Chương 990: Trấn Áp Thô Bạo
Tịch Thiên Dạ làm sao có thể làm được?
Trừ phi vốn là Thiên Thánh, nếu không căn bản không có khả năng.
Trước khi tới Chân Mộc linh thổ, Tịch Thiên Dạ căn bản không phải Thiên Thánh.
Trong lòng Thải Lân công chúa có rất nhiều rung động và nghi hoặc.
Nếu nói trong Chân Mộc linh thổ có người có thể đạt được Thiên Thánh mà truyền đi sợ là không có ai tin.
Chân Mộc linh thổ có mấy chục vạn năm lịch sử, một đời lại một đời người, yêu nghiệt tuyệt thế gì chưa từng xuất hiện.
Nhưng tu thành Thiên Thánh thì cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
Không phải thiên phú của bọn hắn không đủ cao, cũng không phải tài nguyên không đủ nhiều, càng không phải là không có thứ công pháp và thánh pháp cấp cao. Mà là trong Chân Mộc linh thổ căn bản không có điều kiện trở thành Thiên Thánh.
Thiên Đạo không cho phép, như thế nào trở thành Thiên Thánh?
Đổi thành thần linh đến đây cũng làm không được.
"Tịch công tử..."
Nhìn Tịch Thiên Dạ trên cửu thiên, Trong đôi mắt Tô Hàm Hương đầy đắng chát và bất đắc dĩ.
Nháo đến tình trạng như thế, nguyên nhân chủ yếu tại nàng, nếu không phải nàng không có năng lực, cũng không đến mức phát sinh tình huống như thế.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương gào thét một tiếng, đạp lên không trung lạnh lùng nhìn qua tu sĩ của Yên Nhạc hoàng tộc, khí tức từ thân lên phát ra hầu như không kém Hổ Tam Âm, cũng là một hoang thú có thể so với bán bộ Thánh Thiên vương.
Ngay sau đó lần lượt có từng đợt khí tức thông thiên triệt địa, thân ảnh như yêu như ma trong không gian u ám từ sau lưng Tịch Thiên Dạ đi ra.
Chỉ chốc lát sau, trên bầu trời đã đầy tầng tầng ma ảnh, bất kỳ khí tức của một bóng người nào cũng đều không thua bán bộ Thánh Thiên vương, hơn nữa vừa xuất hiện đã là năm sáu mươi tên.
Những cao thủ Yên Nhạc hoàng tộc hoàn toàn bị dọa sợ, năm sáu mươi tên bán bộ Thánh Thiên vương, đó là khái niệm gì?
Hơn nữa không chỉ bán bộ Thánh Thiên vương, Thánh Thiên vương chân chính cũng có nhiều vị, có hai khí tức phát ra thậm chí không thể kém bao nhiêu so với Thái hoàng thúc Tô Càn Bính.
"Người phục tùng thì sống, người chống cự thì chết."
Thải Lân công chúa cũng đạp lên bầu trời tản ra từng đạo thần quang bảy màu chiếu sáng thiên địa.
Con mắt của nàng vô cùng băng lãnh. Thả ra uy áp không có chút nào kém Tô Càn Bính, thậm chí mạnh hơn.
Tô Càn Bính nằm mơ cũng không ngờ rằng, mấy người trẻ tuổi mà hắn không thể nào để nào mắt toàn bộ đều là cao thủ tuyệt thế.
Hơn nữa người của bọn hắn lại nhiều như thế, lúc trước hắn hoàn toàn không phát hiện.
"Quả nhiên trận thế thật to! Các ngươi có chuẩn bị mà đến như thế, còn nói bản thân không có có âm mưu và ý đồ gì."
Trong mắt Tô Càn Bính có mấy phần đau thương, ý thức được cục diện hôm nay, e là có chút nguy hiểm.
Hắn cũng căn bản không tin, người mang theo nhiều cao thủ đến Yên Nhạc tổ lăng như thế sẽ thật không có ác ý.
Nếu như không có ác ý, như vậy hoàn toàn có thể một mình đến đây, hà tất mang theo nhiều cao thủ như vậy.
Hơn nữa năm sáu mươi tên bán bộ Thánh Thiên vương sợ là Trụ Sơn hoàng bộ cũng rất khó tập hợp ra được.
Chỉ có Thiên Dạ thần điện mới có thể điều động ra lực lượng đáng sợ như vậy.
Những người trước mắt này, quả nhiên đều là người của Thiên Dạ thần điện.
"Thái hoàng thúc..."
Tô Hàm Hương có lòng muốn nói rõ lí do, nhưng bỗng nhiên lại phát hiện, Thái hoàng thúc căn bản cũng không tin nàng, giải thích như thế nào cũng không có ý nghĩa.
"Ngươi đừng nói nữa! Nha đầu Hàm Hương, trong tất cả hậu bối của Tô gia, Thái Thúc xem trọng ngươi nhất, người tán thưởng nhất cũng là ngươi. Chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ làm ra chuyện như vậy."
Tô Càn Bính nhàn nhạt nhìn Tô Hàm Hương, trong mắt có vẻ rất thất vọng.
Tô Hàm Hương run sợ, trong mắt chua xót một hồi, nàng thở sâu, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nói:
"Tịch công tử, xin bắt Thái hoàng thúc bọn họ đi. Nếu như có thể... Cố gắng đừng làm thương tính mạng bọn họ."
Nàng rất rõ ràng, giải thích đã căn bản không được nữa rồi.
Chỉ có thông qua phương pháp khác để giải quyết việc này.
"Ngu xuẩn! Yên Nhạc hoàng tộc chúng ta dù cho ngọc nát đá tan cũng sẽ không thỏa hiệp với kẻ địch. Ở nơi khác, lão hủ không dám nói, nhưng ở Yên Nhạc tổ lăng, dù cho Chí Tôn vương đến đây, lão hủ cũng phải lột da hắn."
Tô Càn Bính băng lãnh cười to, trong đất tổ của gia tộc mình chẳng lẽ còn có thể để cho người khác bắt sống hay sao?
Việc đến nước này đã không còn gì để nói.
Tâm niệm hắn vừa động, chuẩn bị điều động trận pháp tuyệt thế bố trí mấy vạn năm trong tổ lăng Yên Nhạc hoàng tộc ra, sau khi không gian Yên Nhạc tổ lăng bị luyện hóa sẽ sinh ra sức mạnh thế giới.
Hắn tin rằng sức mạnh thế giới to lớn trước mặt, dù Chí Tôn vương cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được.
Kẻ địch có nhiều cũng sẽ bị chôn vùi trong sức mạnh thế giới. Dĩ nhiên, Yên Nhạc hoàng tộc bọn hắn cũng sẽ không ngoại lệ, đồng thời cũng sẽ bị sức mạnh thế giới cắn trả mà chôn vùi.
Nhưng như vậy thì sao? Ngược lại bọn hắn đã không còn đường sống, chẳng thà chết oanh liệt một chút.
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng, Lão đầu tử Tô gia cương liệt như thế.
Yên Nhạc hoàng tộc bố trí mấy vạn năm ở chỗ này là nổ lực của đời này đến đời khác, thế giới này dường như bị luyện hóa một nửa. Dưới dẫn động của trận pháp tuyệt thế, hoàn toàn chính xác có khả năng bộc phát ra sức mạnh thế giới tầng sâu nhất tới.
Sức mạnh thế giới nếu như xuất hiện thì gần như toàn bộ sức mạnh thế giới đều bị hiển hóa ra ngoài, thật sự hủy diệt thiên địa.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, đương nhiên không thể tùy ý để lão đầu ngoan cố của Tô gia làm càn.
Một vòng ngân huy từ trên người hắn sáng lên, chính là sức mạnh của Phá Cấm Pháp Mộc.
Phá Cấm Pháp Mộc ẩn chứa mặt trái pháp tắc chi đạo, chính là khắc tinh của chính diện thế giới pháp tắc, giữa hai bên tương sinh tương khắc, lại hỗ trợ dựa vào nhau mà tồn tại.
Chỉ thấy vòng ngân huy sáng phóng to vô hạn, thôi động Ngự Thiên quyết, dường như trong khoảnh khắc đã bao trùm toàn bộ một thế giới nhỏ.
Ngự Thiên quyết danh xưng khống chế vũ trụ vạn vật, hễ là đồ vật xuất hiện trong vũ trụ, không chỗ nào là không tồn tại.
Thôi động Ngự Thiên quyết khiến sức mạnh Phá Cấm Pháp Mộc bị thôi động đến cực hạn.
Tô Càn Bính vừa mới vận chuyển trận pháp tuyệt thế, điều động ra từng tia sức mạnh thế giới hủy diệt thiên địa nhưng rất nhanh hắn đã ngạc nhiên phát hiện... Sức mạnh thế giới đã biến mất, tất cả sức mạnh thế giới đều biến mất, rốt cuộc không cảm ứng được gì.
Hơn nữa, trận pháp tuyệt thế trong tổ lăng cũng không cách nào có thể vận chuyển, giống như hoàn toàn tê liệt.
Làm sao có thể!
Thân tâm Tô Càn Bính run rẩy, trận pháp được bố trí trong tổ lăng Yên Nhạc hoàng tộc mấy vạn năm, đợi đến thời khắc khó khăn ngăn cơn sóng dữ.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mấy vạn năm nỗ lực, vô số thế hệ vất vả, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn hóa thành hư vô.
"Bắt bọn họ lại cho ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, tất cả Minh Hoàng thi khôi xông ra ngoài, thẳng đến những cao thủ Yên Nhạc hoàng tộc đó.
Đám cao thủ Yên Nhạc hoàng tộc kia, sao có thể là đối thủ của Minh Hoàng thi khôi, dù cho cùng cấp độ cũng phần lớn không có cách nào địch nổi với Minh Hoàng thi khôi, chưa nói toàn bộ Minh Hoàng thi khôi đều là bán bộ Thánh Thiên vương, so với Thiên Vương cảnh bình thường cao hơn mấy cấp độ.
Dường như thời gian trong chớp mắt, tất cả cao thủ Yên Nhạc hoàng tộc cao thủ đã bị bắt.
Còn những quân sĩ Yên Nhạc hoàng tộc thì bị khí tức trên thân Tịch Thiên Dạ phát ra ép toàn bộ nằm rạp trên mặt đất, căn bản không có chút sức mạnh phản kháng nào.
"Trời diệt Yên Nhạc hoàng tộc ta sao!"
Trong mắt Tô Càn Bính đầy đau thương và tuyệt vọng, từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ vô lực đến như thế.
Làm Thánh Thiên vương lại không cảm giác được sự tồn tại của thiên địa pháp tắc, cơ hội đốt cháy chính quả của hắn cũng không có.
"Hận!"
Tô Càn Bính ngửa mặt lên trời gào thét, cũng là một người kiên quyết, lúc này đã chuẩn bị tự hủy diệt để tạo ra sự chống cự cuối cùng.
Nhưng mà hắn vẫn không thành công, một tròng mắt màu vàng óng từ trong hư không hiện ra, băng lãnh vô tình nhìn hắn.
Bị tròng mắt màu vàng óng kia xem xét, toàn thân hắn cứng lại giống như thời gian đang ngừng lại, không làm được cái gì.
Phanh!
Một nắm đấm từ trên trời giáng xuống đánh lên thân thể Tô Càn Bính đập hắn rơi xuống xuống đất, nắm đấm ánh vàng trấn áp ở trên người hắn, làm cho hắn nằm sấp trong hố, động đậy cũng không được, tu vi bản thân trong khoảnh khắc đã bị phong ấn toàn bộ.
Chiến đấu tới cũng nhanh đi cũng nhanh, toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tất cả người của Yên Nhạc hoàng tộc đều bị trấn áp.
"Tự mình chuốc lấy cực khổ."
Hổ Tam Âm lắc đầu, cái gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết là nói đám người này.
Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi cao thủ Thiên Vương cảnh của Yên Nhạc hoàng tộc đã bị tụ lại ở trên mặt đất, tu vi mỗi người đều bị phong ấn, trên thân thể cũng bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng giống như là phạm nhân sắp lên pháp trường tử hình.
"Hiện tại chắc có thể nói chuyện một chút chứ."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
"Các ngươi muốn làm gì? Bất luận các ngươi muốn làm gì, ta cũng không phối hợp với các ngươi, đừng si tâm vọng tưởng."
Tô Càn Bính lạnh lùng thốt.
Hắn thấy, Tịch Thiên Dạ không giết bọn hắn, khẳng định có mục đích gì.
"Đã nói tới trợ giúp Yên Nhạc hoàng bộ các ngươi chống lại Trụ Sơn bộ lạc, làm sao nói cho thông đây."
Trong lòng Thải Lân công chúa im lặng, người ngoan cố như thế cũng là lần đầu tiên thấy.
Tô Càn Bính hừ lạnh một tiếng, căn bản không tin Thải Lân công chúa.
Tịch Thiên Dạ cũng lười nói rõ lí do gì, Yên Nhạc hoàng bộ gặp đại biến, muốn cho Tô Càn Bính hoàn toàn tin người khác tương đối khó, cho nên hắn cũng lười nhác nói rõ lí do gì.
"Ném bọn họ vào trong thành kia mà đi thôi, không cần quan tâm bọn họ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trong Tổ lăng có một thành trì rất lớn, đó là một trong những căn cứ địa của Yên Nhạc hoàng tộc, trước mắt trong thành có hàng loạt Nhân tộc Tô thị nhất tộc, quân sĩ đã trung thành với Yên Nhạc hoàng bộ.
Tô Hàm Hương yên lặng không nói, từ đầu đến cuối đều không nói gì thêm. Nàng lựa chọn đứng bên Tịch Thiên Dạ, kết quả như thế e sẽ là kết quả tốt nhất đi.
Tô Càn Bính không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại có thể thật không làm gì bọn hắn, ngược lại thả bọn hắn vào lại trong thành.
Chỉ là mặc dù mở trói, có thể tự do chuyển động, nhưng tu vi vẫn bị phong ấn, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thi triển ra được.
Đoàn người Tịch Thiên Dạ không dừng ở trong tòa thành cổ mà tiến đến chỗ lăng mộ chân chính tìm kiếm thực hư gốc quỷ đằng Chí Tôn dược kia do Tô Hàm Hương dẫn đầu.
Bọn hắn tới đây mục đích lớn nhất là quỷ đằng, còn cái khác căn bản không quan trọng.
Tô Càn Bính nhìn bóng lưng đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi, thật lâu không nói.
"Hoàng Thái Thúc, bọn hắn giống như thật không có ác ý gì."
Một Thiên Vương cao thủ của Yên Nhạc hoàng tộc nhịn không được nói.
Nếu có ác ý thì người tuổi trẻ kia hoàn toàn có khả năng giết chết bọn hắn, hà tất thả bọn hắn trở lại cổ thành.
Ngược lại bọn hắn đã thống trị toàn bộ Yên Nhạc tổ lăng, căn bản không có lý do giữ lại bọn hắn.
"Bây giờ đã có kết luận còn hơi sớm."
Tô Càn Bính thản nhiên nói.
Trang 496# 2