Rầm rầm.
Từng đợt sấm chớp giáng xuống ầm ầm như mưa, khắp đất trời là ánh sáng chói mắt, rực rỡ lập lòe.
Từng gợn sóng vô cùng cuồng bạo rung trời quét ngang qua, ngay cả bầu trời cũng trở nên vặn vẹo, giống như thể nó không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này mà chuẩn bị đổ nát.
Một khắc sau, ánh mắt của Hoàng Thắng Thiên lạnh buốt, một tay hắn giơ lên, năm ngón tay cong xuống, một làn sóng cổ xưa huyền bí lan ra ngoài.
Vù.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, dưới sự điều khiển của Hoàng Thắng Thiên, màn mưa sấm sét này đột nhiên tập hợp thành những cột sấm cao hơn mười trượng, cố định trên bầu trời.
Thời gian như đứng yên vào giây phút đó, ngay cả gió mạnh cũng như ngừng thổi.
Ánh sáng rực rỡ đầy trời đều như lóe lên vào lúc đó.
Phía dưới quảng trường, các đệ tử đều khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ đó.
Thương ý này đã đạt đến đẳng cấp mà bọn họ không thể nào hiểu được.
"Thằng rác rưởi kia, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm xem thử cảm giác tan xương nát thịt là như thế nào!" Gương mặt dữ tợn của Hoàng Thắng Thiên nghiến ra từng chữ từng câu chứa sát ý lạnh lùng.
Cơ thể của Hoàng Thắng Thiên hơi chuyển động, tay cầm trường thương màu bạc bay lên trời.
Thương ý Hải Dương Huyền Lôi cũng hoàn toàn bộc phát, xuyên thẳng về phía Trần Mộc.
Lúc này, tất cả cột sét đều bị đóng băng giữa đất trời, bọn chúng đồng loạt thay đổi phương hướng, điên cuồng kéo tới bắn về phía Trần Mộc.
Cạch, cạch, cạch.
Bầu trời như thể bị xuyên thủng, tung vết nứt đen thui như thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mức độ linh lực kh ủng bố nhường đó khiến cho tất cả mọi người đều không th ở dốc nổi.
Từng trụ sét kinh trời khoảng chừng ba ngàn cái cứ thế phóng xuống hạ giới như một trận tai ương diệt thế cuồn cuộn mênh mang.
Trời đất trống rỗng chỉ lại lại ánh sáng chói lòa của Hải Dương Huyền Lôi.
Cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết, ánh mắt nàng cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, thương ý Hải Dương Huyền Lôi còn mạnh hơn bất cứ một vị thương đạo tông sư nào trong tông môn đến mấy chục lần.
"Thương Ý Đại Viên Mãn?" Trong đôi mắt của Hạ Chỉ Lan lóe lên vẻ khiếp sợ, nàng nhìn chằm chặp về phía đường chân trời kia, thương mang xuyên qua như một vị thần, khiến lòng nàng cũng nổi lên sóng to gió lớn.
Ở phía Linh Điện, đông đảo chúng đệ tử Trình Vũ Hiên đều trăng bệch cả mặt trước cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt. Ánh mắt của họ đồng thời nhìn về phía Trần Mộc, trong lòng căng thẳng tới cực điểm. Trước một thế tiến công như vậy, cho dù là tầng thứ tám của cảnh giới Thần Tàng mà bị đánh trúng thì cũng phải ngã xuống mà thôi!
Nhưng mà, Trần Mộc đứng ở trên bầu trời, áo bào bay phần phật, hắn nhìn ánh thương mang từ Hải Dương Huyền Lôi ở phía cuối chân trời, đôi đồng tử thâm thúy không sợ hãi chút nào, ngược lại khóe miệng của hắn lại cong lên đầy kiên định.
"Để xem thương đạo của ngươi kinh khủng hay là kiếm đạo của ông đây giỏi hơn?"
Bàn tay thon dài của Trần Mộc bỗng đưa ra ngoài.
Hư không bỗng nhiên rung chuyển, lực hung sát kinh người không cách nào hình dung bỗng dưng bùng nổ trong lòng bàn tay hắn, nó dần dần tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một cây Ma Kiếm Thái Cổ có hoa văn xưa cổ.
Ẩm.
Ma Kiếm Thái Cổ vừa ra ngoài, không khí đã nổ tung, thân thể Trần Mộc biến mất ngay tại chỗ, linh lực bùng nổ hóa thành một luồng ánh sáng, bay về phía hư không.
Ngay lúc này đây, linh khí trên khắp thế gian đều đang dao động kịch liệt, một ánh kiếm phá vỡ bầu trời, tạo nên một khe hở dữ tợn giữa hư không, chân hỏa lưu hồn vô tận quấn theo sát khí cuồn cuộn bao phủ lấy.