Thẩm Thương chỉ có một mình, cả người xông lên như hổ báo. Một lát sau, từng tiếng nổ ầm cứ liên tiếp vang lên, Tôn Béo, Mục Thần, cặp song sinh, tất cả đều bị đánh ngã ra đất, đau đớn rên la.
“Mẹ nhà ngươi, đợi Mộc ca của bọn ta đến thì kiểu gì cũng sẽ chơi chết cả tông môn các ngươi!”
“Nam thì chặt đầu, nữ thì hiếp rồi giết, không tha một ai!”
Miệng Tôn Béo cứ hộc máu suốt, nhưng hän ta chẳng sợ hãi chút nào, cứ chửi ầm lên.
Säc mặt mấy người Kiếm Vũ Các ai nấy đều âm trầm.
Thẩm Thương bước vài bước tới, hung ác đạp một cước lên mặt Tôn Béo, giày xéo không chút lưu tình, trên mặt nở nụ cười dữ tợn điên cuồng.
“Tiếp đi, ngươi sửa tiếp đi!”
Sau đó, hắn ta trợn trừng đôi mắt phẫn nộ về phía Liễu Thanh Hân.
“Quỳ xuống, mau quỳ xuống cho ta. Có nghe không hả? Quỳ xuống, nếu không thì ta sẽ giết tên mập khốn khiếp này trước!”
Phong cách của Kiếm Vũ Các là thết
Giết người giết tâm!
Hản ta không chỉ muốn giết bọn người Đan Lâu, mà còn muốn giết cả tinh thần bọn họ!
Để sau này nếu có nhìn thấy Kiếm Vũ Các thì bọn người Đan Lâu sẽ phải đi đường vòng!
Liễu Thanh Hân không nói gì, gò má nàng ấy lạnh lùng, siết chặt kiếm trong tay.
Trước đây tỷ tỷ nàng ấy cũng đã bị người ta ép quỳ như thế, vì vậy khi thấy Kiếm Vũ Các, lòng nàng ấy chỉ có nỗi hận thù!
“Quỳ? Ngươi là cái thá gì!”
“Dù là cha ta tới thì cũng không có tư cách bắt ta phải quỳ”
“Thà đứng mà chết, ta cũng không quỳ mà sống!” Liễu Thanh Hân hung hăng nói.
Tuy bình thường Tôn Béo rất sợ chết, thế nhưng chắc chắn sẽ không cầu xin để được sống!
Vì vậy dù bọn họ có tử trận thì cũng sẽ không xin that
Một khắc sau, Liễu Thanh Hân nhặt kiếm trên đất lên, gương mặt phủ đầy sương lạnh, thân hình mềm mại lảo đảo rồi cứ vậy xông lên.
Không sợ chết!
“Ngươi đã muốn chết, thế thì ta sẽ cho ngươi chết trước!”
Sắc mặt Thẩm Thương dữ tợn, thân thể lao tới dễ dàng né được kiếm quang của Liễu Thanh Hân.
Tiếp đó, roi chân của hẳn ta vung ra, hung hăng đá về phía. đầu Liễu Thanh Hân như thể muốn đập nát đầu nàng ấy.
Liễu Thanh Hân mở to mắt, dù đứng trước nguy cơ tử vong nhưng trong mắt lại chỉ có không cam lòng.
Nhưng một khắc sau, chân Thẩm Thương đột nhiên đá trật, đòn đánh đá vào không khí tạo nên một tiếng nổ vang trời.
Còn Liễu Thanh Hân đã được đưa tới phía sau từ lúc nào không hay.
Nàng ấy kinh ngạc nhìn lại mình. Nàng ấy rất chắc rằng vừa rồi mình không hề di chuyển.
Do mặt đất chăng? Mặt đất vừa chuyển động ư?
Đột nhiên nàng ấy nhận ra gì đó, bỗng dưng ngước trán lên. Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt nàng ấy đã xuất hiện một thiếu niên mặc đồ xanh nhạt, bộ quần áo dính đầy máu như
vừa trở về sau khi giết rất nhiều người!
“Trần Mộc?” Liễu Thanh Hân kinh ngạc thốt nên lộc ca!” Đám người Đàm Tùng và Tôn Béo cũng ngạc nhiên kêu lên, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ kích động.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện. Ta còn tưởng ngươi định trốn cả đời cơ chứ!” Thẩm Thương nhìn thấy Trần Mộc thì lập tức nở nụ nhạt.
“Ta vốn định đi xuyên qua rừng rậm, từ từ giết từng người một. Nhưng xem ra giới hạn làm người của các ngươi còn thấp hơn ta nghĩ!”
Trần Mộc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chằm Thẩm Thương, sau đó tầm mắt di chuyển sang mấy người Hoäc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt đăng sau.
Hắn nghiến răng ken két, trong mắt bùng lên lửa giận ngút trời tựa như con sư tử bị chọc giận.
“Chúc mừng các ngươi, các ngươi đã thành công chọc giận ta!” Trần Mộc nói.
“Ha ha ha, ngươi đang kể chuyện cười à?” Tân Như Nguyệt bật cười ha hả, gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp lại nở nụ cười dữ tợn: “Trần Mộc, ngươi cũng đề cao bản thân quá đó. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Đấng cứu thế à? Con chó tạp chủng như: ngươi mà cũng xứng làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?”
Vụt.
Một khắc sau, mặt đất trước mắt đột nhiên biến dạng, Trần Mộc biến mất.
Chưa tới một giây sau, hắn lại xuất đăng trước Tần Như Nguyệt cứ như dịch chuyển tức thời, giáng mạnh một cú tát xuống.
Bốp!
Tiếng tát thanh thúy dội vang, Tân Như Nguyệt bị đánh bay ra ngoài, trên gương mặt trằng trẻo có thêm dấu bàn tay năm ngón đỏ sãm.
“Người phụ nữ đê tiện!” Gương mặt Trần Mộc dữ tợn.
Hản đã muốn đánh nữ nhân này từ lâu.
Chỉ tát một cái là đã lời cho nàng ta lảm rồi!