Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 991: Oán Linh Đằng Thần Bí

Chương 991: Oán Linh Đằng Thần Bí




Đám người kia xuất hiện rất cổ quái, việc khác thường như thế sao có thể không đem lòng sinh nghi.

Huống chi trong lòng của hắn rất rõ ràng, mặc dù đám người kia xâm nhập Yên Nhạc tổ lăng, nhưng chưa hẳn có thể đạt được mục đích.

Dù sao Yên Nhạc hoàng tộc giấu kín bảo tàng trong tổ lăng cũng không phải dễ tìm ra hoặc lấy ra như vậy.

Không có sự trợ giúp của cấp cao Yên Nhạc hoàng tộc bọn họ thì bọn hắn muốn tìm được những bảo tàng kia cũng rất khó.

Dù cho tìm được mà muốn lấy ra cũng không dễ dàng.

Mặt Tô Càn Bính âm trầm, nếu đám người kia không giết hắn, vậy hắn cũng rất muốn xem một chút, bọn hắn đến cùng muốn làm gì.

Lăng mộ tổ tiên các triều đại Yên Nhạc hoàng tộc nằm ở hồ nước trong sơn lâm nhỏ phía sau.

Diện tích sơn lâm không lớn, nhưng lại chôn cất tổ tiên và thánh hiền các triều đại mấy vạn năm của Yên Nhạc hoàng tộc.

Dựa theo lời giải thích của Tô Hàm Hương mà nói, nơi này chính là nơi trang nghiêm thần thánh nhất của Yên Nhạc hoàng tộc bọn họ, ẩn chứa rất nhiều điều thần bí và đặc biệt, loại qủy đằng cấp độ Chí Tôn dược kia sống trong lăng mộ hoàng tộc.

Nhưng gốc quỷ đằng khác với Chí Tôn dược bình thường, giống như bản thân có một chút ý thức không sinh trưởng ở một chỗ, ngược lại đi khắp bốn phía trong lăng mộ hoàng tộc mà không dừng lại một chỗ quá lâu.

Đương nhiên, gốc quỷ đằng kia mặc dù không ngừng di chuyển nhưng vẫn không hề rời lăng hoàng tộc, mấy vạn năm đều như thế, đó cũng là vì sao Tô Hàm Hương chắc chắn gốc quỷ đằng kia đang ở trong lăng mộ hoàng tộc như thế.

"Nơi này quả nhiên chính là một chỗ phong thuỷ bảo địa."

Đoàn người Tịch Thiên Dạ bước qua hồ nước liền xuất hiện trong sơn lâm, trong sơn lâm cây xanh râm mát, sương mù lượn lờ, ngày có sương sớm, chiều tối có ráng chiều, khí hậu cũng tương đối phù hợp vô cùng để sống ẩn dật.

"Gốc quỷ đằng kia ở ngay trong mảnh sơn lâm này, nhưng muốn tìm được nó chắc chắn không dễ dàng."

Sắc mặc Tô Hàm Hương khổ sở nói, nàng mặc dù biết được sự tồn tại của gốc quỷ đằng kia, nhưng cũng chỉ gặp một lần.

Năm đó hoàng gia gia mang nàng tới lăng mộ gia tộc tế bái tổ tiên, trùng hợp có cơ duyên liếc mắt trông thấy quỷ đằng kia, cũng là như thế nàng mới biết sự tồn tại của quỷ đằng.

Dĩ nhiên, nàng lúc trước cũng chỉ là vội vàng liếc mắt, quỷ đằng kia có thể lẫn trốn trong đại địa vô cùng mau lẹ, dường như trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

"Chỉ cần nó ở chỗ này thì ta có thể tìm ra nó."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt cười nói.

Ánh mắt nhìn dãy núi chập trùng của sơn lâm, từng bước một bước lên trời, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở vùng trời sơn lâm.

Sơn lâm nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, bên trong giấu càn khôn, kích cỡ thực tế lớn hơn so với chỗ nhìn thấy.

"Ngươi cẩn thận một chút, trong sơn lâm này ẩn giấu hàng loạt cấm trận thượng cổ còn lưu lại."

Thải Lân công chúa hơi nhăn lông mày nhắc nhở, nàng vừa bước vào nơi này, trong lòng đã xuất hiện một cảm giác mất tự nhiên, nhìn thoáng chung quanh ẩn giấu mối nguy không nói được.

Thứ mà thải Lân công chúa có thể nhìn ra được, Tịch Thiên Dạ sao có thể nhìn không ra.

Hắn đương nhiên có thể nhìn ra trong sơn lâm có hàng loạt cấm trận thượng cổ còn sót lại, hơn nữa thấy rõ hơn so với Thải Lân công chúa.

Nơi này ẩn giấu một số sát trận thượng cổ, có khả năng đáng sợ hơn so với cách cổng ánh sáng thượng cổ bên ngoài kia.

Đổi thành những người khác, ở chỗ này có lẽ không dám làm càn như vậy.

Nhưng Tịch Thiên Dạ lại không để trong lòng, những cấm trận thượng cổ kia có mạnh mà hắn không đụng chạm, như vậy không được uy hiếp được hắn.

Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi ở trên không, bốn đoàn quang ảnh hơi mịt mờ xuất hiện bốn phía của hắn, cũng ngồi xếp bằng.

Không phải cái gì khác, chính là bốn đạo phân hồn của Tịch Thiên Dạ.

Chỉ thấy bốn đạo phân hồn phóng xuất ra hồn niệm kinh người, như là cày trời quét ngang toàn bộ lăng mộ hoàng tộc.

Hồn niệm trước mặt hắn cường thế như vậy, gốc quỷ đằng kia muốn ẩn trốn căn bản không có khả năng.

"Nơi này có chút quen thuộc, có vẻ như có liên quan đến một vị thần linh của tổ giới Tinh Linh tộc."

Trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn, thanh âm của Hải U Hoàng đột nhiên vang lên.

Hoàn cảnh của nơi này có chút ấn tượng trong ký ức của hắn.

Nhưng thời thượng cổ thì nơi này đã nát vụn, không hề khác gì đống đổ nát. Dù cho quen thuộc cũng là một số thứ nhỏ nhặt khiến hắn có chút quen thuộc.

Nói không chừng, người lúc trước hủy đi nơi này, nói không chừng cũng liên quan đến hắn.

Dù sao kế hoạch năm đó xâm lấn tổ giới Tinh Linh tộc, hắn chính là chủ mưu.

Cổ thành, Tô Càn Bính đang ngồi ở trong phủ đệ, một tên thám tử đang hướng hắn hồi báo.

"Lão tổ tông, những người kia đi tới lăng mộ hoàng tộc."

"Cái gì!"

Tô Càn Bính nghe vậy mặt hơi biến sắc, những người kia đầu tiên đã đi đến lăng mộ hoàng tộc, bọn hắn đến cùng muốn làm gì?

Lăng mộ hoàng tộc là nơi trang nghiêm thần thánh nhất Yên Nhạc hoàng tộc, cũng là chỗ đặc biệt thần bí nhất.

Dù cho là thành viên chính của Yên Nhạc hoàng tộc bọn hắn, đối với lăng mộ hoàng tộc cũng biết rất ít.

Hoàng tộc lúc trước vì sao xây dựng lăng mộ ở nơi đó, đã trở thành bí mật không ai biết được.

"Nha đầu Hàm Hương thật không biết nặng nhẹ, lại có thể mang một đám giặc đến lăng mộ hoàng tộc."

Một trưởng bối của Yên Nhạc hoàng tộc nghe vậy suýt nữa tức chết, lăng mộ hoàng tộc kia là nơi nào, chính là chỗ ngủ say của tổ tiên bọn họ.

Mang giặc đến đó, quả là quá bất kính với tổ tiên.

"Chưa hẳn đã là chuyện xấu, ta ngược lại hi vọng bọn họ sẽ khốn quẫn ở nơi đó."

Tô Càn Bính cười lạnh nói.

Hoàng tộc lăng mộ ẩn chứa rất nhiều thần bí, có lẽ nói không chừng khiến cho những người kia có thể gặp phải rắc rối lớn.

Dù sao bọn hắn đã không còn biện pháp nào hạ những người kia, bây giờ chỉ có thể gửi hi vọng vào hoàn cảnh đặc biệt trong tổ lăng có thể thu phục đám người kia.

"Chú ý cặn kẽ, có tình huống như thế nào, trước tiên đến đây bẩm báo."

Tô Càn Bính nói.

Tên thám tử kia nghe vậy, lúc này liền xoay người rời đi, đồng thời phái ra nhiều thám tử hơn đi đến lăng mộ hoàng tộc giám sát xung quanh.

Thời gian từng giờ từng phút đi qua, bất tri bất giác đã qua một canh giờ.

Diện tích lăng mộ hoàng tộc không nhỏ, hơn nữa có trở ngại của cấm trận thượng cổ, dù cho Tịch Thiên Dạ muốn hoàn toàn điều tra rõ ràng lăng mộ hoàng tộc cũng cần một chút thời gian.

Trong lăng mộ hoàng tộc có rất nhiều không gian ẩn giấu và mật địa thần kỳ, những nơi kia Tịch Thiên Dạ đều không bỏ qua, từng chút một lục soát tra rõ ràng, cũng không tìm được tăm tích của quỷ đằng, ngược lại tìm được không ít linh dược đặc biệt cao giá.

Những không gian ẩn giấu và mật địa thần kỳ kia, người bình thường căn bản không có cách nào phát hiện, có thể nói mấy vạn năm tới cũng không có người bước vào.

Linh dược sinh trưởng ở nơi đó, trong hoàn cảnh sinh trưởng đất đai phì nhiêu và vô lo vô nghĩ, đương nhiên đều sẽ sinh trưởng rất tốt.

Thánh phẩm Thiên Vương dược trên thế gian hiếm thấy mà Tịch Thiên Dạ tìm được mười bảy mười tám gốc, nếu như đặt ở nơi khác, muốn tìm ra một gốc thánh phẩm Thiên Vương dược đều vô cùng khó khăn.

Trong những thánh phẩm Thiên Vương dược kia, có hai gốc thánh phẩm Thiên Vương dược loại linh hồn, nhưng Tịch Thiên Dạ lại không vui mừng gì, bởi vì hai gốc thánh phẩm Thiên Vương dược vẫn không cách nào khiến hắn đột phá đến giai đoạn thứ ba của "Thần Du Thái Hư".

Nếu như không tìm thấy Chí Tôn dược loại linh hồn, như vậy đến Yên Nhạc tổ lăng không có ý nghĩa gì.

Mặt khác, Tịch Thiên Dạ còn tìm ra hai gốc chuẩn Chí Thánh dược, mặc dù không phải Chí Thánh dược chân chính, nhưng cũng có thể nói là cực kỳ trân quý trong thiên hạ.

Đáng tiếc là, đều không phải là loại linh hồn.

Ồ!

Tịch Thiên Dạ trong lúc dò xét xong một chỗ không gian ẩn giấu, lúc chuẩn bị tiếp tục dò xét nơi khác, một đoàn hắc quang từ vị trí giáp ranh với hồn niệm của hắn lóe ra hiện lên nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, nhanh khiến cho người khác hoài nghi có thể là ảo giác.

Nhưng Tịch Thiên Dạ làm sao có thể xuất hiện ảo giác, lúc này đã thay đổi hướng đi, hướng về phía hắc quang biến mất truy đuổi.

Đoàn hắc quang kia mặc dù nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn hồn niệm của hắn.

Thời gian mấy hơi thở, đoàn hắc quang kia đã bị hồn niệm của Tịch Thiên Dạ đuổi kịp.

Đoàn hắc quang kia giống như biết được có đồ vật đuổi theo nó ở đằng sau, bộc phát ra tốc độ nhanh hơn, lập tức trốn vào sâu trong lòng đất, lóe lên liền biến mất không thấy gì nữa.

"Có thú vị, lại có trí tuệ cao như vậy."

Khóe môi Tịch Thiên Dạ xuất hiện một vệt ý cười, Tô Hàm Hương không có lừa hắn, đoàn hắc quang kia hẳn là quỷ đằng mà nàng nói tới.

Hơn nữa quỷ đằng kia không phải chỉ là Chí Tôn dược đơn giản như vậy, nếu không căn bản không thể có trí tuệ và sức quan sát cao như vậy.

Nếu không phải vừa rồi thoáng lộ ra một chút chân tướng, Tịch Thiên Dạ muốn tìm ra nó, sợ là không dễ dàng.

Bởi vì chỗ hướng đi của hắc quang, chính là khu vực Tịch Thiên Dạ đã dò xét.

Bởi vậy rõ ràng, đoàn hắc quang kia biết được có người đang dò xét nó, hơn nữa cố ý trốn trong khu vực Tịch Thiên Dạ vừa mới dò xét, dùng cái này để giảm bớt nguy hiểm bị phát hiện.

Một gốc linh dược bình thường, dù cho nó là Chí Thánh dược cũng không thể có trí tuệ cao như vậy.

"Ngươi chạy đi được sao."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, sau một khắc, một đạo phân hồn của hắn đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã xâm nhập vào sơn lâm thần bí, cũng lóe lên chui vào lòng đất.

Không có ngũ hành linh thể, thân thể rất khó lẫn trốn trôi chảy ở sâu dưới lòng đất, nhưng linh hồn chi thể lại không bị hạn chế.

Phân hồn của Tịch Thiên Dạ nhanh hơn so với đoàn hắc quang kia, giống như thoáng chớp mắt di chuyển đã hơn trăm trượng, cách xa khóa chặt đoàn hắc quang kia lại, đuổi theo không bỏ.

Đoàn hắc quang kia điên cuồng chạy trốn, nhưng trốn trong chốc lát liền phát hiện căn bản không có cách nào thoát khỏi, khoảng cách lại càng ngày càng gần. Bỗng nhiên dừng lại không trốn nữa.

Phân hồn của Tịch Thiên Dạ xuất hiện cách không xa hắc quang lẳng lặng quan sát nó.

Trong hắc quang, bao bọc một cây dây leo, bên trên dây leo kia có hàng loạt mạch huyết sắc, như là mạch máu có chút nhúc nhích nhảy lên, nhìn trên mặt giống như là có huyết dịch trong mạch máu lưu động.

"Oán Linh đằng."

Tịch Thiên Dạ không ngờ rằng sẽ gặp được Oán Linh đằng, vật này cũng không phải tùy tiện sẽ xuất hiện.

Oán Linh đằng không ngừng vặn vẹo trong lòng đất, thậm chí có âm thanh trong Oán Linh đằng truyền ra, giống như là dã thú đang thét gào.

Từng đoàn từng đoàn năng lượng linh hồn năng lượng kinh người từ Oán Linh đằng tản ra mạnh mẽ tới cực điểm, quả là cường đại hơn so với phân hồn của Tịch Thiên Dạ.

Dựa theo phỏng đoán của Tịch Thiên Dạ, hồn niệm có thể so với Chí Thánh.

Oán Linh đằng rõ ràng có chút kiêng kị với phân hồn của Tịch Thiên Dạ, không tùy tiện ra tay, chỉ là hướng về phân hồn Tịch Thiên Dạ gào thét.

Nhưng nửa ngày qua đi, phát hiện không có chút nào dọa vị khách không mời mà đến trước mắt chạy, nó liền có chút nổi giận.

Chỉ thấy vù một tiếng, Oán Linh đằng vung ra một xúc tu dây leo, rút ra công kích đi về hướng Tịch Thiên Dạ.

Chỉ một đòn lần này, chớ nói Thánh Thiên vương, dù cho bán bộ Chí Tôn vương cũng chưa hẳn có thể tiếp được.

Tô Hàm Hương chỉ biết trong lăng mộ hoàng tộc có thực hư quỷ đằng Chí Tôn dược loại linh hồn, nhưng không biết Oán Linh đằng có tính công kích vô cùng mạnh, một chút không cẩn thận có khả năng sẽ bị Oán Linh đằng giết chết.

Vốn Tịch Thiên Dạ còn đang kỳ quái, Yên Nhạc hoàng bộ có Chí Tôn dược loại linh hồn, vì sao mấy vạn năm đều không lấy.

Không thể mỗi một thời đại của Yên Nhạc hoàng tộc đều không có người tham lam, không có tư tưởng đối với Chí Tôn dược.

Nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi.


Trang 497# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất