Chương 979: Toàn Thành Quan Tâm
Ba ngày sau, trên dãy núi bên ngoài cửa thành, Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi thấp bé lẳng lặng hấp thu tinh khí mặt trời phát ra.
Một nữ tử tướng mạo xuất chúng đứng sau lưng hắn, cùng mấy con thú kì lạ.
Chính là Tô Hàm Hương cùng mấy đại chiến thú Hổ Tam Âm.
Lần này đi tới Yên Nhạc hoàng đô, Tịch Thiên Dạ không mang theo những người khác của Yên Nhạc hoàng bộ mà chỉ mang một mình Tô Hàm Hương.
Những thi khôi đã luyện hóa tại Xương Trạch thành đều đặt bên trong Không Phách thạch.
Vì bọn hắn đều không có sinh mệnh mà chỉ là sinh vật khôi lỗi nên có thể đặt bên trong Không Phách thạch trong thời gian dài.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn hải quang bay về hướng Xương Trạch thành, hào quang lưu ly bảy màu sáng long lanh, chớp mắt liền xuất hiện trên đỉnh núi.
"Có thể xuất phát!"
Thải Lân công chúa dáng người oanh hùng, mặc một bộ thất thải Linh Lung áo giáp như một vị nữ chiến thần.
Áo giáp kia cũng không biết là vật gì, bên ngoài thần thánh chói lọi nhưng lại lộ ra một cỗ âm hàn cùng tà khí. Quầng trăng giữa thiên địa nhật tinh cùng tinh khí trên mặt cỏ cây đều không ngừng bị thất thải Linh Lung áo giáp hút đi.
Tịch Thiên Dạ thoáng chút lưu ý trên thất thải Linh Lung áo giáp kia, áo giáp này thế mà cũng là một kiện tán ra linh tính cổ khí, hơn nữa bên trong áo giáp lưu động hai cỗ lực lượng thần thánh hoàn toàn khác biệt là chính nghĩa cũng tà ác, đơn thuần nói về phẩm chất đều cao hơn so với Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
"Thu khô lâu quái vật vào trong Không Phách thạch của ta thôi, bằng không sẽ kéo dài ảnh hưởng đến hành trình chúng ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đại địa phía dưới sau lưng Thải Lân công chúa ngưng kết một cỗ sát khí cùng âm tà chi khí đáng sợ. Không cần nghĩ cũng biết, chính là những khô lâu quái vật kia.
Khô lâu quái vật tương đương kỳ lạ, chẳng những có thể bay trên bầu trời, hơn nữa còn có khả năng đi xuyên trong đất đá đại địa, rất có năng lực ẩn nấp cùng tùy cơ ứng biến.
"Đặt bên trong Không Phách thạch của ngươi?"
Thải Lân công chúa nghe vậy sững sờ, rõ ràng có chút không rõ ý tứ Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ cũng không giải thích nhiều mà trực tiếp tế ra Không Phách thạch, một đoàn ánh sáng xanh biếc chập rãi bay lên hóa thành một cánh cửa không gian cao ba mươi trượng, bên trong như một hắc động sâu không thấy đáy.
"Không gian bảo vật thật lớn."
Thải Lân công chúa nhìn cánh cửa không gian trước mắt, nhịn không được hít sâu một hơi.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ ý Tịch Thiên Dạ, chỉ là nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới không gian bảo vật của Tịch Thiên Dạ lại khổng lồ như thế.
Không gian chứa đựng của cả bảo vật, cho dù tại Nam Man đại lục hay Chân Mộc linh thổ đều là vật phẩm hiếm hoi trân quý. Dù những tu sĩ có tu vi địa vị cao có thể cầm được hai kiện bảo vật không gian, nhưng không gian trữ vật cũng cực kỳ nhỏ, phần lớn cũng chỉ mấy mét khối.
Không gian trữ vật khổng lồ giống như Tịch Thiên Dạ, dù là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Tô Hàm Hương trợn mắt há mồm nhìn Không Phách thạch trên bầu trời, là Công chúa của Yên Nhạc hoàng bộ nên hiểu biết của nàng tự nhiên không nhỏ, số lượng bảo vật đã từng thấy qua cũng không ít nhưng không gian bảo vật khổng lồ như thế cũng chưa từng gặp qua.
Nhân tộc có một kiện không gian bảo vật danh khắp thiên hạ, tên là Không Linh sơn.
Bên trong Không Linh sơn linh hoạt kỳ ảo, một động có thể chứa lương thực cùng vũ khí cho mười vạn tinh binh. Trong lịch sử đã từng vì không gian trữ vật của Không Linh Sơn, thậm chí đã cải biến thắng bại chiến tranh giữa hai quốc gia.
Nhưng dù là Không Linh sơn trong truyền thuyết, nếu so sánh cùng tòa không gian bảo vật này của Tịch Thiên Dạ cũng phải có sự chênh lệch.
"Bảo vật của thần linh Thiên Lan thần tông."
Hổ Tam Âm hiểu biết tương đối rộng, liếc mắt liền nhìn ra Không Phách thạch trên tay Tịch Thiên Dạ có quan hệ cùng Thiên Lan thần tông, vì phía trên có tiêu chí Thiên Lan thần tông. Hơn nữa lại tiêu chí vật phẩm này chỉ có thần linh Thiên Lan thần tông mới có tư cách sử dụng.
Bên trong Thiên Lan thần tông, tự nhiên không chỉ có thần linh mới có thể có Không Phách thạch, mà đệ tử thần truyền cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng loại với thần linh.
Lúc trước Tịch Thiên Dạ thông qua thần truyền sát hạch của Thiên Lan thần tông mới được ban cho vật này.
Đương nhiên, sau khi đạt được Không Phách thạch, Tịch Thiên Dạ chán ghét thủ pháp của Luyện Khí sư tại Thiên Lan thần tông quá vụng về nên chính mình lại luyện tế một lần, vì thế không gian đều lớn hơn gấp ba bốn lần so với ban đầu.
Mười vạn khô lâu quái vật chỉ là một đám tử vật, chen chúc một chút liền có thể chứa được trong Không Phách thạch của Tịch Thiên Dạ.
Thải Lân công chúa thấy vậy cũng không nói thêm gì, lập tức phát ra mệnh lệnh cho đại quân khô lâu quái vật giấu dưới đại địa dồn dập phá đất mà lên, như châu chấu bay lên bầu trời chui vào cánh cửa không gian.
Chỉ chốc lát sau, hết thảy khô lâu quái vật bao gồm cả ba trăm khô lâu Thiên Vương, toàn bộ đều đi vào.
Quả nhiên có thể chứa hết toàn bộ.
Trong lòng Thải Lân công chúa thất kinh, không gian bảo vật như thế quả là hiếm thấy.
"Lên đường thôi."
Tịch Thiên Dạ thu hồi Không Phách thạch nhảy lên lưng Hổ Tam Âm hóa thành Hắc Viêm phượng hoàng lớn ngàn trượng.
Rất nhanh, Hắc Viêm phượng hoàng liền biến thành một đoàn lưu quang chở tất cả mọi người biến mất khỏi chân trời.
"Tịch Thiên Dạ bọn hắn ra khỏi thành rồi."
Không ít người bên trong Xương Trạch thành đều lưu ý đến động tĩnh của đoàn người Tịch Thiên Dạ, dồn dập đứng trên cao suy đoán ý đồ bọn họ.
Hộ gia đình cùng thương nhân bên trong Xương Trạch thành ngày càng ít, nhưng thám tử cùng cơ sở lại càng nhiều, cơ hồ các thế lực lớn trong Nhân tộc đều sắp xếp cơ sở ngầm cùng mật thám.
Tin tức đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi, tự nhiên không gạt được bọn hắn.
Lập tức, từng đạo thánh phù đưa tin từ Xương Trạch thành phóng lên tận trời, không ngừng bay về hướng các thế lực cùng cương vực của Nhân tộc.
"Tịch Thiên Dạ chuẩn bị bỏ thành chạy trốn sao?"
Bên trên lầu các cao lớn, Hà Bách Châu chắp tay sâu lưng nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi, nhàn nhạt cười nói.
"Hiện tại cả Nhân tộc đều đang thương nghị trừng phạt hắn, hắn không chạy trốn còn có thể làm sao? Thế lực của đám kia quá mạnh, mảy may không giảng đạo lý."
Trong lòng Giang Hoài Nguyệt đầy căm phẫn nói, Yên Nhạc hoàng bộ xuất ra một mình Tịch Thiên Dạ thật mới có hi vọng phục quốc lại bị những thế lực vô sỉ kia bóp tắt.
"Gì mà có nói đạo lý hay không? Ngươi cho rằng là nít ranh sao? Tranh đấu giữa bộ lạc cùng bộ lạc, huyết tinh tàn khốc lắm."
Giang Thượng Lâm hung hăng liếc nhìn Giang Hoài Nguyệt.
"Nghị hội bên kia càng lúc càng không ép được, rất nhiều người đều lâm trận phản chiến về phía bách tộc liên minh, những nghị viên còn lại kia vẫn thái độ bác bỏ như cũ, cũng không phải chính nghĩa đại hiệp mà chỉ là không còn chỗ tốt làm bọn hắn hài lòng mà thôi."
"Lão phu xem ra đề nghị nghị hội chế tài Tịch Thiên Dạ sớm muộn cũng sẽ chứng thực xuống. Hiện tại Tịch Thiên Dạ bọn hắn không lập tức chạy trốn, chờ nghị hội kết thúc mà muốn chạy trốn cũng đã không kịp."
Giang Thượng Lâm vuốt râu, có lý có cứ phân tích.
"Ta thấy chưa hẳn."
Hà Bách Châu thản nhiên nói.
"Chẳng lẽ ngươi có cái nhìn khác?"
Giang Thượng Lâm hơi sững sờ.
"Tên Tịch Thiên Dạ này có một cỗ tự tin mù quáng, các ngươi nói hội nghị phán quyết khủng bố như thế nào nhưng hắn chưa hẳn đã nghe lọt. Ta xem Tịch Thiên Dạ không giống như bỏ cành đào vong, ngược lại giống như…. có vẻ như hướng đến Yên Nhạc hoàng đô."
Hà Bách Châu chắp tay sau lưng nhìn bọn Tịch Thiên Dạ rời đi, trong đôi mắt lập lòe từng tia tinh quang.
Cái gì!
Lời vừa nói ra.
Bất kỳ là mấy lão đầu tử Giang Thượng Lâm, hay trẻ tuổi như Giang Hoàng Nguyệt đều run sợ thất sắc.
Tịch Thiên Dạ chủ động đi tới Yên Nhạc hoàng đô?
Cái kia sao có thể.
Muốn chạy tới để chết sao?
Căn cứ hiện tại của bách tộc liên minh chính là Yên Nhạc hoàng đô, nơi đó lúc này có thể xưng là đầm rồng hang hổ.
"Ta tin tưởng phán đoán của mình, nếu lưu lại Xương Trạch thành đã không còn ý nghĩa, vậy thì đi tới Yên Nhạc hoàng đô một chuyến, có lẽ có thể thấy một màn đặc sắc đây."
Hà Bách Châu cười nhạt một tiếng, nói xong liền quay người ra khỏi lầu các.
Nàng một mực lưu tại Xương Trạch thành chính là muốn nhìn xem Tịch Thiên Dạ cuồng vọng tự đại sẽ tiếp tục ứng đối mối nguy trước mắt ra sao.
Hiện tại xem ra, Tịch Thiên Dạ ứng đối chi pháp có lẽ càng điên cuồng hơn trong tưởng tượng của nàng.
Giang Thượng Lâm cùng Giang Hoài Nguyệt hai mặt nhìn nhau, sau đó quay người đi theo. Nếu Chu công tử không sai, như vậy Yên Nhạc hoàng đô liền phát sinh việc lớn.
"Công chúa điện hạ, ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc cả đời."
Tần Tâm Duyệt mặc một thân hắc thiết quân giáp đứng trên tường thành, ánh mắt nhìn bóng lưng đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi.
Tô Hàm Hương không nói với nàng rằng bọn hắn chính là đi tới Yên Nhạc hoàng đô, chỉ nói muốn đi theo Tịch Thiên Dạ, bảo người khác tiếp tục lưu thủ tại Xương Trạch thành.
Tần Tâm Duyệt hiểu sai ý, vô thức cho rằng đêm đó nàng đi tìm Tịch Thiên Dạ lại có hiệu quả, Tịch Thiên Dạ thật sự mang Công chúa cao chạy xa bay.
"Yên tâm đi, Xương Trạch thành để ta thủ hộ, thề sống chết bảo hộ lãnh địa cuối cùng của Yên Nhạc."
Dù bên trong Xương Trạch thành đã không còn mấy khuôn mặt quen thuộc, chỉ cần còn một binh tốt và còn nắm cờ lớn của Yên Nhạc hoàng bộ thì nàng liền là tướng quân.
Cho tới bây giờ đều chỉ có tướng quân chết trận, không có tướng quân đào vong.
….…
Từ Xương Trạch thành đi tới Yên Nhạc hoàng bộ khoảng cách tương đối xa.
Dù Hổ Tam Âm hóa thành Phượng hoàng toàn lực bay lượn, cũng cần thời gian mười ngày mới có thể đến.
Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian trên đường đi, mỗi ngày đều toàn lực tu hành.
Tô Hàm Hương nỗ lực cũng không kém Tịch Thiên Dạ, chỉ là nội tình cạn một chút, tiến bộ so với mấy người Tịch Thiên Dạ đương nhiên không nhiều.
Tuy nhiên, nàng vẫn tu luyện ra bước then chốt, triệt để tu thành Thiên Vương cảnh.
Tầm mắt Thải Lân nhìn về Tô Hàm Hương có chút kinh ngạc, dù sao Tô Hàm Hương cũng không có kỳ ngộ gì mà lại có thể tu thành Thiên Vương cảnh với chừng ấy tuổi. Chỉ dựa vào nỗ lực cũng không đủ, vậy thiên phú khẳng định cũng phải tương đương kinh diễm.
Dù sao nếu không có trải qua gặp gỡ tại Kỳ Hải, Thải Lân công chúa hiện tại có thể đột phá lên Thiên Vương hay không sợ là cũng khó nói.
Trang 491# 1