Chương 964: Trừ Ma Vệ Đạo
Cổ lão hung hồn sao có thể quản sống chết của Ngô thị nhất tộc, không có Ngô thị nhất tộc thì còn có Trương thị nhất tộc, Lý thị nhất tộc... Người nào cung phụng thì chả phải cung phụng. Trực tiếp rút đi bản mệnh nguyên khí và sinh mệnh tinh khí trong cơ thể của mọi người Ngô thị nhất tộc, tiếp tục phát động công kích.
U lão cùng Quỷ lão tóc tai bù xù, sắc mặt ảm đạm như là ác quỷ.
Vẻn vẹn một lần công kích thôi mà bọn hắn trong nháy mắt đã già nua mấy chục tuổi.
Trong mọi người, tinh khí sinh mệnh của bọn hắn ít nhất, vốn sắp thành người tọa hóa lại trải qua mấy lần rút đi tinh khí sinh mệnh.
Thử mấy lần, sau khi vẫn không thoát khỏi khống chế của Diêm Ma Ám Thiên Ấn, tất cả người của Ngô thị nhất tộc cũng đã ủy nhiệm sinh mệnh.
Nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại chậm chạp không có cách nào bị giết chết, mắt thấy giống như là nỏ mạnh đã hết đà nhưng hết lần này tới lần khác cũng chỉ có thể một mực kiên trì.
Ai cũng không biết, lúc nào mới có thể hoàn toàn giết chết Tịch Thiên Dạ.
Có lẽ, tất cả người của Ngô thị nhất tộc đều bị hao tổn chết rồi nhưng Tịch Thiên Dạ cũng không thể chết được.
"Điền Quy Nguyên, mấy người các ngươi nhìn cái gì, còn không mau tới hỗ trợ."
U lão đột nhiên nhìn về phía chín người Điền Quy Nguyên, u ám vô cùng nói.
Nếu không thể thoát khỏi khống chế của Diêm Ma Ám Thiên Ấn, như vậy hắn chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ mới để duy trì sức mạnh phát ra.
Chỉ cần có đủ nhiều người gia nhập vào, sẽ có thể giảm thật lớn áp lực của bọn hắn.
Trong mắt Điền Quy Nguyên đầy vẻ kiêng dè, theo bản năng rúc về phía sau, căn bản không dám lên trước hỗ trợ.
Kết cục của Ngô thị nhất tộc rõ mồn một trước mắt, trong khoảnh khắc lại có hai ba tên Thiên Vương Ngô thị nhất tộc bị hút chết, hắn trừ phi ngốc mới có thể tham gia vào.
"Điền Quy Nguyên, ngươi chẳng lẽ nghĩ khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn tất cả chúng ta chết mà được? Đừng quên chúng ta chính là châu chấu trên một cái thuyền, Tịch Thiên Dạ nếu như không chết, ngươi cũng không có khả năng có hi vọng sống. Bây giờ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, nhiều người thì có thể cùng vượt qua cửa ải khó. Nếu không, ai cũng không thể có kết cục tốt lành."
U lão lạnh lùng thốt.
"Không sai, Tịch Thiên Dạ nếu như không chết, không chỉ chín người các ngươi, những người khác trong thành, các ngươi cho là các ngươi có đường sống hay sao? Tịch Thiên Dạ đã buông lời rồi, tất cả người cướp bóc trong Xương Trạch thành sẽ bị giết không tha. Chính các ngươi đã chiếu theo số vào chổ ngồi, xem thử để Tịch Thiên Dạ sống sót thì có mấy người không bị uy hiếp đến sinh mệnh."
Tộc chủ Ngô thị cũng lên tiếng nói, thanh âm của hắn truyền khắp toàn bộ Xương Trạch thành, rõ ràng không chỉ là nói với chín người Điền Quy Nguyên, mà là nói cho tất cả thế lực lớn trong Xương Trạch thành nghe.
Lời vừa nói ra trong Xương Trạch thành lúc này rơi vào yên lặng, lời ấy của tộc chủ Ngô thị mặc dù có lợi dụng hiềm nghi của bọn hắn, nhưng tình huống lại là thật, Tịch Thiên Dạ nếu như không chết thì người chết chính là những người bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, nhìn người trẻ tuổi kia tắm máu mà chiến.
Hắn... Giống như kiên trì không được bao lâu, có lẽ tăng thêm sức, hắn sẽ hoàn toàn hạ bại.
"Lời ấy của tộc chủ Ngô thị có lý, không thể để cho Tịch Thiên Dạ sống sót, Vương thúc... Có lẽ chúng ta có khả năng..."
Thái Tử Thạch Nguyên Hiên của Vân Mục hoàng bộ nhìn về phía người trung niên mặt sẹo Vương Tĩnh Khương, người này là bán bộ Thánh Thiên vương duy nhất bên cạnh hắn, trận chiến trên bầu trời, có lẽ chỉ có hắn mới có thể giúp được một chút bề bộn.
Vương Tĩnh Khương nghe vậy cau mày thật sâu, sau khi cân nhắc trong chốc lát, gật đầu nói:
"Nếu thái tử điện hạ phân phó, như vậy thuộc hạ làm theo là được."
Mặc dù mạo muội ra trước trợ giúp Ngô thị nhất tộc rất nguy hiểm, nhiều người như hắn cũng chưa chắc có thể vượt qua được bao lâu.
Nhưng thái tử điện hạ đã mở miệng, hắn nhất định phải nghiêm túc cân nhắc.
Dù sao Thạch Nguyên Hiên chính là thái tử một nước, tương lai đã định trước sẽ trở thành hoàng đế Vân Mục hoàng bộ.
Hắn đã một bước lên mây, thăng chức rất nhanh, không thể đắc tội hắn.
Nếu như nịnh bợ tốt thái tử điện hạ, chờ hắn đăng cơ làm đế, ban thưởng lượng lớn tài nguyên thù lão thậm chí có thể đột phá lên Thánh Thiên vương chân chính.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là Vương Tĩnh Khương cho rằng Tịch Thiên Dạ nỏ mạnh đã hết đà, căn bản không kiên trì được bao lâu.
Nếu không dù lão có muốn nịnh bợ Thạch Nguyên Hiên cũng không dám đắc tội với Tịch Thiên Dạ, không có khả năng lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm.
Vương Tĩnh Khương dậm chân mà ra, lên không trung, nhìn toàn bộ tu sĩ Xương Trạch thành, lạnh lùng thốt:
"Chư vị, lời trước đó của Tịch Thiên Dạ chắc hẳn các người đều nghe rất rõ ràng. Không sai, hắn muốn giết chết tất cả chúng ta, hơn nữa hắn có năng lực như thế. Nếu để cho hắn sống sót, chúng ta sẽ không có đường sống."
"Giờ khắc này Tịch Thiên Dạ sắp chết đến nơi rồi, sinh tử chỉ trong chớp mắt, chúng ta còn suy nghĩ cái gì. Vận mệnh cần phải nắm chắc trong tay của mình, dám đứng ra mới có tư cách có được ngày mai. Nếu Tịch Thiên Dạ không chết thì người chết chính là chúng ta."
"Tại hạ Vương Tĩnh Khương vì tru diệt Tịch Thiên Dạ này nguyện ý xuất ra một phần lực đi trước, hi vọng có đồng đạo cùng chung chí hướng có thể nối gót mà tới. Có thể một mình ta không thay đổi được cái gì, nhưng nếu như tất cả mọi người gia nhập vào, vậy có thể lay động được sức mạnh của thiên địa. Tịch Thiên Dạ chỉ có một con đường chết."
Tiếng nói của Vương Tĩnh Khương vừa ra, bỗng nhiên đạp lên bầu trời rót sức mạnh vào trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Thêm sức mạnh của bán bộ Thánh Thiên vương, Diêm Ma Ám Thiên Ấn lập tức sáng ngời.
"Vương tiên sinh đại nghĩa, Ngô mỗ cực kỳ bội phục."
U lão thấy cuối cùng cũng có người đến đây tương trợ liền mừng rỡ, muốn ôm quyền trịnh trọng tạ ơn Vương Tĩnh Khương.
"Sắp đặt rồi, Điền thị nhất tộc đã đắc tội với Tịch Thiên Dạ, không giết kẻ này cũng ăn ngủ không yên."
Điền Quy Nguyên than nhẹ một tiếng cũng phóng lên tận trời, cả người tỏa ra một sức mạnh Thánh Thiên vương hùng hậu, không ngừng rót sức mạnh vào trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Thấy Điền Quy Nguyên đã ra tay, tám người Thân Đồ Viên Kiệt cũng không do dự nữa, dồn dập phóng lên tận trời rót sức mạnh của mình vào trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Nhiều cao thủ tuyệt thế gia nhập như vậy,rất nhiều thế lực trong Xương Trạch thành lập tức có chút rục rịch.
Nếu như nói một mình Vương Tĩnh Khương, tính kích động còn không đủ mạnh, khiến trong lòng người khác vẫn có băn khoăn.
Nhưng khi chín người Điền Quy Nguyên và Thân Đồ Viên Kiệt đều đứng ra, sức mạnh kia có sức thuyết phục vô cùng.
Con người đều có tâm lý số đông, theo bản năng sẽ cho rằng hướng có nhiều người là đúng. Hơn nữa nếu Tịch Thiên Dạ không chết thì bọn họ chính xác là ăn ngủ không yên.
Kết quả là, từng cao thủ từ trong Xương Trạch thành đứng ra đi đến đội hình của Ngô thị nhất tộc.
Trong Xương Trạch thành hội tụ hàng trăm thế lực Nhân tộc, Hơn nữa đều là thế lực lớn địa vị khá cao.
Cao thủ Thiên Vương cảnh không cần phải nói. Thiên Vương Đại Giả cũng không phải số ít.
Nhưng mà, bán bộ Thánh Thiên vương lại có hơn hai mươi vị.
"Tịch Thiên Dạ quá phách lối, không thể để hắn tồn tại."
"Chém chết kẻ này, trừ ma vệ đạo."
Hơn hai mươi vị bán bộ Thánh Thiên vương đồng thời đứng ra, khí tức phát ra quả là thông thiên triệt địa.
Toàn bộ bọn họ đều từ trong doanh trận đến cùng nhau giết Tịch Thiên Dạ, không giữ lại chút sức mạnh nào đều rót vào trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Theo bọn hắn nghĩ, sự xuất hiện của bọn hắn đã là lúc nhất cử định càn khôn, Tịch Thiên Dạ đã không có đường sống.
Trong Xương Trạch thành không ngừng vang lên thanh âm hít khí lạnh, hơn ba mươi vị bán bộ Thánh Thiên vương đồng thời đứng ra thảo phạt Tịch Thiên Dạ, hơn nữa có ba bốn mươi người đến từ các thế lực lớn Nhân tộc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin.
"Ha ha, nhiều người tức giận khó chọc, quả thật nhiều người tức giận khó chọc a! Tịch Thiên Dạ, hôm nay là ngày chết của ngươi."
U lão ha ha cười lớn, trong mắt đầy phấn chấn.
Hơn ba mươi tên bán bộ Thánh Thiên vương gia nhập, áp lực của hắn giảm mạnh, cơ bản đã không còn ảnh hưởng gì.
Cao thủ khác của Ngô thị nhất tộc cũng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lộ ra nụ cười.
Bọn hắn hiện tại đang nắm đại thế, Tịch Thiên Dạ có mạnh cuối cùng cũng chỉ có thể ôm hận dưới cửu tuyền.
"Quá đáng! Những lão tiền bối này cuối cùng cần mặt mũi hay không, nhiều người như vậy hợp lại đối phó một người trẻ tuổi."
Giang Hoài Nguyệt đã nhìn không được, nhiều cao nhân tiền bối vang danh thiên hạ như vậy hợp lại chỉ vì đối phó một mình Tịch Thiên Dạ.
Bọn hắn cuối cùng có một chút khí phách tiền bối hay không.
Tô Hàm Hương siết chặt nắm đấm, thế cục phát triển đã vượt ra khỏi khống chế của nàng, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.
Ầm ầm!
Sức mạnh vô cùng vô tận rót vào, khí tức Diêm Ma Ám Thiên Ấn phát ra liên tục tăng lên, thẳng lên bão tố.
Thậm chí hình thể trong khoảnh khắc tăng vọt gấp đôi, cao mười vạn trượng có thể thông thiên triệt địa, thẳng vào mây trời.
Mặt đất, cũng không chịu nổi áp bách của Diêm Ma Ám Thiên Ấn, bắt đầu đổ sụp diện tích lớn.
"Quá đáng rồi..."
Thải Lân công chúa sững sờ nhìn lên bầu trời, chợt cười khổ.
Bốn, năm mươi vị cao thủ tuyệt thế hợp lại thôi động cổ khí, hơn nữa khí linh của cổ khí kia đều xuất ra.
Dù cho nàng có tin tưởng Tịch Thiên Dạ, giờ phút này cũng hoài nghi, hắn e là muốn sống cũng không nổi.
Tịch Thiên Dạ một mình đứng cô đơn trên bầu trời, đỉnh đầu chính là mười vạn trượng cự sơn, bị bao phủ trong bóng tối, đưa mắt cũng nhìn không thấy chút sắc trời.
" Hay cho cái mọi người đồng tâm hiệp lực, hay cho cái trừ ma vệ đạo, chẳng lẽ nghĩ rằng nhiều người là rất giỏi sao."
Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn đám người kia tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt mỉm cười.
Hắn bỗng nhiên cười.
Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ không chút hoang mang bóp thủ ấn huyền diệu.
Sau một khắc, Minh Hoàng thi văn trên người hắn bắt đầu chấn động kịch liệt, vẫn có chút hư ảo Minh Hoàng thi văn thứ mười hai, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn ngưng thành thực chất, hơn nữa không đình chỉ mà hư ảnh Minh Hoàng thi văn thứ mười ba từ sau lưng của hắn chui ra.
Cũng chính là cùng một thời gian, khí tức và khí chất của Tịch Thiên Dạ phát ra cải biến long trời lở đất.
Lúc ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười một và lúc ngưng tụ Minh Hoàng thi văn thứ mười hai, giữa hai bên hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù chỉ thua kém một Minh Hoàng thi văn, nhưng chênh lệch thật lớn như hồng câu, sinh mệnh cấp độ đã hoàn toàn khác biệt, khoảng cách lớn như Thiên Vương Đại Giả so với Thánh Thiên vương.
Sau khi hoàn toàn ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ mười hai thì chỉ về mặt sức mạnh đã có thể toàn diện áp chế Thánh Thiên vương trong Chân Mộc linh thổ.
Khí tức Tịch Thiên Dạ liên tục tăng lên, hư ảnh Minh Hoàng thi văn thứ mười ba ngưng tụ hai mươi phần trăm mới dừng lại.
Cùng thời gian Tịch Thiên Dạ đột phá, Minh Hoàng thi văn trên người Nguyên Long Huyền Linh Quy, Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương, Trương Cát Tượng cùng với chín tên Thiên Vương Đại Giả khác, toàn bộ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
"Thi văn dung hợp! Làm sao có thể... Ngươi làm sao có thể làm đến..."
Cổ lão hung hồn thật không dám tin vào hai mắt của mình, thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật của U Minh tộc, trong Thất Thập Nhị Chí Cao Minh giới vô số kể, nhưng có thể thi triển thi văn dung hợp chi thuật của U Minh tộc, từ xưa đến nay chỉ có một người, người kia chính là Nguyên Thi minh hoàng!
Trang 483# 2