Chương 977: Mang Theo Công Chúa Bỏ Trốn?
Đồ vật Tịch Thiên Dạ vội vã muốn khẳng định rất trọng yếu.
Trên việc này, nàng mảy may không lãnh đạm, cam đoan có thể sưu tập hoàn toàn Xương Trạch thành.
Hơn nữa Xương Trạch thành có hoàng loạt chiến tranh tài nguyên, nếu là những thành trì khác sợ là căn bản không tìm ra nhiều linh hồn loại Thiên Vương dược như vậy.
"Phẩm chất cùng số lượng Thiên Vương dược về linh hồn còn rất nhiều, gấp năm lần có lẽ đủ."
Tịch Thiên Dạ nhìn những Thiên Vương dược kia khẽ cau mày.
Những Thiên Vương dược kia không chỉ số lượng không nhiều mà phẩm chất cũng rất bình thường, cao nhất cũng chỉ cấp bậc Thiên Vương đại dược, đến một gốc Thiên Vương Thánh dược đều không có.
Một tháng trước, Tịch Thiên Dạ liền thông tri Tô Hàm Hương để nàng sưu tập Thiên Vương dược có ích cho linh l-n, kết quả hơn một tháng qua cũng tạm được.
Đương nhiên hắn không có ý trách cứ Tô Hàm Hương, chỉ đơn thuần cho rằng không đủ mà thôi.
Một tháng trước,
Nếu như có thể đột phá đến giai đoạn ba là hắn có thể phân hóa ra tám đạo phân hồn. Lúc kia, thực lực của hắn tất nhiên sẽ tăng vọt chưa từng có, sợ là so với chuyện hắn đột phá Thiên Thánh đều tăng trưởng hơn nhiều.
Tuy nhiên, từ giai đoạn hai đột phá lên ba chính là biến hóa của bốn đạo phân hồn cùng tám đạo phân hồn, cần hồn lực khổng lồ mới có thể đột phá. Dựa vào tích lũy của Tịch Thiên Dạ sợ là trên trăm năm đều không thể tích lũy đủ.
Chỉ có trắng trợn thôn phệ linh hồn Thiên Vương dược, mới có thể tu luyện giai đoạn ba trong thời gian ngắn.
"Kém nhiều như vậy sao?"
Tô Hàm Hương nhẹ giọng hỏi.
Nàng tương đương hiểu rõ, Tịch Thiên Dạ mỗi ngày đều đang tu luyện, thời gian một khắc cũng không thể chậm trễ.
Vì cái gì mà nỗ lực như thế thì nàng cũng tương đối rõ ràng. Có đôi khi nhìn Tịch Thiên Dạ tu luyện không biết ngày đêm, hoàn toàn không hề hưu nhàn buông lỏng sinh hoạt mà trong lòng nàng hết sức đau nhưng hoàn toàn không có cách nào mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, có thể làm duy nhất là không quấy rầy hắn, tận lực làm tốt nhất sự tình của chính mình.
"Không sao, chừng này cũng đủ cho ta tu luyện một đoạn thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Âm thanh Tịch Thiên Dạ chậm dần, Tô Hàm Hương tiếp nhận áp lực quá lớn, không cần thiết để nàng vì vậy mà khó xử. Nếu sưu tập không được thì cứ vậy đi, linh hồn Thiên Vương dược nếu dễ sưu tập như thế cũng đã không được xưng là linh dược hi hữu nhất rồi.
Sau khi thu lấy ba mươi chín gốc linh hồn loại Thiên Vương dược, Tịch Thiên Dạ không tiếp tục dừng lại mà quay người đi ra đại điện, gọi Tô Hàm Hương giúp hắn tìm một sân nhỏ trong thành chủ phủ, lần nữa bế quan tu luyện.
Nếu đến lúc Nhân tộc phán quyết mà tu thành
Trong nháy mắt lại mười ngày trôi qua.
Tu vi linh hồn Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ nên thôn phệ linh hồn loại Thiên Vương dược cũng rất nhanh, ba mươi chín gốc Thiên Vương dược rất nhanh đều bị hắn thôn phệ hết.
Ngắn ngủi mười ngày, tu vi linh hồn hắn liền tăng trưởng một đoạn dài.
Tuy nhiên khoảng cách đột phá đến giai đoạn ba vẫn hết sức xa xôi như cũ.
Thậm chí càng thêm gian nan so với dự đoán trước đó của Tịch Thiên Dạ.
Từ bốn đạo phân hồn biến thành tám đạo phân hồn, không phải đơn giản tăng lên gấp đôi như mặt ngoài.
Trên thực tế, giai đoạn linh hồn thứ ba cũng giai đoạn linh hồn thứ hai có khoảng cách tương đối lớn.
Muốn đột phá lên giai đoạn ba không chỉ cần bốn đạo phân hồn giai đoạn hai đều bay vọt về bản chất, hơn nữa cần ngưng tụ ra bốn đạo phân hồn giống nhau khác.
Cho nên không phải tăng dài hơn một lần, mà cũng không chỉ mười lần.
Ba mươi chín gốc linh hồn Thiên Vương dược chỉ là miễn cưỡng khiến bốn đạo phân hồn của Tịch Thiên Dạ tới gần giai đoạn ba.
Muốn ngưng tụ ra tám đạo phân hồn giai đoạn ba cần có hồn lực tương đương với gấp bảy lần của ba mươi chín gốc Thiên Vương dược.
"Thật quá khó!"
Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày,
Nếu không luyện hóa linh hồn linh dược, vẻn vẹn chỉ dựa vào chính mình mà chậm rãi tu luyện tích lũy, sợ là tiêu hao một trăn năm cũng không thể luyện tới đại viên mãn của
Trong lúc Tịch Thiên Dạ đang suy nghĩ biện pháp thì bên ngoài sân nhỏ lại vang lên tiếng đập cửa.
"Vào đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không cần xem cũng biết là ai đến.
Người đến không phải ai khác mà chính là Tần Tâm Duyệt.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Xương Trạch thành công vụ bộn bề, là trợ thủ đắc lực của Tô Hàm Hương, nếu không có chuyện gì thì Tần Tâm Duyệt cũng không có thời gian để tìm tới hắn.
"Tịch đại nhân, Tâm Duyệt tới đây là muốn hỏi một vấn đề."
Tần Tâm Duyệt cung kính thi lễ với Tịch Thiên Dạ, sau đó mới ngẩn đầu lên nhìn hắn.
"Ngươi hỏi đi."
Tịch Thiên Dạ gật nhẹ đầu, cũng là hiếu kỳ nàng muốn hỏi gì.
"Nếu để Tịch đại nhân mang theo Công chúa tìm đến nơi mà không ai có thể tìm ra và mai danh ẩn tích cả đời, Tịch đại nhân có nguyện ý không? Hặc là, Tịch đại nhân cũng có thể mang theo Công chúa cao chạy xa bay, đi tới thế giới của ngươi."
Sau đại chiến lần trước, Tịch Thiên Dạ chính là người đến từ bên ngoài đã không còn là bí mật.
Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt vốn cũng không biết bí mật của người đến từ bên ngoài, dù sao các nàng còn trẻ tuổi, biết được một chút bí mật ban đầu trên lục địa liền đã không nhiều.
Nhưng chỉ cần thoáng điều tra một phen liền có thể biết được lai lịch Tịch Thiên Dạ, bên ngoài thế giới của các nàng còn có một thế giới rộng hơn.
Đương nhiên Tần Tâm Duyệt vẫn không biết được, người bên trong Chân Mộc linh thổ vì một loại lực lượng thần bí quấy nhiễu nên căn bản không thể đi ra thế giới bên ngoài. Bằng không, cũng sẽ không hỏi ra những lời này.
Sau khi nói xong, Tần Tâm Duyệt nhìn thẳng mắt Tịch Thiên Dạ, tựa hồ như muốn từ trong đôi mắt nhìn ra ý nghĩ của hắn.
Nhưng, nàng đã thất bại.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ không có bất kỳ tâm tình gì, trước sau đều lạnh nhạt cùng đạm mạc.
Trong lòng Tần Tâm Duyệt than nhẹ một tiếng, chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ thật sự không có chút ý tứ gì với Công chúa?
Nhớ tới bộ dáng Công chúa mỗi ngày đều tiều tụy thương thầm, Tần Tân Duyệt không nhịn được mà đau lòng.
Sớm biết Tịch Thiên Dạ là một khối ngoan thạch mảy may không có tình cảm, lúc đầu nàng sẽ không để Công chúa đến gần Tịch Thiên Dạ.
"Sao lại hỏi như thế?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên hỏi.
"Tịch đại nhân, có một việc ta nhất định phải nói cho ngươi biết, Công chúa đã thích ngươi. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hơi đột nhiên, nhưng ta tin trực giác của ta không sai."
Tần Tâm Duyệt gọn gàng dứt khoác nói.
Nàng không thể tiếp tục nhìn Công chúa mỗi ngày đều kẹp giữa trách nhiệm quốc gia cùng tình cảm riêng tư, cả hai việc đều không thể đến được, ngày càng gầy gò.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy hơi yên lặng, không trả lời Tần Tâm Duyệt.
Nói thật, hắn mặc dù không phải thánh hiền bất loạn, năm tháng dài dằng dặc đã từng có qua hồng nhan tri kỷ cũng không phải ít. Nhưng dựa vào lịch duyệt cùng tầm mắt hắn, những nữ tử bình thường rất khó hấp dẫn hắn.
Tô Hàm Hương mặc dù dung mạo như thiên tiên nhưng muốn hấp dẫn hắn vẫn kém chút.
Tần Tâm Duyệt thấy Tịch Thiên Dạ thật lâu không trả lời liền thất vọng thở dài một tiếng:
"Tịch Thiên Dạ, ngươi mang Công chúa đi, nhưng không vì những thứ khác mà chỉ để giữ được tính mạng của nàng thì thế nào?"
"Còn hứa hẹn trợ giúp Yên Nhạc hoàng bộ phục quốc cũng không cần nhắc lại. Chỉ cần ngươi bảo vệ tốt Công chúa liền coi như ngươi đã hoàn thành hứa hẹn lúc trước, thế nào?"
Nàng bây giờ cũng không yêu cầu gì xa vời, chỉ muốn Công chúa bình an là đủ rồi.
"Ngươi có vẻ hết sức bi quan, chẳng lẽ cho là ta không làm được hứa hẹn lúc trước sao?"
Tịch Thiên Dạ lên tiếng.
"Ngươi sao lại không hiểu, lưu lại chỉ có chết, rời đi mới có hi vọng sống."
Tần Tâm Duyệt để ý Tịch Thiên Dạ vẫn thái độ như cũ, cuối cùng nhịn không được bạo phát, hướng về Tịch Thiên Dạ hét to:
"Ngươi có biết, hiện tại Xương Trạch thành mặt ngoài ngăn nắp xinh đẹp, kì thực sớm đã không có thể ngưng tụ được lực lượng lực. Mỗi ngày đều có hàng loạt bộ tộc cùng gia tộc chạy ra khỏi Xương Trạch thành, thậm chí Yên Nhạc quân đội đều xuất hiện hiện tượng đào binh diện rộng. Những lão thần vốn trung thành tuyệt đối kia cũng đều chạy hơn phân nửa. Những điều này Công chúa đều nhìn thấy trong mắt nhưng không thể làm gì, vì kiến hôi còn ham sống, bọn hắn ham sống cũng không có gì sai."
"Hiện tại người vẫn lưu lại Xương Trạch thành như cũ, bao gồm cả Công chúa thì toàn bộ đều đã ôm quyết tâm quyết tử. Ngươi cũng không nhìn ra lượng người hoang nghênh ngươi trên đại điện cũng giảm bớt so với trước kia sao."
Công chúa điện hạ không muốn nói cho Tịch Thiên Dạ, nhưng nàng lại nhịn không được.
Từ khi Tịch Thiên Dạ đắc tội với hơn một nửa thế lực lớn của Nhân tộc, thời điểm Nhân tộc cử hành nghị hội chuẩn bị trừng phạt hắn thì Xương Trạch thành liền đã xuất hiện vấn đề lớn.
Không có thắng lợi vui sướng, chỉ có bàng hoàng sau chiến tranh.
Không có bất kỳ thế lực gì tiếp tục đến dựa vào bọn hắn, ngược lại bộ hạ cùng thần dân đều nghe ngóng rồi chuồn.
Thậm chí bách tính bên trong Xương Trạch thành, tiểu thương, thương nhân, thị tộc….. Toàn bộ đều rút lui đại quy mô.
Thời gian một tháng mà nhân khẩu Xương Trạch thành đã giảm bớt tám mươi phần trăm, lưu lượng qua lại càng ít đến thương cảm.
Hiện tại ai chẳng biết lửa giận cùng quân đội mạnh mẽ của những đại thế lực kia sắp toàn diện buông xuống Xương Trạch thành, thề phải ép Xương Trạch thành thành phấn vụn.
Tiếp tục lưu lại Xương Trạch thành chính là muốn chết.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vệt sáng, khó trách thời điểm hắn trở lại Xương Trạch thành, bên trong phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều, cơ bản không nhìn thấy người nao.
Đã từng là đầu mối giao thông then chốt và là thương nghiệp Thánh địa phồn hoa hưng thịnh, đơn giản tựa như hai tòa thành thị.
"Tịch Thiên Dạ, chúng ta thật sự đấu không lại họ, dù cho ngươi tu thành Chí Tôn Vương cũng vậy. Cầu ngươi mang theo Công chúa đi thôi, nếu như không phải ngươi mang theo nàng thì nàng sẽ không đi."
Đôi mắt Tần Tâm Duyệt ửng hồng nhìn Tịch Thiên Dạ đầy cầu khẩn.
Trên thế giới này chỉ có Tịch Thiên Dạ mới khuyên được công chúa, những người khác căn bản không khuyên được nàng.
Tịch Thiên Dạ hơi trầm mặc một hồi sau đó than nhẹ một tiếng:
"Thôi, có một số việc cũng cần phải đi giải quyết."
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trang 490# 1