niên Tịch Thiên Dạ kia, chẳng những có thể điều động sức mạnh thủy nguyên lực mà lại còn có thể không bị sức mạnh hắc ám khắc chế cùng ngăn cản một chút nào.
Tình huống như thế quả thật là kỳ cảnh, dù sao trong quan niệm của tất cả mọi người, tu sĩ tu luyện thủy hệ pháp tắc dù như thế nào cũng không sánh bằng Hắc Ám pháp tắc.
Trừ phi tu vi giữa hai bên chênh lệch quá lớn, về mặt cấp độ bị phản áp chế, bằng không bình thường chỉ có Hắc Ám pháp tắc áp chế thủy hệ pháp tắc.
Nhưng ai nấy đều thấy được, tu vi của Tịch Thiên Dạ rõ ràng kém xa tít tắp Quỷ lão.
"Thuỷ hệ chi đạo của Tịch Thiên Dạ tương đối không đơn giản, không biết được truyền thừa từ người nào lại có biểu hiện hung hăng như vậy."
Ngô thị tộc chủ chắp tay sau lưng đứng trước đám Ngô thị tu sĩ, ánh mắt đạm mạc nói.
Luận về bối phận, Ngô thị tộc chủ mặc dù không bằng U Quỷ song lão, nhưng cũng là một tên Thánh Thiên vương chân chính.
Ngô thị vào thời đại này có đồng thời một lúc ba vị Thánh Thiên vương, cũng chính vì vậy mà Ngô thị nhất tộc lên như diều gặp gió, địa vị càng ngày càng cao.
Tận mắt chứng kiến vùng thuỷ triều kia, ánh mắt Quỷ lão trở nên kỳ quái cùng kinh ngạc, hắc ám màn trời của hắn lại không thể áp chế nổi luồng thủy hệ kia... Nhưng không ảnh hưởng gì cả, dù cho địa vực này vô phương áp chế, Tịch Thiên Dạ có thể điều động được thiên địa pháp tắc cùng nguyên khí thì hắn vẫn có lòng tin có thể nhất kích trọng thương Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ đương nhiên hiểu Quỷ lão đáng sợ, cho nên cũng không giấu dốt mà trực tiếp thi triển ra đòn công kích cường thế nhất.
"Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy!"
Tay Tịch Thiên Dạ cầm cự chùy đạp vào không trung mà lên như là chiến thần đến từ viễn cổ, tản ra sức mạnh vô cùng vĩ ngạn nặng nề.
Một hư ảnh ngưu ma cao mười vạn trượng xuất hiện tại trên trời cao, đỉnh thiên lập địa, uy chấn khắp nơi, như là Yêu giới chí tôn đến.
Hư ảnh ngưu ma cao mười vạn trượng kia cũng nắm một chiếc búa lớn trong tay, đi theo động tác của Tịch Thiên Dạ, hung hăng vung một đòn cực mạnh về phía trước.
Trong chốc lát như là có một tòa Thái Cổ Thần sơn đập xuống giữa trời, toàn bộ thiên địa đều nổ tung, hắc ám màn trời của Quỷ lão dường như cũng không chịu nổi trọng kích đáng sợ như vậy, hào quang dần trở nên ảm đạm, sau đó như là tấm gương vỡ vụn, hàng loạt hắc ám mảnh vỡ từ trong không trung vung ra.
"Cái gì!"
Sắc mặt Quỷ lão cứng ngắc, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Hắc ám màn trời của hắn lại có thể bị phá, cái kia làm sao có thể...
Ầm ầm!
Không chỉ hắc ám màn trời, hắc ám phệ hồn kích mà Quỷ lão thi triển ra trong khoảnh khắc cũng đã bị chia năm xẻ bảy, hóa thành hắc ám chi khí tiêu tán trong hư không.
Ngay sau đó, uy thế của Ngưu Ma Hồn Thiên Chùy vẫn không giảm sút, nó tiếp tục va đập liên hồi về phía Quỷ lão.
Sắc mặt Quỷ lão biến đổi, rùng mình một cái, như là có một tòa Thái Cổ Thần sơn đang ghiền ép về phía hắn, khiến cho hắn sinh ra một luồng ảo giác nhỏ bé cùng tử vong.
Hơn nữa, chùy pháp đáng sợ kia dường như từ mọi hướng trong thiên địa công ra, căn bản muốn tránh cũng tránh không được, bất luận ngươi chạy trốn ở đâu cũng đều không tránh không được sự truy đuổi của cự chùy.
Trong tình huống như thế Quỷ lão chỉ có thể kiên trì cứng rắn mà chống trả, nhưng sức mạnh mà hắn thi triển ra trong lúc vội vàng lại có hạn, chiến khí trong cơ thể Thánh Thiên vương mới ngưng tụ được năm phần mười, thì cự chùy kinh khủng kia đã ầm ầm giáng xuống.
Ầm ầm!
Thiên địa rung mạnh, toàn bộ tu sĩ bên trong Xương Trạch thành đều có cảm giác đại địa đang rung động dữ dội.
Sau nửa ngày, chấn động mới dần dần biến mất.
Hắc ám màn trời bao trùm trên trời cao đã biến mất, bóng đêm vô tận cũng tan đi, từng tia nắng vương xuống đại địa, trong khoảnh khắc đã chuyển đổi hoàn toàn từ hắc ám sang quang minh.
Tịch Thiên Dạ đứng sừng sững trên trời cao, vẫn chắp tay sau lưng, một bộ dáng khí định thần nhàn, trước người hắn lơ lửng một cự chùy thanh màu xanh thẳm, phía trên nhuộm từng vết máu đỏ sậm.
"Nhìn kìa! Quỷ lão bại rồi."
"Trời ạ, người bại trận lại là Quỷ lão, làm sao có thể."
"U Quỷ song lão tung hoành thiên hạ hơn ngàn năm cuối cùng lại bại trận dưới tay một tên thiếu niên, thật không thể tưởng tượng nổi."
Toàn bộ tu sĩ trong Xương Trạch thành đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, ánh mắt vô cùng run sợ.
Chỉ thấy trong một khu rừng bên ngoài Xương Trạch thành có một mảng lớn cây cối bị đốt thành tro bụi, xung quanh trăm dặm đều hóa thành khu đất trống hoang tàn, ngay vị trí trung tâm có một cái hố to lớn như là hố thiên thạch sâu vô tận.
Bên trong cái hố to đó là Quỷ lão đang quỳ một chân xuống đất, trên thân thể tràn đầy vết rách, như mảnh pha lê chằng chịt trăm ngàn vết nứt. Huyết dịch đã nhuộm đỏ cả mặt đất, rõ ràng hắn đã bị thương rất nặng.
Trang 479# 2