Chương 982: Phản Đồ
Chu Đàm Diễm cũng không nghĩ rằng vừa mới thải luận về Nhiếp Nhân Hùng thì hắn liền xuất hiện gần Yên Nhạc hoàng đô.
Cái gì!
Trần Trạch Nghĩa bên cạnh hắn cũng chấn động, trong mắt đầy kinh hãi.
Nhiếp Nhân Hùng đi vào Yên Nhạc hoàng đô rồi?
Có ý gì chứ!
Hiện tại cả Nhân tộc đều đang thảo phạt hắn, bên trong Yên Nhạc hoàng đô lại càng hội tụ hàng trăm thế lực Nhân tộc lớn, cao thủ nhiều vô số kể, hắn xuất hiện tại Yên Nhạc hoàng đô không phải là muốn tìm cái chết sao?
Cách làm như thế rõ ràng vượt quá suy đoán của Chu Đàm Diễm cùng Trần Trạch Nghĩa, sắc mặt hai người đều biến ảo, mảy may không thể hiểu được ý đồ của Nhiếp Nhân Hùng. Chẳng lẽ hắn có biện pháp phản chế bách tộc liên minh?
Nhưng làm sao có thể!
Bách tộc liên minh hội tụ lực lượng ngoại trừ Thiên Nam viện có thể xưng đệ nhất Nhân tộc.
Dù Tịch Thiên Dạ có lợi hại hơn nữa, đụng tới bách tộc liên minh cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.
"Chu sư huynh, các ngươi làm sao vậy?"
"Trần Trạch Nghĩa sư huynh, Tịch Thiên Dạ kia mặc dù mạnh nhưng cũng là người sắp chết, không thể uy hiếp được chúng ta."
…..
Những nhóm huynh đệ Phong sơn khác đều không hiểu nhìn Chu Đàm Diễm cùng Trần Trạch Nghĩa.
Ai cũng thấy được, hai vị sư huynh bình thường vô cùng trần ổn, hiện tại lại không ổn định như vậy.
Chu Đàm Diễm cùng Trần Trạch Nghĩa liếc nhìn những huynh đệ khác, trực tiếp đứng dậy rời đi dưới ánh mắt không hiểu thấu của tất cả mọi người.
"Nhiếp Nhân Hùng phải chết, tuyệt đối không thể để hắn còn sống trở lại Nam Man đại lục."
Trên đường đi, sắc mặt Chu Đàm Diễm âm trầm tới cực điểm, trong mắt đầy ghen ghét cùng hoảng hốt.
Trần Trạch Nghĩa yên lặng không nói gì, hắn hiểu rõ nếu để Nhiếp Nhân Hùng trở lại Nam Man đại lục thì sau này toàn bộ Tử Tiêu vương triều chính là thiên hạ của Nhiếp Nhân Hùng.
"Công tử, bây giờ chúng ta nên làm sao?"
Trần Trạch Nghĩa hỏi.
"Kẻ địch trong sáng chúng ta trong tối, Nhiếp Nhân Hùng sợ nằm mơ cũng không ngờ ta lại gieo tinh thần lạc ấn xuống người hắn. Nếu hắn dám đến Yên Nhạc hoàng đô, ta sẽ không ngại tạo thêm phiền phức cho hắn."
Chu Đàm Diễm lạnh lùng nói.
…...
Yên Nhạc tổ lăng nằm bên trong Yên Nhạc hoàng đô, muốn bước vào Yên Nhạc tổ lăng, tự nhiên cũng cần phải bước vào Yên Nhạc hoàng đô trước.
Hiện tại Yên Nhạc hoàng đô ngư long hỗn tạp, thế lực lớn tụ họp, muốn trà trộn vào tự nhiên không khó.
Đoàn người càng đến gần Yên Nhạc hoàng đô liền có thể phát hiện càng nhiều tu sĩ Nhân tộc tụ đến, đủ loại kỳ trang dị phục.
Mỗi thời mỗi khắc đều có tu sĩ không ngại vạn dặm mà tụ đến Yên Nhạc hoàng đô.
Kỳ thật trong mắt nhiều thủ lĩnh của các thế lực, việc hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo chém giết Tịch Thiên Dạ chỉ là mục tiêu thứ yếu. Mục tiêu đích thực của bọn hắn chính là ý đồ chia lợi ích trên đại bình nguyên Thu Cách Nhã.
Cho nên một vài thế lực thì mặt ngoài phái người đến Yên Nhạc hoàng đô, nhưng thực tế lại là lặng lẽ đi sâu vào đại bình nguyên Thu Cách Nhã, trước tiên chiếm đất làm vua.
Đoàn người Tịch Thiên Dạ cải trang ăn mặc, ngụy trang thành thế lực trong bách tộc liên minh, nhẹ nhàng liền lừa quan binh qua thành lẫn vào bên trong Yên Nhạc hoàng đô.
"Yên Nhạc hoàng đô quả nhiên náo nhiệt."
Thải Lân công chúa nhìn ngựa xe như nước, đánh giả một câu hiếm thấy.
Mặc dù so với Thiên Cơ thánh thành, Yên Nhạc hoàng đô vẫn thua kém hơn nhiều. Nhưng tại Chân Mộc linh thổ thì Yên Nhạc hoàng đô thuộc trong vị trí mười đại thành thị đứng đầu.
Lần nữa trở lại Yên Nhạc hoàng đô, cảm xúc Tô Hàm Hương rõ ràng có chút sa sút, trên đường đi trầm mặc ít nói.
Nói Yên Nhạc hoàng đô là thành trì, thực tế nói chính là một tòa mô hình đại lục cũng không quá đáng, bên trong thành thị có vài dãy núi liên miên mấy vạn dặm.
Từ nội thành này đi tới một nội thành khác, người bình thường phải đi đường cả ngày lẫn đêm cũng cần phải hao phí thời gian mười ngày nửa tháng mới tới được.
"Yên Nhạc tổ lăng ở bên trên hồ Thu Thủy, nơi đó có thượng cổ cấm trận phong tỏa, dù cho thành viên hoàng tộc cũng không cách nào bước vào tổ lăng. Hơn nữa Trụ Sơn hoàng bộ khẳng định sẽ điều động binh bao vây hồ Thu Thủy, chúng ta muốn vô thanh vô thức xông phá phong tỏa để đến lối vào Yên Nhạc tổ lăng đều rất khó."
Sắc mặt Tô Hàm Hương ngưng trọng nói.
Chớ nói đột phá phong tỏa Trụ Sơn hoàng bộ đã là rất khó.
Hơn nữa, tổ lăng đã triệt để bị thượng cổ cấm trận bao bọc, ai có thể có năng lực mạnh mẽ xông tới thượng cổ cấm trận. Dù cho Trụ Sơn hoàng bộ hao tốn thời gian mấy ngày đều không thể phân được thượng cổ cấm trận.
Nàng cũng không quá tin tưởng rằng Tịch Thiên Dạ có năng lực xông vào bên trong Yên Nhạc hoàng lăng.
"Đã như vậy, việc này càng không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền đi hồ Thu Thủy."
Thải Lân công chúa nói ra.
Nàng không lo lắng nhiều như Tô Hàm Hương, ngược lại nếu tình huống không ổn, hoàn toàn có khả năng chạy trốn.
Bỗng nhiên, đường phố trước mặt xuất hiện hỗn loạn.
Chỉ thấy một đám tướng sĩ võ trang đầy đủ, kim quang thiết mã xuất hiện trên đường phố, trên thân những tướng sĩ kia tản ra khí tức nghiêm nghị nồng đậm, rõ ràng chính là trải qua sa trường tinh nhuệ chi sư.
Người bình thường cùng bách tính đi trên đường trông thấy đám tướng sĩ kia như chuột nhìn thấy mèo, từng ánh mắt kinh hoảng tránh né không dám va chạm.
"Huyết Y vệ, quân đội của La Chu Vương."
"Mọi người cẩn thậm một chút, La Chu Vương tính nết cổ quái yêu thích sát phạt, tuyệt đối đừng va chạm hắn."
"Huyết Y vệ làm sao lại xuất hiện tại khu ngoại thành? Là vệ đội tâm phúc của La Chu vương ở trung tâm nội thành lại chạy ra nơi thấp kém này sao."
….…
Bên trong phố lớn ngõ nhỏ vang lên từng tiếng nghị luận nhìn đám Huyết Y vệ kia đầy tò mò.
La Chu vương Huyết Y vệ chính là một chân chính tinh nhuệ chi sư, tu vi thấp nhất đều là cấp độ Đại Thánh, trong mười tên Đại Thánh binh sĩ sẽ phân một tên tu vi Vương cảnh làm tiểu đội trưởng.
Một vạn Huyết Y vệ có thể so với trăm vạn Thánh Giả đại quân bình thường.
"La Chu vương!"
Thân thể Tô Hàm Hương run lên, thời điểm nàng nghe được mấy chữ La Chu vương, trong mắt liền tràn đầy cừu hận cùng tức giận, thậm chí vì quá kích động mà thân thể không ngừng run lên.
"La Chu vương kia chính là cừu nhân của ngươi?"
Hổ Tam Âm tò mò.
"Nào chỉ là kẻ thù! Ta đơn giản hận không thể lột da hắn."
Trong mắt Tô Hàm Hương đầy ngọn lửa tức giận nói.
La Chu vương không phải Thân vương của Trụ Sơn hoàng bộ, cũng không phải Thân vương của Vân Mục hoàng bộ hay những hoàng bộ khác, mà chính là Thân vương của Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn.
Yên Nhạc hoàng bộ Thân vương lại tàn nhẫn phản bội bộ lạc của mình, trợ giúp Trụ Sơn hoàng bộ hủy diệt Yên Nhạc.
Yên Nhạc rơi vào hoàng cảnh như bây giờ, La Chu vương có một nửa trách nhiệm.
Bằng không, dù cho Trụ Sơn hoàng bộ cùng Thiên Dạ thần điện hợp lại ám tập bọn hắn cũng rất khó thành công.
Dù sao, Yên Nhạc hoàng đô đi qua mười mấy vạn năm kinh doanh nên đã sớm vững vàng như thành đồng, có hàng loạt thượng cổ trận văn cùng cấm trận thủ hộ, nếu không phải La Chu vương cùng gian nhân nội ứng ngoại hợp, Yên Nhạc hoàng đô sao lại muốn hại là hại.
"Thì ra là thế."
Hổ Tam Âm nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, phản đồ dù là thời nào cũng là người hận nhất, huống chi La Chu vương lại là loại phản đồ cao thâm.
Tâm tình Tô Hàm Hương đầy u ám, La Chu vương đã từng mâu thuẫn rất sâu cùng Phụ hoàng nàng trên tranh đoạt vị, sau khi thất bại thì hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Nhưng dù nói thế nào chính mình tranh đấu kịch liệt cũng là chuyện của nhà mình, liên hợp người ngoài tới đối phó gia tộc mình còn ra gì nữa?
"Yên tâm đi, có cơ hội thì ta tự tay giúp ngươi chém giết hắn."
Hổ Tam Âm thản nhiên nói.
Tô Hàm Hương chính là U Hương chi thể vạn cổ hiếm thấy, hơn nữa tính cách cứng cỏi, không ngừng vươn lên, Hổ Tam Âm cũng hơi ưa thích.
Một đội Huyết Y vệ hung hăng đi qua trước mặt mấy người, rất nhanh liền biến mất trên đường phố.
"Huyết Y vệ vội vàng đi tới cửa thành như thế làm gì, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì sao?"
"Khẳng định có đại sự phát sinh, Huyết Y vệ không chỉ xuất hiện cửa thành bên này, mười sáu tòa cửa khác của Yên Nhạc hoàng đô cũng đều có Huyết Y vệ. Hiện tại công việc thành phòng Yên Nhạc hoàng đô đã hoàn toàn do Huyết Y vệ thay thế."
"Cái gì! Huyết Y vệ đi thủ cửa thành, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?"
Huyết Y vệ chính là tinh nhuệ chi sư, địa vị tương đương cao, theo lý thuyết căn bản cũng không có khả năng đi trấn giữ thành.
"Ta nghe nói cùng Tịch Thiên Dạ có quan hệ, không biết chỗ nào truyền đến tin tức ngầm nói Tịch Thiên Dạ kia đã xuất hiện gần Yên Nhạc hoàng đô, thậm chí chính miệng có người nói đã gặp qua Tịch Thiên Dạ."
"Không thể nào! Lúc này Tịch Thiên Dạ tới Yên Nhạc hoàng đô làm gì, chẳng lẽ muốn tìm cái chết?"
"Ai biết được, trung tâm nội thành đã lưu truyền sôi sục, chỉ có vài người ngoại thành chúng ta là không biết."
"Ta nghe nói Tịch Thiên Dạ nửa tháng trước đã rời Xương Trạch thành, rất nhiều người truy tìm tung tích hắn nhưng hoàn toàn thất bại. Tất cả mọi người nói hắn chạy. Nhưng nếu hắn không chạy, ngươi nói hắn có thể tới Yên Nhạc hoàng đô thật không?"
"Làm sao có thể, Yên Nhạc hoàng đô hiện tại là đầm rồng hang hổ, tới đây là muốn chết."
…..
Tiếng nghị luận bên trong phố lớn ngõ nhỏ tự nhiên không gạt khỏi tai mắt đoàn người Tịch Thiên Dạ, không ít người nghe vậy đều hơi biến sắc.
Bách tộc liên minh sao lại biết bọn hắn tới Yên Nhạc hoàng đô?
Đến cùng là đoán, hay thật sự nắm được hành tung bọn hắn?
"Hành tung chúng ta bại lộ rồi sao?"
Thải Lân công chúa nghi ngờ nói.
"Nếu như bại lộ liền sẽ không phải Huyết Y vệ tiến đến đóng giữ cửa thành mà là một đoàn cao thủ bao vây chúng ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tình huống kia là như thế nào, bách tộc liên minh lào sao có thể nắm chuẩn vị trí của chúng ta như thế."
Hổ Tam Âm khẽ cau mày, cũng phát hiện có chút không bình thường.
Sắc mặt Tô Hàm Hương cũng vô cùng nặng nề, nếu không lẫn vào hồ Thu Thủy đã bị người bách tộc liên minh bắt được, hậu quả kia thật sự khó lường.
"Không cần phải lo lắng, ta biết chuyện gì xảy ra. Ai! Cần gì chứ."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu.
Chu Đàm Diễm gieo xuống tinh thần lạc ấn trên thân Tịch Thiên Dạ, làm sao có thể thật sự giấu được hắn.
Hắn cũng muốn nhìn xem Chu Đàm Diễm kia đến cùng có mục đích gì cho nên cố ý không xóa đi đại tinh thần lạc ấn kia mà thôi.
Hơn nữa Chu Đàm Diễm nếu có thể cảm ứng được hắn, như vậy hắn cũng có thể dùng phương thức giống nhau để cảm ứng Chu Đàm Diễm.
Có lẽ người khác làm không được, nhưng đối với Tịch Thiên Dạ lại tương đối dễ dàng.
Cái gọi là kẻ địch tại sáng ta tại tối, chỉ là Chu Đàm Diễm dối người mà thôi.
Tịch Thiên Dạ nhếch miệng cười lạnh bước ra một bước đã liền lặng yên không tiếng động mà biến mất tại chỗ.
"Công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Làm sao để khiến những cao tầng kia của bách tộc liên minh biết được vị trí cụ thể của Tịch Thiên Dạ?"
Trong một tòa tửu lâu cách đoàn người Tịch Thiên Dạ không tới trăm dặm, sắc mặt Trần Đại Nghĩa trịnh trọng nhìn Chu Đàm Diễm.
Trang 492# 2