“Sức mạnh của Tinh Tú sao?”
Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan và Trần Mộc cũng hơi sững người, ánh mắt cũng lần lượt hiện ra vẻ ngỡ ngàng.
Ở kiếp trước, Trần Mộc từng được hưởng nguồn tài nguyên đồi dào vô tận, nhưng hẳn cũng chưa từng nghe qua sức mạnh Tinh Tú này bao giờ cả.
Nhưng điều này không có nghĩa là vốn kiến thức của Trần Mộc hẹp hòi, mà là vì trên đời này có vô số sức mạnh thần bí, ngay cả Trần Mộc cũng không dám lớn tiếng khẳng định là bản thân biết hết tất cả những năng lượng huyền bí đó.
Khi nhắc tới sức mạnh Tinh Tú, Trần Mộc nhận thấy rõ được ngọn lửa sục sôi trong ánh mắt của Hàn Giang Tuyết, đó là ngọn lửa của khát vọng.
Xem ra, ngay cả kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp cũng bị sức mạnh Tinh Tú này thu hút.
Hàn Giang Tuyết giải thích: "Sức mạnh Tinh Tú là năng lượng cổ xưa trong Tứ Tượng Tỉnh Tú Môn.
Nó là một trong những năng lượng thần bí được sinh ra từ bầu trời đầy sao, quý giá hơn cả tinh hoa sinh mạng của bốn thần thú, hấp thụ được sức mạnh Tinh Tú này sẽ có lợi ích rất lớn đối với kẻ luyện võ đạo, nó có thể nhanh chóng nâng cấp cảnh giới của bọn họ.
"Nhưng so với tinh hoa sinh mạng của bốn thần thú thì lượng sức mạnh Tinh Tú hiếm hơn rất nhiều, nếu ngươi muốn có được sức mạnh Tinh Tú thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân, nếu không thì vừa đặt chân tới Tứ Tượng Tinh Tú Môn, ngươi sẽ ngay lập tức bị đạp văng ra ngoài.”
Nghe vậy, Trần Mộc khế chau mày, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Hàn Giang Tuyết mỉm cười nhìn về phía Trần Mộc, nói: "Ngươi đừng có nghĩ ai cũng đặt chân vào được Tứ Tượng Tinh Tú Môn này, vừa nãy ta cũng nói rồi đấy, bước vào được. đến Tứ Tượng Tinh Tú Môn là đặc quyền của các đệ tử thân truyền, mấy tên đệ tử đó vô cùng hống hách, nên bất kể là đệ tử nội môn như ngươi hay các đệ tử vừa được thăng lên làm đệ tử thân truyền, bọn họ đều cực kỳ ghét.
"Sức mạnh trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn này không phải là nguồn tài nguyên vô tận mà cũng là càng dùng càng ít đi, vậy nên đám đệ tử thân truyền này luôn ước ít người đến cướp, tranh giành với họ.
Còn với tư cách là thành viên của môn phái đã giành được đặc quyền thông qua cuộc thi đình như ngươi thì bọn họ càng khó có thể chấp nhận được, chắc chẳn sẽ bất chấp tất cả để chà đạp và loại trừ ngươi!"
"Hoá ra là như vậy!"
Trần Mộc mỉm cười, sau khi được Hàn Giang Tuyết chỉ bảo, hẳn mới hiểu ra mặt lợi và mặt hại của nó.
Môn phái không phải là nhà kính, tất cả ngưồn tài nguyên tu luyện đều phải tranh đấu giành giật mới có được, trên con đường theo đuổi cấp cao nhất của võ đạo như chém giết và tranh đoạt không còn hiếm gặp nữa, Trần Mộc cũng không lấy làm lạ.
"Ngươi còn cười được nữa sao?", Hàn Giang Tuyết thấy vẻ mặt Trần Mộc vẫn điềm tĩnh nở một nụ cười, không kìm được mà liếc mät, khó chịu nói:
"Đừng trách ta không nhắc. nhở ngươi, ngươi đừng có mang Liễu Mộ Thiên ra để so bì với đệ tử truyền thân, các đệ tử truyền thân có đủ tư cách để được môn phái phong cho chức tước này là vì bọn họ đều có những cống hiến xuất sắc! Bất kể là về thủ đoạn, hay là về thực lực thì Liễu Mộ Thiên còn thua xa!"
"Nếu như ngươi không chống cự lại được với sự chèn ép. và loại trừ này của các đệ tử truyền thân thì cho dù ngươi có sở hữu lệnh bài của Tứ Tượng Tinh Tú Môn này thì cũng chẳng có mấy tác dụng cả!"
"Ta hiểu rồi!",
Trần Mộc khế gật đầu, bàn tay đang vuốt v e lệnh bài ngọc bích điêu khắc Tinh Không Đồ Đằng vô cùng tinh xảo, ánh mắt thoáng hiện vẻ thích thú.