Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 976: Thiên Thánh

Chương 976: Thiên Thánh




Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trong nhà gỗ chậm rãi mở mắt, con ngươi của hắn phóng ra ánh sáng màu lam thâm thúy xanh thẳm như biển sâu không thấy đáy, giống như trong hai mắt của hắn có ẩn chứa cả một vùng biển mênh mông.

Khí chất trên người Tịch Thiên Dạ cũng phát sinh biến hóa lớn, làn da tinh tế tỉ mỉ trắng nõn giống như trẻ mới sinh.

Thủy Linh kinh của hắn đã đột phá tới Thiên Thánh cảnh.

Không sai, không phải là Thánh Thiên vương cảnh mà chính là Thiên Thánh cảnh.

Thủy Linh kinh là công pháp của Tiên gia nên không bị pháp tắc thế giới này hạn chế, dù sao công pháp cùng hệ thống hắn tu luyện cũng không phải là công pháp cùng hệ thống củaThái Hoang thế giới. Cho nên quy tắc trong Thái Hoang thế giới tất nhiên không hạn chế được hắn.

Đương nhiên cũng bởi vì Thủy Linh kinh của Tịch Thiên Dạ là một bộ Tiên gia công pháp Thủy thuộc tính chí cao mới có thể không bị ngoại cảnh bên ngoài quấy nhiễu, nếu đổi lại là một bộ Tiên gia công pháp bình thường khác thì rất khó có thể tu thành Thiên Thánh cấp tại nơi pháp tắc không đầy đủ như Thái Hoang thế giới này.

Thiên Thánh khác biệt gì so với Thánh Thiên vương trong Chân Mộc linh thổ?

Tất nhiên có sự khác biệt rất lớn.

Về mặt sức mạnh có lẽ Thánh Thiên vương cùng Thiên Thánh không chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng nếu so về chất thì Thiên Thánh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Thánh Thiên vương.

Trong một trận chiến sinh tử dù là Thánh Thiên vương cường đại tới đâu cũng không thể chiến thắng Thiên Thánh được.

Bởi vì địa vị của Thiên Thánh trong thiên địa cao hơn Thánh Thiên vương rất nhiều

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Hà Bách Châu biết được thực lực vô cùng đáng sợ của Tịch Thiên Dạ mà nàng vẫn dám một mình tới tìm hắn.

Thiên Thánh sẽ khiến những sinh linh khác không dám tự tin đối diện một cách tự nhiên

Tu thành Chí Thánh sẽ có khả năng vạn pháp bất xâm, cho dù đế đạo pháp tắc cao hơn một tầng cũng không thể làm gì được.

Tu thành Thiên Thánh cũng sẽ có đặc quyền lớn trong thiên địa.

Thiên Thánh-thánh pháp bất xâm, tất cả thánh đạo pháp tắc rơi trên thân Thiên Thánh đều sẽ tự động tiêu tán đi.

Tu sĩ cùng cảnh giới căn bản không có khả năng dùng lực lượng pháp tắc đả thương Thiên Thánh

Mà Thiên Thánh lại có khả năng không ngừng thôn phệ thiên địa nguyên khí, địa phương có Thiên Thánh thì những tu sĩ phổ thông khác một chút thiên địa nguyên khí cũng không thu được, dù là Thánh Thiên vương cũng không ngoại lệ.

Nhìn qua giống như lực lượng không chênh lệch nhiều lắm nhưng chiến đấu thực tế lại khác biệt rất xa.

Tịch Thiên Dạ đứng dậy, pháp tắc trong thiên địa tự động tránh ra xa không dám tới gần.

Bên trong Chân Mộc linh thổ không có đế đạo pháp tắc tồn tại, chỉ có thánh đạo pháp tắc tàn khuyết không đầy đủ, theo cách khác mà nói thì thiên địa pháp tắc thế giới này cũng không thể nào tổn thương hắn.

"Nên trở về một lần."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, lời còn chưa dứt thì hắn đã bước ra một bước, trong khoảnh khắc thân ảnh đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên cửu thiên, bay về hướng Xương Trạch thành.

Tốc độ phi hành so với lần trước đâu chỉ nhanh gấp năm lần, nháy mắt đã vượt hơn ngàn trượng, không khác nhau là mấy so với tiểu thuấn di

Thiên thánh thể thánh pháp bất xâm, trong thế giới này cao nhất cũng chỉ là thánh đạo pháp tắc, Tịch Thiên Dạ cơ hồ không cảm giác được chút lực cản trở nào nên tốc độ phi hành cực kì nhanh.

Không mất bao nhiêu thời gian Tịch Thiên Dạ đã quay trở lại Xương Trạch thành, tốc độ giống như quỷ mị



Xương Trạch thành, trong một tòa đại điện của phủ thành chủ đang có rất nhiều người chờ ở đây.

Tịch Thiên Dạ trước khi trở lại đã truyền tin tức cho đám người Tô Hàm Hương. Vì vậy bọn họ mới sớm chờ tại chỗ này.

Bóng đêm điều hiu, Tịch Thiên Dạ giống như từ trong Hàn Nguyệt đi ra. Thời điểm lần đầu nhìn thấy hắn còn chưa vào thành, chỉ thấy hắn tiếp tục bước hai ba bước đã xuất hiện phía trên đại điện, từ phía trên đáp xuống giống như thần tiên hạ phàm.

"Tịch công tử"

"Tịch đại nhân"



Toàn bộ đám người trên đại điện đều vô cùng cung kínhhướng về Tịch Thiên Dạ hành lễ,ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ tràn đầy vẻ kính sợ cùng sùng kính, giống như trông thấy tiên nhân trên trời vậy.

Trận chiến tại Xương Trạch thành đã làm cho hình ảnh to lớn vĩ đại của Tịch Thiên Dạ in sâu trong lòng đám người Yên Nhạc hoàng bộ.

Thấy người này như thấy thần linh.

"Tịch công tử".

Tô Hàm Hương đi lên trước hơi hơi hướng Tịch Thiên Dạ hành lễ

"Tình hình gần đây vẫn tốt chứ?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên hỏi.

"Rất tốt."

Tô Hàm Hương cười đáp.

Kỳ thật Tịch Thiên Dạ liếc mắt đã nhìn ra trong mắt Tô Hàm Hương tiều tụy, trạng thái so với trước kém rất nhiều.

Rõ ràng tình huống cũng không được tốt, ngược lại lại tương đối xấu.

"Bởi vì sự tình nghị hội sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Tô Hàm Hương nghe vậy sững sờ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ thế mà đã biết được, chẳng lẽ có người nào vụng trộm mật báo.

Tô Hàm Hương không khỏi nhìn về phía Tần Tâm Duyệt bên cạnh.

Tịch Thiên Dạ ngày ngày tu luyện tại hoang đảo, nếu không phải có người đến mật báo thì sao hắn có thể biết được nhân tộc đang tổ chức nghị hội có ý đồ phán quyết hắn.

Tô Hàm Hương sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của Tịch Thiên Dạ cho nên căn bản không nghĩ tới sẽ nói cho hắn biết chuyện này.

Phái Khang vương tiến đến Quốc đô cũng là trong bí mật, Tịch Thiên Dạ không thể biết được.

"Công chúa, ta không có đi mật báo."

Tần Tâm Duyệt liếc mắt, công chúa điện hạ vậy mà hoài nghi nàng.

Mặc dù nàng rất muốn nói toàn bộ những sự việc kia cho Tịch Thiên Dạ biết, nhưng công chúa điện hạ không cho nói, nàng sao dám đi quá giới hạn.

Kỳ thật dù mặt ngoài không nói nhưng có rất nhiều thế lực tại Yên Nhạc hoàng bộ đang âm thầm oán trách Tịch Thiên Dạ, nếu không phải Tịch Thiên Dạ ngoan cố nhất định phải giết chết thủ lĩnh của những thế lực lớn kia thì hiện tại bọn hắn cũng sẽ không nơm nớp lo sợ như thế này, một ngày dài bằng một năm.

Nếu không phải công chúa điện hạ mạnh mẽ đè những âm thanh đồn đãi kia xuống, sợ là tiếng cả Xương Trạch thành tiếng oán than đầy đất, khắp nơi đều là thanh âm chỉ trích Tịch Thiên Dạ.

Đương nhiên Tần Tâm Duyệt cũng không oán trách Tịch Thiên Dạ, ngược lại cho rằng Tịch Thiên Dạ làm rất đúng.

Toàn bộ những người kia nên giết.

Dựa vào cái gì bọn hắn có thể cướp bóc đốt giết trong thành trì Yên Nhạc hoàng bộmà người khác giết lại bọn hắn thì không được. Chẳng lẽ chỉ có bọn hắn mới được liên hợp trừng phạt người khác hay sao?

Trên đời này không có đạo lý như vậy, phạm sai lầm nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị trừng phạt

Cuối cùng vẫn là do bọn họ không đủ mạnh, nếu không ai dám tới trừng phạt bọn họ? ai dám cướp bóc, tàn sát bách tính của bọn họ?

Kỳ thật khi Tịch Thiên Dạ vừa bước vào đại điện đã cảm giác được những lão thần, tướng lĩnh, bộ lạc thủ lĩnh... của Yên Nhạc hoàng bộ trong mắt mặc dù tràn đầy cung kính cùng kính sợ nhưng sâu trong nội tâm lại có từng tia oán niệm.

Dù sao nếu không phải do hắn khư khư cố chấp, nhất định phải trừng phạt những kẻ cướp bọc có thân phận cao quý bối cảnh mạnh mẽ kia thì bây giờ Yên Nhạc hoàng bộ cũng không phải tiếp nhận áp lực to lớn như vậy.

Dù mặt ngoài là trừng phạt Tịch Thiên Dạ nhưng cũng là trừng phạt cả Yên Nhạc hoàng bộ, chỉ cần nghị hội bên kia được thông qua thì đối với Yên Nhạc hoàng bộ mà nói sẽ là tai họa ngập trời.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi cũng đừng quá lo lắng, nghị hội bên kia chưa chắc có thể thông qua, không có khả năng tất cả mọi người sẽ giúp đỡ những kẻ tham lam kia"

Tô Hàm Hương cho rằng Tịch Thiên Dạ đang lo lắng chuyện này nên mở lời an ủi.

"Ta có gì phải lo lắng, người phải lo lắng hẳn là ngươi mới đúng?"

Tịch Thiên Dạ cười cười.

Tô Hàm Hương hơi hơi yên lặng, trong nháy mắt cũng không biết phản bác như thế nào. Cố gắng lâu như vậy cuối cùng lại gieo xuống một mầm họa, sao có thể cam tâm được

"Đừng lo lắng, nghị hội phán quyết? Ha ha! Chớ nói nhân tộc, cho dù cả thiên hạ đối địch với ta thì đã làm sao."

Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ bả vai Tô Hàm Hương, nhẹ giọng an ủi.

Trong việc này hắn xử lý cũng có chút nóng vội, chỉ theo cảm tính của bản thân mà không nghĩ tới cảm thụ của người khác.

Tô Hàm Hương chấp chính Yên Nhạc hoàng bộ áp lực lớn cỡ nào? Sợ rằng nam nhân bình thường cũng không thể chịu nổi dc áp lực này.

Tịch Thiên Dạ mơ hồ phát giác được Tu vi Tô Hàm Hương đã có dấu hiệu đột phá Thiên vương cảnh.

Tô Hàm Hương không tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật mà chỉ tu luyện như người bình thường mà mới mấy tháng thời gian đã có hi vọng đột phá Thiên Vương cảnh.

Xem ra áp lực lớn có thể khiến con người ta mạnh mẽ hơn.

Tô Hàm Hương kinh ngạc nhìn nhìn Tịch Thiên Dạ, cảm thụ được nhiệt độ từ bàn tay Tịch Thiên Dạ, đôi mắt có chút cay cay.

Tịch Thiên Dạ chưa từng nói lời thân mật với nàng chớ nói chi là giọng ấp áp thì thầm an ủi nàng như vậy.

Mặc dù lời Tịch Thiên Dạ nói có chút khoa trương, giống như một tên thiếu niên khí phách nhất thời. Người ngoài nghe sẽ cười nhạo khinh thường, nhưng khi vào tai Tô Hàm Hương lại là lời mà nàng thích nghe nhất, rất có cảm giác an toàn

Lời nói của Tịch Thiên Dạ đã quét sạch sự mỏi mệt vô lực mà nàng tích lũy trong mấy ngày qua.

"Tịch công tử, dược liệu mà ngươi phân phó ta đã lấy được một ít"

Hai tròng mắt Tô Hàm Hương hơi đỏ cố nén nước mắt không rơi xuống, lời nói chuyển sang chỗ khác giống như đang che giấu cái gì

Lúc nói chuyện nàng đã sử dung hai chữ phân phó hiển nhiên là cố ý nhắc nhở mọi người về địa vị của Tịch Thiên Dạ tại Yên Nhạc hoàng bộ

Ý chí của Tịch Thiên Dạ là cao nhất trong Yên Nhạc hoàng bộ, người khác chỉ có thể phục tùng

Những lão thần cùng tù trưởng bộ lạc kia dù trong mắt có oán giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài chút nào.

Tô Hàm Hương khẽ vẫy tay, hai bên đại điện lập tức xuất hiện từng thị nữ, trên tay mỗi người đều có một cái khay trưng bày từng cây linh dược, tản ra mùi thuốc nồng nặc, bao phủ khắp đại điện.

Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn những dược liệu kia lông mày hơi hơi nhăn lại nói:

"Sao chỉ có một chút như vậy?"

Tô Hàm Hương nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng. Nàng đã lục soát triệt để toàn Xương Trạch thành, thậm chí một chút thành trì xung quang cũng không bỏ qua nhưng cũng chỉ tìm được vẻn vẹn một chút linh dược dành cho linh hồn như vậy mà thôi.

Trong tất cả các loại linh dược thì linh dược cho linh hồn là hi hữu khó tìm nhất. Dưới tình huống bình thường muốn tìm được một gốc là không dễ dàng. Ba mươi chín gốc Thiên vương linh dược trước mắt chính là kết quả tìm kiếm một tháng của nàng, không ngờ rằng vẫn không thể làm hài long Tịch Thiên Dạ.

"Tịch công tử, Thiên Vương linh dược dành linh hồn quá khó tìm, toàn bộ linh dược tại Xương Trạch thành ta đều đã mang tới đây vẫn không đủ. Có lẽ chỉ có cách vào sâu Thu Cách Nhã đại bình nguyên để tìm hoặc là đi tới Hoàng thành của những hoàng bộ khác mua lấy với giá cao"

Tô Hàm Hương cười khổ nói.


Trang 489# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất