Chương 970: Hung Hồn Chấn Động
"Trẫm sao lại không biết."
Trụ Sơn hoàng đế hung hăng trừng mắt nhìn tả tướng.
Điều khiến hắn tức giận nhất không phải là vì Yên Nhạc hoàng bộ cường thịnh lên, Yên Nhạc hoàng bộ cường thịnh đến đâu thì hắn cũng có biện pháp trấn áp lại lần nữa.
Điều khiến hắn thực sự tức giận chính là những nhân tộc đại thế lực đã nhúng tay vào.
Xương Trạch thành bọn hắn tổn thất lớn như vậy, gần như không có thể lấy lại được nữa, hơn nữa cũng có danh nghĩa xuất chinh Thu Cách Nhã đại bình nguyên.
Đối mặt nhiều người đại thế lực như vậy, mong muốn độc chiếm Thu Cách Nhã đại bình nguyên của Trụ Sơn hoàng bộ rõ ràng đã không còn khả năng.
"Dừng tất cả mọi việc liên quan tới kế hoạch công chiếm Xương Trạch thành, tiếp tục cân nhắc bàn bạc lại sau."
Trụ Sơn hoàng đế lạnh lùng thốt, nói xong liền bãi triều quay người mà đi.
Vốn dĩ hắn muốn cho Ngô thị xuất thủ trước, nhân thời điểm Ngô thị cùng Yên Nhạc hoàng bộ lưỡng bại câu thương lại ra tay thu thập tàn cuộc, như vậy có thể một mũi tên trúng hai đích, vẹn cả đôi đường.
Nhưng bây giờ, tình huống đã hoàn toàn khác xa kế hoạch của hắn.
Lực lượng trước kia hắn điều động đang thiếu nghiêm trọng, lại đi tới Xương Trạch thành tác chiến chẳng khác nào đi vào chỗ chết.
Trước mắt Trụ Sơn hoàng đế cũng chỉ có thể thu hồi kế hoạch tác chiến mà thôi, toàn bộ quân đội phái tới Xương Trạch thành cũng đều dừng lại.
"Nếu như bản hoàng đoán không sai thì hiện tại mọi thế lực trong nhân tộc đều chằm chằm nhắm về Thu Cách Nhã đại bình nguyên, trong đó thậm chí còn liên lụy đến một số thế lực cổ lão, kế hoạch chiếm cứ Thu Cách Nhã đại bình nguyên của bản hoàng tương đương với một nửa thất bại."
Trong một gian mật thất, Trụ Sơn hoàng đế đăm đăm nhìn vào vách tường, lạnh lùng nói.
Mặc dù hắn đang nói chuyện nhưng lại giống như là đang lầm bầm lầu bầu, bởi vì bên trong mật thất chỉ có một mình hắn, căn bản không còn ai khác.
Không biết từ bao giờ, một luồng gió âm ỉ bỗng nhiên nổi lên bên trong mật thất, một bóng đen mơ hồ xuất hiện sau lưng Trụ Sơn hoàng bộ, âm trầm cười nói:
"Hà tất tức giận, chẳng phải chỉ là một tòa Xương Trạch thành thôi sao, Thu Cách Nhã đại bình nguyên mới lớn bao nhiêu, nếu ngươi nguyện ý hợp tác cùng chúng ta thì cả Nhân tộc đều sẽ là của ngươi."
"Cả Nhân tộc? Khẩu khí thật lớn."
Trụ Sơn hoàng đế thản nhiên nói.
"Chỉ cần ngươi dám nghĩ thì không có gì không thể làm được, Ám Dạ thần điện chúng ta rất vui vì thực hiện lý tưởng hùng vĩ của ngươi."
Cái bóng mơ hồ ám ảnh kia lại chính là Ám Dạ thần điện, nếu như có người của thế lực nhân tộc khác ở đây sẽ rất ngạc nhiên.
Bởi vì Trụ Sơn hoàng bộ lấy cớ phát động chiến tranh với Yên Nhạc hoàng bộ, chính là chỉ trích Yên Nhạc hoàng bộ cấu kết với Ám Dạ thần điện, làm bạn với tà đạo.
Hiện tại thế lực thực sự cấu kết cùng Ám Dạ thần điện lại chính là Trụ Sơn hoàng bộ, nói ra sợ là sự chấn động cũng sẽ không ít hơn so với trận chiến Xương Trạch thành là bao.
"Giúp ta thực hiện lý tưởng? Có thể tin Ám Dạ thần điện các người được sao?"
Trụ Sơn hoàng bộ cười lạnh nói.
Là tổ chức tà đạo đệ nhất thiên hạ, Ám Dạ thần điện há lại thiện nam tín nữ, hợp tác cùng bọn hắn chẳng khác nào tranh ăn với hổ, từng bước đều phải cẩn thận.
"Bây giờ ngươi đã không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Cái bóng quỷ dị mơ hồ kia âm trầm cười.
Trụ Sơn hoàng đế không nói gì, chỉ là sắc mặt tương đối lạnh.
Hiện tại Trụ Sơn hoàng bộ đã bị Ám Dạ thần điện xâm nhập khá là nghiêm trọng, đúng như bóng mờ kia nói, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Bằng không, không chỉ có Trụ Sơn hoàng bộ xảy ra vấn đề mà hắn cũng sẽ lâm vào khủng hoảng trầm trọng.
"Bản tọa nói trong nhân tộc cương vực, ngươi là hoàng đế dưới ánh mặt trời, chủ nhân Ám Dạ thần điện chúng ta chỉ làm màn ở phía sau. Hợp tác cùng có lợi, đôi bên đều có thể đạt được thứ mà mình mong muốn, cớ sao lại không làm."
"Còn Thu Cách Nhã đại bình nguyên, đợi đến khi ngươi trở thành Nhân tộc đế hoàng, Thu Cách Nhã đại bình nguyên chẳng phải cũng thuộc về tay ngươi sao? Khuyên ngươi một câu, việc của nhân tộc liên bang quốc, mới là việc đại sự trước mắt, nếu ngươi làm hỏng thì lửa giận của điện chủ không phải là thứ ngươi có thể chịu được."
Sau nửa canh giờ, Trụ Sơn hoàng đế ra khỏi mật thất, khuôn mặt có chút khó coi, trong mắt ánh lên từng tia mệt mỏi.
"Đi thỉnh hộ quốc Thượng Sư tới đây."
Trụ Sơn hoàng đế phân phó tiểu thái giám bên cạnh.
Tiểu thái giám nghe vậy giật mình, thỉnh hộ quốc Thượng Sư! Đây chính là người danh vọng cao nhất Trụ Sơn hoàng bộ, thậm chí luận về danh vọng còn cao hơn cả Trụ Sơn hoàng đế.
Hơn nữa hộ quốc Thượng Sư cũng là đệ nhất cường giả của Trụ Sơn hoàng bộ và đã ẩn thân suốt hai trăm năm nay, rất nhiều người đều đang hoài nghi có phải hộ quốc Thượng Sư đã tọa hóa rồi hat không.
Tiểu thái giám không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại muốn kinh động đến hộ quốc Thượng Sư, mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ đương nhiên không dám vi phạm, ngay lập tức cáo lui mà đi.
Nước Mạc Lận hà chảy xiết, khí tượng mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh biến hóa, một hồi tuyết lớn đầy trời, một hồi mưa phùn liên miên, một hồi lại ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi... Đủ loại thời tiết quỷ dị trên Mạc Lận hà, ngay cả Thánh Thiên vương cũng không dám bay lượn một khoảng thời gian dài trên Mạc Lận hà, bởi vì chỉ một chút sơ sẩy đã có thể chết ngay trong khí tượng biến đổi thất thường kia.
Trên một hòn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ, Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên bờ sông, lơ lửng trước mặt hắn một cổ ấn hắc ám xưa cũ, đó chính là Diêm Ma Ám Thiên Ấn lai lịch bất phàm.
Tịch Thiên Dạ đã từng điều tra qua, Diêm Ma Ám Thiên Ấn đã từng là một Tổ khí của U Minh tộc, tài liệu luyện chế có chút đặc thù nhưng cũng không thể nói cao minh cỡ nào.
Loại Tổ khí này không thể sinh ra khí linh, hung hồn cổ lão kia rõ ràng chỉ là tạm thời chui vào tị nạn, chỉ là chẳng biết tại sao mà một khi chui vào lại vô phương đi ra, từ đó bị nhốt bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn mấy chục vạn năm.
Tịch Thiên Dạ phóng xuất ra một luồng u minh thi hoàng khí không ngừng chui vào bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Chỉ thấy Diêm Ma Ám Thiên Ấn chuyển động liên hồi như là một trái tim đang co bóp, mặt ngoài được bao trùm bởi Minh Hoàng thi văn dày đặc.
Không biết từ bao giờ, từng vòng từng vòng gợn sóng màu trắng nhạt lóe sáng lên từ chỗ sâu Diêm Ma Ám Thiên Ấn, một ngọn hỏa diễm hắc ám lớn chừng bàn bị từng sợi u minh thi hoàng khí lôi kéo ra khỏi bạch quang gợn sóng kia.
"A a! Tịch Thiên Dạ, ngươi làm sao tìm được bản tiên, ta giấu ở bên trong dị độ không gian, không có thể bị ngươi phát hiện..."
Ngọn hỏa diễm u ám kia, chính là cổ lão hung hồn Hồn Linh.
Trước đó hắn đã trốn vào chỗ sâu không gian Diêm Ma Ám Thiên Ấn, Tịch Thiên Dạ cũng đã tốn hao rất nhiều công phu mới có thể bắt hắn ra.
Chỉ thấy từng sợi Minh Hoàng thi văn quấn quanh phía trên u ám Hồn Linh, chỉ chốc lát sau đã lôi kéo cổ lão hung hồn đến trước mặt Tịch Thiên Dạ.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi..."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt cười nói.
"Ngươi... Thôi! Bản tiên nhận thua."
Cổ lão hung hồn ủ rũ, ẩn trốn tận tầng sâu dị độ không gian của Diêm Ma Ám Thiên Ấn mà cũng có thể bị bắt ra, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Người trẻ tuổi trước mắt nhìn như tu vi không cao, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác giống như là không gì không thể làm được.
"Thôn phệ ngươi, ta đã có thể hoàn toàn tu thành đạo Minh Hoàng thi văn thứ mười hai."
Tâm tình Tịch Thiên Dạ không tệ, từng sợi Minh Hoàng thi văn từ sau lưng của hắn chui ra, tất cả có mười hai cái chỉ là cái thi văn thứ mười hai mới ngưng tụ được chín phần mười, còn kém một phần nữa là hoàn chỉnh.
Dung hợp thuật không có thể trực tiếp thi triển, sau khi thi khôi khác của Minh Hoàng thi văn tán đi, tu vi Tịch Thiên Dạ sẽ lập tức liền hồi trở lại nguyên dạng.
Bây giờ khoảng cách ngưng tụ thành mười hai đạo Minh Hoàng thi văn cũng chỉ kém một chút.
"Tịch Thiên Dạ, chúng ta làm giao dịch nhé, thế nào?"
Cổ lão hung hồn lạnh lùng thốt.
Là sinh linh đã sống mấy trăm vạn năm, hắn tương nhiên hiểu rõ, giờ phút này nếu không thể đưa ra một chút đồ vật hấp dẫn Tịch Thiên Dạ, sợ là sẽ bị Tịch Thiên Dạ thôn phệ ngay lập tức.
Vùng vẫy trên thế gian nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên không muốn chết đi.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, cũng không vội mà thôn phệ cổ lão hung hồn.
"Ngươi thôn phệ ta chỉ có thể làm cho tu vi của ngươi cao lên một bậc mà thôi, nhưng nếu như ngươi để ta sống, ta lại có thể trợ giúp cho ngươi rất nhiều. Ví như... Ta có kinh nghiệm tu luyện mấy trăm vạn năm, có thể làm đạo sư của ngươi trên con đường tu luyện, ngươi phải thừa nhận rằng có một người đạo sư tốt chỉ bảo thì ngươi có thể bớt đi rất nhiều đường quanh co. Hơn nữa ta còn có thể truyền thụ cho ngươi một vài bí pháp thần thông cấp cao, ngươi biết ta đến từ Thất Thập Nhị Chí Cao Minh giới, những thứ ta đã học được bất luận cái nào cũng đều là báu vật vô thượng bên trong Thái Hoang thế giới..."
Cổ lão hung hồn nhanh chóng trình bày giá trị của mình, không dám trễ nãi một chút thời gian nào cả, dù sao trong tình huống này có cơ hội mở miệng đã hết sức khó khăn rồi.
"Ha ha."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy lại cười, chỉ bảo hắn tu luyện? Dạy hắn bí pháp?
Trong lòng cổ lão hung hồn cảm thấy vô cùng nặng nề, phản ứng của Tịch Thiên Dạ rõ ràng là không được tốt cho lắm.
Những lời nói kia của mình có vẻ như cũng không hấp dẫn được Tịch Thiên Dạ.
Ngoài ra, Tịch Thiên Dạ tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật, hơn nữa lại có thể thi triển ra dung bí thuật, chưa hẳn sẽ để ý đến những thần thông bí pháp kia của hắn.
"Nếu ngươi tha cho ta một cái mạng, ta có thể phụ tá ngươi bước đến đỉnh phong của Thái Hoang thế giới. Tất cả U Minh tộc bên trong Thái Hoang thế giới đều là thuộc hạ của ta, về sau ta sẽ khiến tất cả bọn hắn như thiên lôi để ngươi sai đâu đánh đó."
"Hơn nữa ta ở trongThái Hoang thế giới đã hơn trăm vạn năm tích lũy được hàng loạt của cải, những những của cải kia ta giấu ở các nơi trong Thái Hoang thế giới, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta thì ta đều có thể cho ngươi."
"Mà lại ta biết được rất nhiều bí mật che giấu của Thái Hoang giới, có thể dẫn đường cho ngươi tại thế giới này, nếu ngươi không biết được thì ta có thể nói cho ngươi."
"Tịch Thiên Dạ, bên trong Thái Hoang thế giới ẩn giấu một đại cơ duyên mà ngay cả Thiên Tiên cũng sẽ ngấp nghé cùng ghen tỵ. Sở dĩ bản tiên một mực lưu trong thế giới lạc hậu như thế chưa từng rời đi cũng chính là vì đại cơ duyên kia. Ngươi bỏ qua cho ta, ta có thể giúp ngươi chiếm lấy cơ duyên kia."
Cổ lão hung hồn nói một tràng, vắt hết óc nghĩ đến những thứ gì giá trị mà mình có, dù sao cái mạng nhỏ đang nằm trong tay Tịch Thiên Dạ cũng khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Tịch Thiên Dạ căn bản cũng không để ý tới những cái gọi là báu vật mà cổ lão hung hồn kia nói ra nhưng trong lại có một câu khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
"Ngươi biết được thiên lộ rời khỏi Thái Hoang thế giới?"
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt hỏi.
Cổ lão hung hồn nghe vậy sững sờ, rất nhanh đã hiểu được ý của Tịch Thiên Dạ, lúc này liền gật đầu nói:
"Dĩ nhiên là biết rồi, ta cũng không phải vô tình rơi vào nơi này, mà là chủ động đến đây cũng từng chủ động rời đi, do đó ta đã tương đối quen thuộc với thiên lộ thông giữa Thái Hoang thế giới với vũ trụ bên ngoài."
Thái Hoang thế giới không có quan niệm Tu Tiên giả, cũng không có bất kì tin tức gì liên quan tới vũ trụ Tinh Hải mà hoàn toàn ở vào trạng thái phong bế.
Rõ ràng vị trí của Thái Hoang thế giới chắc chắn được che giấu, hơn nữa lại bị đặc thù hoàn cảnh của vũ trụ che lại nên mới có không bị phát hiện.
Trong một thế giới hoàn toàn khép kín như thế này, đường đi ra ngoài chắc chắn muôn trùng khó khăn, ngay cả tiên nhân cũng chưa hẳn có thể ra được, nếu không có sự chỉ đạo minh xác mà tùy tiện xông ra hư không thì bị nhốt ở trong hư không trên vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm là điều hoàn toàn có thể.
Trang 486# 2