Từ bảng xếp hạng này, Trần Mộc đã thấy rõ được sự chênh lệch giữa bốn đại điện.
Người mạnh nhất của Thiên Điện đã đi được tới tầng chín mươi lăm.
Còn người mạnh nhất của Linh Điện cũng mới chỉ đi đến tầng thứ tám mươi ba mà thôi.
Thấy Trần Mộc đi tới, một ông già mặc áo dài xanh trấn giữ ở đây ngước mắt lên nhìn hắn một cái rồi khẽ hỏi: "Muốn vào Tháp Đồng Nhân để tu luyện sao?"
"Ừm!", Trần Mộc gật đầu.
Hắn biết, chỉ có trong hoàn cảnh phải tranh đấu sinh tử, thì thực lực mới có thể thuần thục và phát huy nhanh chóng.
Và Tháp Đồng Nhân trước mặt đây chính là một chiến trường tu luyện.
"Ngươi tên là gì, đến từ điện nào?", ông già mặc áo dài xanh hỏi.
"Trần Mộc, đến từ Linh Điện!", Trần Mộc đáp.
Ông già mặc áo dài xanh ghi chép xong rồi lấy ra một miếng ngọc đưa cho Trần Mộc: "Trong Tháp Đồng Nhân có vô vàn hiểm nguy, đây là Truyền Âm Phù, nếu không thể tiếp tục chống cự ở trong đó nữa thì hãy bóp nát nó, các trưởng lão sẽ lập tức xông vào cứu ngươi ral"
"Không cần đâu, nếu ta thật sự chết ở trong đó thì cũng không cần phải hốt xác của ta đâu!", Trần Mộc nói.
Ông già mặc áo dài xanh nhìn Trần Mộc với vẻ ngạc nhiên. Thăng nhóc này sao hiên ngang thế?
“Tùy ngươi!”, ông già mặc áo xanh cũng không khuyên nhủ thêm nữa.
Các bậc trưởng lão như ông cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình thôi, còn việc có nhận sự giúp đỡ đó hay không thì do các đệ tử toàn quyền quyết định.
Trước đây cũng có rất nhiều đệ tử rất tự tin đi vào Tháp. Đồng Nhân, nhưng vào rồi mãi mãi không thấy trở ra nữa, cho tới khi trở thành các hài cốt mai táng ở trong đó, các trưởng lão mới cho một con đường tìm về sự sống.
Trần Mộc cũng không nhiều lời nữa, cầm theo Thiên Tùng Vân Kiếm bước vào bên trong Tháp Đồng Nhân.
Rầm.
Cánh cửa phía sau lưng rơi xuống, đi cùng với đó là tiếng vang lớn, cát bụi từ phía sâu trong tháp cưồn cuộn ùa ra.
Tiếp đó, con đường vốn tối đen như mực bất chợt sáng đèn, ánh lửa chiếu rọi khiến trong tháp sáng như ban ngày.
Trần Mộc nhìn về phía trước, trước mắt hẳn là một con đường hẹp chỉ vừa ba người sánh vai đi qua.
Lúc này, chỉ thấy tất cả các văn tự cổ sáng rực lên, trong ánh sáng ấy hiện ra những bóng người cao lớn bằng đồng.
Những người đồng này mặc áo giáp vàng đen rất cường tráng, trên tay cầm cây đinh ba, đôi mắt đanh thép lạnh lùng, hệt như những người máy giết người máu lạnh.
Trong Tháp Đồng Nhân, mỗi tầng đều có một linh trận, linh trận này sẽ sinh ra vô số người đồng, chỉ khi người tu luyện vượt qua cửa ải của người đồng thì mới có thể tiến lên tầng tiếp theo.
Hơn nữa, càng lên các tầng cao, sức mạnh của những người đồng xuất hiện sẽ tăng theo cấp số nhân.
Những người đồng xuất hiện trước mặt mặt hiện giờ mới chỉ thuộc cảnh giới Hoá Tượng mà thôi.
Rầm rầm. Ánh mắt của những người đồng này lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Trần Mộc, sau đó cầm cây đỉnh ba trong tay, giận dữ lao về phía trước.
Có khoảng hơn trăm bóng người giãm đạp trên mặt đất, khí thế kinh người, thậm chí khiến tòa tháp khẽ rung chuyển.
Trần Mộc nắm chặt Thiên Tùng Vân Kiếm sắc bén tới chói mắt trong tay, lao thẳng vào đám người đồng.
Xoet.
Tiếng gió rít lên ầm ï, chỉ thấy bóng một thanh kiếm chém vào không gian.
Ngay lập tức, đám người đồng bị đánh cho tan tành, tất cả đều năm ngổn ngang trong tầng thứ nhất cả tháp.
Trên cổ bọn họ có một vết kiếm rất sâu, dưới ánh sáng chói loá, những vụn kim loại cũng đồng thời biến mất.
Trần Mộc đã thuận lợi lên đến tầng thứ hai! Và hẳn chỉ mất tổng thời gian là ba giây!
Chỉ ba giây này thôi cũng đã gây chấn động đến tất cả mọi người bên ngoài tháp.