Chương 981: Cố Nhân Bàng Hoàng
Phong sơn, một trong thế lực lớn nổi danh tại Nhân tộc, mặc dù không đứng hàng mười bảy tộc nhưng nghe nói không hề thua kém bao nhiêu, thậm chí mạnh hơn mười bảy tộc.
Đơn giản thì Phong sơn chính là nơi các tán tu cao thủ hội tụ, nhưng cũng không phải một gia tộc hoàn chỉnh cỡ lớn, cho nên mới không được liệt kê vào mười bảy tộc.
Trên thực tế, thế lực giống Phong sơn tại Nhân tộc không ít, một vài thế lực không hề kém 17 tộc, thậm chí có thể so sánh cùng chín đại hoàng tộc.
Tỷ như Vẫn Tâm tông được danh xưng Nhân tộc đệ nhất tông môn, tại trên thế lực liền không kém chín đại hoàng bộ, càng là nơi hội tụ các đại cao thủ. Vẫn Tâm tông tông chủ có danh xưng Nhân tộc chí tôn, cũng là một tên bán bộ Chí Tôn Vương.
Giờ phút này, trong một tửu lâu tại Yên Nhạc hoàng đô, một đoàn Phong sơn môn đồ đệ tử tụ tập tại cùng một nơi uống rượu ăn thịt vui sướng trò chuyện.
Hơn nữa đám người này vây quanh một người trẻ tuổi mặc áo trắng tương đối tuấn mỹ, ngũ quan thậm chí đẹp hơn nhiều so với mỹ nhân, trên người hắn có một cỗ khí chất cao quý một cách tự nhiên. Nếu đi lại trên đường, sợ là sẽ dẫn tới sự chú ý của nhiều thiếu nữ.
Người này rõ ràng chính là nhân vật trọng yếu trong đám đệ tử Phong sơn, cơ hồ người nói chuyện cùng hắn đều cung kính hắn.
"Nghe nói, lần này bách tộc hội sư chỉ còn lại thời gian nửa tháng, sau nửa tháng nếu nghị hội vẫn không có kết quả, vậy bách tộc liên minh chúng ta liền sẽ dùng danh nghĩa của mình để khởi động bách tộc trừng phạt, triệt để tru diệt Tịch Thiên Dạ, san Xương Trạch thành thành bình địa."
Một tên thanh niên lùn không biết từ đâu nghe được tin tức, tràn đầy phấn khởi nói.
"Chỉ còn thời gian nửa tháng sao, thật chờ mong."
Một tên nữ tử trẻ tuổi tay kéo quai hàm nói.
"Chờ mong cái gì, Tịch Thiên Dạ đã không còn sống được bao lâu."
Thanh niên mặc áo đen bên cạnh liếc mắt nhìn nữ tử, lạnh lùng nói.
Mặc dù cả Nhân tộc đều đang nghị luận làm sao để trừng phạt Tịch Thiên Dạ, nhưng cũng vì thế mà Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn nổi tại Nhân tộc, cơ hồ không ai không biết người này.
Dù sao trong lịch sử cũng chưa từng có người nào khiến Nhân tộc nghị hội tới thương thảo mấy tháng mà vẫn chưa quyết định.
Thanh danh Tịch Thiên Dạ mặc dù không tốt, nhưng uy danh cũng chấn động thiên địa.
Những nữ tử trẻ tuổi kia sinh hoạt bên trong thế giới sùng bái nhất dĩ nhiên chính là những thiếu niên anh kiệt kia.
Mà Tịch Thiên Dạ có chiến tích cơ hồ có thể vượt qua tưởng tượng cực hạn của người thường, tự nhiên sẽ vô cùng hấp dẫn sự tò mò của nữ tử.
Kỳ thật không chỉ nữ tử, mà rất nhiều nam nhân cũng như thế.
Đoạn thời gian gần nhất, những sư huynh sư đệ kia nhìn thấy những sư tỷ sư muội tụ tập thảo luận chủ đề liên quan đến Tịch Thiên Dạ, trong mắt ít nhiều cũng có sùng bái cùng bội phục. Còn một vài nhóm sư huynh sư đệ khác, tự nhiên trong lòng có chút đố kỵ.
"Hừ! Hắn dù không sống đươc bao lâu nữa, nhưng cũng mạnh hơn một ít người, ít nhất hắn đã vang danh thiên hạ, thậm chí ghi tên sử sách. Mà có vài người cả đời đã định trước sẽ bị bao phủ bên trong dòng sông lịch sử. Tới cũng không, đi cũng không."
Thiếu nữ trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, mặt không thay đổi mà nói trả, rõ ràng tương đương xem thường thanh niên áo đen kia.
"Ngươi…."
Thanh niên áo đen bị một nữ tử ngay thẳng nên sắc mặt biến đổi, lúc lâu vẫn không nói nên lời.
"Dương Nghiên sư muội, lời này của ngươi là không đúng, Tịch Thiên Dạ kia phạm phải sát nghiệt như thế, không chút kiêng kỵ đồ sát những trọng lão tiền bối đức cao vọng trọng của nhân tộc chúng ta, dù chết cũng không có khả năng lưu tên truyền thiên cổ, chỉ để tiếng xấu muôn đời."
Tráng hán cao lớn đối diện cười ha ha, thời điểm nói lên Tịch Thiên Dạ, trong mắt liền tràn đầy ý khinh thường. Một kẻ hấp hối sắp chết có gì để sùng bái cùng bội phục. Hắn dù có lợi hại hơn nữa rồi cũng sẽ hóa thành bụi đất, mà bọn hắn vẫn có thể sống tốt như cũ.
Người sống liền là người thắng, ganh đua so sánh cùng người chết thì có ý nghĩa gì?
"Các ngươi một mực nói Tịch Thiên Dạ, vậy có biết chân dung Tịch Thiên Dạ kia hay không, hoặc là thủy tinh hình ảnh. Ta cũng muốn nhìn một chút, người này đến cùng có năng lực gì, liệu có phải có ba đầu sáu tay."
Thanh niên áo trắng tại trung tâm bữa tiệc cũng có chút hiếu kỳ hỏi.
Trong mấy tháng gần đây, cơ hồ mỗi ngày đều nghe nói đến mấy chữ Tịch Thiên Dạ, trong thời gian lâu sợ là ai cũng sinh lòng hiếu kỳ.
"Chu sư huynh, ta có hình ảnh của Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn nhìn ta bây giờ liền có thể cho ngươi nhìn."
Thiếu nữ trẻ tuổi được xưng là Dương Nghiên kia, mặc dù sắc mặt không chút thay đổi với thanh niên mặc áo đen cùng nhóm huynh đệ khác nhưng đối với vị Chu sư huynh áo trắng bồng bềnh kia lại tương đương ân cần.
Nói xong, liền từ trong tay áo lấy ra một khỏa viên cầu thủy tinh lớn bằng nắm đấm.
Viên cầu thủy tinh tên là Ký Ức thủy tinh, hay gọi là Kính Tượng thủy tinh.
Tên như ý nghĩa, liền có thể dùng để ghi chép hình ảnh trong gương.
Viên Kính Tượng thủy tinh này chính là do một tu sĩ bên trong Xương Trạch thành lặng lẽ ghi chép lại, nàng cũng bỏ ra giá tiền tương đối lớn mới mua được vào tay.
Chu sư huynh duỗi tay thon dài trắng nõn ra tiếp nhận Kính Tượng thủy tinh trong tay Dương Nghiên sư muội. Trên Kính Tượng thủy tinh thậm chí vẫn lưu lại một tia nhiệt độ cùng mùi thơm.
Các sư đệ chung quanh trông thấy, trong mắt đều là vẻ hâm mộ.
Cũng chỉ có Chu sư huynh mới có đãi ngộ này. Nếu là những người khác, sợ là cũng chưa thể nhìn được một mắt, đừng nói gì đến trực tiếp được chạm vào.
Thậm chí vừa có mấy người tinh tường trông thấy, khi Chu sư huynh cầm lấy Kính Tượng thủy tinh, ngón tay vô ý đụng phải lòng bàn tay Dương Nghiên sư muội.
Dương Nghiên sư muội không chút nào trốn tránh, ngược lại trên mặt còn hiện ra một vệt đỏ ửng.
Những nhóm sư huynh đệ khác đều than thở trong lòng, Dương Nghiên sư muội mỹ lệ, bọn hắn sợ là không có cơ hội nhúng chàm. Nhưng cũng không có cách nào khác, ai kêu Chu sư huynh ưu tú hơn bọn hắn trên mọi phương diện, nữ hài tử không thích người như Chu sư huynh, lẽ nào lại thích bọn hắn?
Hai gò má Dương Nghiên ửng đỏ nắm chặt tay, mất tự nhiên cùng mừng thầm ngồi xuống.
Thần tượng của nàng mặc dù chính là Tịch Thiên Dạ nhưng dù sao cũng quá mức mờ mịt, hai người lại thuộc hai thế giới khác nhau. Huống chi sợ là cũng không sống được bao lâu, có Chu sư huynh chân thực ở đây, ít nhất còn có cơ hội sờ vào.
Chu sư huynh tại Phong sơn có tiếng thiên tài, mặc dù mới tới hơn nửa năm nhưng đã danh chấn phong sơn, rất nhiều trưởng lão thậm chí một vị phó chủ sơn đều có phần coi trọng hắn.
Hơn nữa Chu sư huynh cũng là thiên phú tuyệt thế, tuổi còn trẻ đã tu thành chuẩn Thiên Vương cảnh, khoảng cách Thiên Vương cảnh chân chính chỉ còn cách một bước.
Trong mắt thế giới người bình thường cùng với trong mắt thế giới Tịch Thiên Dạ, hoàn toàn thuộc hai khái niệm khác nhau.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ thì cái gọi là Thiên Vương cảnh chỉ là sâu kiến, Thánh Thiên Vương cũng chỉ là bình thường.
Nhưng nhãn lực của chúng sinh tại Nhân tộc thì chuẩn Thiên Vương cảnh đều đã là tuyệt thế, đến mức chân chính Thiên Vương cảnh chính là nhân vật đứng trên đỉnh mây, không thể chạm tới.
Huống chi Chu sư huynh trước mắt không chỉ vô cùng ưu tú mà gia thế cũng không đơn giản.
Mặc dù trong đám đệ tử phổ thông bọn hắn không ai biết được lai lịch thân phận của Chu sư huynh, nhưng bên cạnh vị Chu sư huynh này lại có một tên tôi tớ là Thiên Vương cảnh. Hơn nữa vị này tương đương trẻ tuổi, khả năng thiên phú có khi còn cao hơn Chu sư huynh.
Trẻ tuổi anh kiệt với thiên phú như vậy khẳng định trong lòng ngạo khí vô cùng, thế mà lại cam nguyện làm tôi tớ cho Chu sư huynh, bởi vậy rõ ràng lai lịch thân phận của hắn đáng sợ bao nhiêu.
Cũng là vì sao mà những đệ tử Phong sơn này đều khen ngợi nịnh nọt Chu sư huynh.
Chu sư huynh nắm Kính Tượng thủy tinh, tinh tế quan sát hình ảnh bên trong.
Nhìn mấy lần, sắc mặt hắn liền bỗng nhiên đại biến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ.
"Sao lại là hắn…. Không thể nào…..Cái này sao lại có thể…."
Chu công tử giống như mất hồn, ngơ ngác nhìn Kính Tượng thủy tinh.
"Công tử, sao vậy?"
Tôi tớ hắn bên cạnh giật mình hỏi. Công tử nhà mình luôn luôn trầm ổn, mưu trí hơn người, không lộ hỉ nộ, vậy mà vẻn vẹn chỉ nhìn Kính Tượng thủy tinh lại thất thố như thế.
"Ngươi xem đi."
Chu công tử lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi tới cực điểm, tiện tay ném Kính Tượng thủy tinh đến tôi tớ.
Tôi tớ tiếp nhận Kính Tượng thủy tinh sau đó nhìn lướt quá, lúc này cũng sắc mặt kịch biến run sợ thất sắc.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, công tử vì sao lại thất thố.
Nhiếp Nhân Hùng….Hắn….Hắn…… Làm sao lại là hắn….
Nếu Tịch Thiên Dạ ở đây, chắc chắn có thể nhận ra hai người bọn họ.
Họ chính là, Chu Đàm Diễm - người thừa kế Tử Tiêu vương triều cùng với Trần Trạch Nghĩa - thế hệ trẻ tuổi đệ nhất thiên tài của Tử Tiêu vương triều.
Sau khi đi vào Chân Mộc linh thổ, hai người bọn họ rõ ràng không tệ, không chỉ thành công đi vào Phong sơn mà lại tu vi tăng nhiều.
Chu Đàm Diễm đã tu thành chuẩn Thiên Vương cảnh, mà đệ nhất thiên tài Trần Đại Nghĩa của Tử Tiêu vương triều cũng đã tu thành chân chính Thiên Vương cảnh….
Vẻn vẹn nửa năm liền đột phá lớn như vậy, không thẹn với tên tuổi bọn hắn.
"Công tử, Nhiếp Nhân Hùng…."
Trần Trạch Nghĩa thật lâu sau vẫn không thể bình phục tâm tình rung động kia, nằm mơ cũng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ danh chấn Nhân tộc kia lại là Nhiếp Nhân Hùng thái tử của Tử Tiêu vương triều.
Hắn xem ra Nhiếp Nhân Hùng mặc dù tại Thiên Cự sơn thể hiện ra thiên phú cùng thực lực không gì sánh kịp, nhưng tối đa cũng chỉ tương đương hắn mà thôi. Tu thành Thiên Vương cảnh đã là cực hạn, làm sao lại có thể mạnh mẽ cùng khủng bố như vậy?
Vị Tịch Thiên Dạ kia có thể được Nhân tộc xưng là thiếu niên Chí Tôn, người có thể so với bán bộ Chí Tôn Vương vô thượng.
Trong mắt Chu Đàm Diễm đầy che lấp, trên lập trường của hắn mà nói tuyệt đối không cho phép đối thủ đáng sự như Nhiếp Nhân Hùng xuất hiện. Người này chưa diệt trừ chính là họa lớn trong lòng hắn, một khắc cũng không thể chậm trễ.
"Không tốt! Ta đã nhận ra dấu ấn tinh thần trên người Tịch Thiên Dạ, hắn đang ở gần Yên Nhạc hoàng đô."
Thân thể Chu Đàm Diễm bỗng nhiên chấn động như cảm ứng được gì.
Lúc trước tại Thiên Cự sơn, hắn lặng lẽ hạ một đạo dấu ấn tinh thần lên người Tịch Thiên Dạ, đạo dấu ấn tinh thần kia có truy tung hiệu quả, trong vòng trăm dặm đều có thể bị hắn cảm ứng được.
Loại tinh thần lạc ấn kia do đơn hiến đế giả hao tổn tâm huyết lớn mới luyện chế thành, Nhiếp Nhân Hùng không có khả năng phát hiện.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là tìm Nhiếp Nhân Hùng tại Chân Mộc linh thổ sau đó thừa cơ diệt trừ mối họa lớn này.
Trang 492# 1