Nhưng bây giờ, khi thấy Trình Vũ Hiên có cử chỉ thân mật với Trần Mộc như vậy, đương nhiên sẽ đồn mọi sự thù hận lên người hẳn.
“Sắc đẹp quả đúng là tai hoại", Trần Mộc tặc lưỡi nói.
Trên ngai vàng trên cao, Đông Phương Dịch nhìn chăm chäm về phía Trần Mộc với ánh mắt đầy hứng thú: "Hản ta chính là chàng thanh niên kỳ tích trước đây từng nổi tiếng khắp. vùng Ninh Quốc đó sao?"
"Chắc đúng là hắn rồi!", một vị trưởng lão ngồi kế bên đáp.
Ninh Quốc cách Linh Tiêu Tông rất gần, vậy nên rất nhiều chuyện xảy ra ở Ninh Quốc ít nhiều cũng lan tin tới Linh Tiêu Tông.
"Hoàng đế Ninh Quốc ra lệnh cho ba trăm nghìn quân tinh nhuệ bao vây nhưng đến cuối cùng thanh niên này vẫn thoát ra được, xem ra hẳn thật sự có bản lĩnh!", Đông Phương Dịch khẽ cười nói.
“Nhưng tôi lại nghe nói là Linh Căn của hắn chỉ dừng ở mức Linh Căn Ngũ Hành thôi, sở dĩ thực lực của hẳn ta có thể tăng vọt như vậy, tôi nghĩ chắc chản có liên quan tới vật báu bí mật mà trưởng lão Thất Huyền Tông lúc còn sống đã truyền lại!"
Nhưng Đông Phương Dịch lại lắc đầu phủ định nói: "Chắc không phải đâu, trưởng lão Thất Huyền Tông thì có mấy đồ có giá đâu, ngoài Ấn Thần ra thì cũng chỉ còn có vài viên linh đan, mấy thứ này chắc chản không đủ để thực lực của Trần Mộc có thể mạnh như vậy được!"
"Vậy thì tôi nghĩ, trên người Trần Mộc có lẽ vẫn còn cất giấu bí mật khác nữa!"
Đông Phương Dịch khế nheo mắt lại.
Cuộc tranh đấu ở mười hai đấu trường vẫn đang tiếp tục.
Các đệ tử của tứ đại điện không ngừng lần lượt bước lên đấu trường, và trong màn chiến đấu kịch liệt ấy, tốc độ lại ngày một nhanh.
Hiện tại, các đệ tử của tứ đại điện đều không kìm nén thực lực của mình nữa, đợi từ giờ cho tới khi màn đại chiến ngoạn mục diễn ra thì cũng đều là muốn người xem phải há miệng tròn mắt kinh ngạc.
Và hành động tàn nhẫn của Trần Mộc khi nấy dường như đã khiến Linh Điện và Thiên Điện trở nên bất hoà sâu sắc.
Chỉ cần gặp phải đối phương là đệ tử của Linh Điện, Thiên Điện sẽ không chút nương tay, thẳng tay xuất chiêu khiến đối phương chân tay gãy gập, đầu lìa khỏi cổ. Cảnh tượng máu me be bét ấy khiến ai nhìn vào cũng vô cùng khiếp đảm.
Nói chung, thực lực của đệ tử Thiên Điện chắc chắn là mạnh hơn, cho dù là hiện giờ thực lực của tất cả các đệ tử của Linh Điện đều đã có tiến bộ vượt bậc, nhưng vẫn mãi mãi không địch lại được đệ tử của Thiên Điện.
Từ trước tới nay, Thiên Điện luôn có ưu thế, không những có nhiều quân số nhất mà còn có gần năm mươi phần trăm nguồn tài nguyên tu luyện, và quanh năm suốt tháng qua cũng đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài giỏi.
Còn Linh Điện, ngoài linh đan Hồng Kim Long Tuý mà mấy ngày trước Trần Mộc luyện ra thì không còn tài nguyên nào chiếm lợi thế nữa cả, so sánh hai bên với nhau quả thật có sự chênh lệch lớn.
Trước sự tàn nhãn của các đệ tử Thiên Điện, đám người Trình Vũ Hiên và Hàn Giang Tuyết ngoài việc tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết làm gì khác cả.
Bởi vì bọn họ biết, trong kỳ thi đình lần này, chém giết lẫn nhau và ganh đua sống còn là được phép và không vi phạm bất kỳ điều luật nào của môn phái cả.
Phịch...phịch.
Ở chỗ đấu trường thứ bảy, chỉ nghe thấy hai tiếng nổ vang rền, rồi máu tươi phun ra. Một đệ tử của Linh Điện vừa lên đấu trường chưa được bao lâu, hai tay đã bị Võ Hùng đánh gãy, đau đến mức ngất ngay tại chỗ.
Nhưng Võ Hùng vẫn không có ý định dừng tay, hẳn vẫn hung hăng đưa tay ra tấn công về phía đầu của đối phương.
Ngay lúc đó, đầu đối phương nổ tung, máu tươi bản tung toé khắp nơi, hắn xuất chiêu tàn nhãn đến nỗi khiến người ta phải tức giận.
Sau khi g iết chết đệ tử này của Linh Điện, ánh mắt của Võ Hùng vẫn còn vẻ khiêu khích hướng về phía Trần Mộc rồi cười nhạo một cái và đi xuống dưới.
"Tên khốn kiếp!"
Mặt Trình Vũ Hiên bắt đầu đỏ ửng lên, đôi mắt xinh xắn trong veo giờ đã lấp đầy bằng sát khí lạnh lùng.
"Trận đấu kết thúc, đệ tử Thiên Điện là Võ Hùng giành phần thắng!", ông già mặc áo dài xám nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về khu vực tập trung các đệ tử của Linh Điện.