"Mộ kiếm Đại Hoang?"
Khi nghe thấy điều này, vẻ mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi, họ không thể bình tĩnh được nữa.
Ngay cả trên mặt Hàn Giang Tuyết cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hô hấp không khỏi trở nên nhanh hơn một chút. Mộ kiếm Đại Hoang là lăng mộ của vô số tổ tiên thời thượng cổ, không biết có bao nhiêu cơ hội được chôn cất ở đó.
Năm năm chỉ được vào một lần.
Vậy mà tông chủ lại dự định trao cơ hội này cho Trần Mộc để làm phần thưởng?
Ánh mắt của rất nhiều trưởng lão đều trở nên ghen tị. Vì mộ kiếm Đại Hoang này, đừng nói là thành Hoài Dương và thành Thiên Sơn, dù có là núi đao biển lửa họ cũng sẽ đi.
Lúc này, sắc mặt Tân Thạch Long chợt trở nên tím tái. Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, chắp tay nói: "Tông chủ, điều này tuyệt đối không thể được. Mộ kiếm Đại Hoang năm năm mới có một lần, nên trao cho những đệ tử thân truyền hàng đầu có thiên phú phi thường, làm sao có thể giao cho Trần Mộc được? Hắn có tài cán gì mà chiếm được một vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang chứ?"
Vạn Trọng Sơn cau mày, không hài lòng nói: "Sao Trần Mộc lại không được coi là thiên tài? Một mình hắn chiến đấu chống lại tất cả đệ tử nội môn của Thất Huyền tông trong cuộc thi Tam Tông Tranh Tài, chẳng lẽ không được coi là thiên tài sao? Nếu hắn không được coi là thiên tài thì ngươi mới là thiên tài chắc?
Sắc mặt Tần Thạch Long cứng đờ, bị Vạn Trọng Sơn chỉ mũi mắng như vậy, đương nhiên có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ tới vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang, hắn ta lại không cam lòng.
Lúc này, Lý Khâu cũng nhanh chóng đứng dậy, chắp tay nói: "Tông chủ, vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang nên trao cho đệ tử chỉ đạo có cống hiến lớn cho tông môn. Trần Mộc mới được thăng làm đệ tử thân truyền, nếu trao cho hắn vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang, e rằng sẽ không thuyết phục được mọi người.”
Nhan Ngọc Yên cũng đứng lên, nói: “Đúng vậy, tông chủ, vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang phải thông qua sự chọn lựa kĩ càng giữa các đệ tử thân truyền. Nếu ngài trao cho hắn một vị trí trong mộ kiếm Đại Hoang, e rằng sẽ có người không chấp nhận”
Vạn Trọng Sơn ngồi ở trên ghế vàng, nheo mắt nhìn các đệ tử thân truyền lần lượt đứng lên chống đối, vẻ mặt khó coi, không khỏi cười nhạo.
"Có người không chấp nhận sao? Chắc là các ngươi chứ gì?"
"Đúng là nực cười, ta vừa mới bày ra chuyện này trước mặt các ngươi, các ngươi đều đẩy cho Trần Mộc. Bây giờ nghe nói có phần thưởng lớn, tất cả đều vội vàng đứng lên phản đối Lúc tông môn cần các ngươi thì các ngươi làm gì hả?”
"Bây giờ, vừa nghe thấy có thưởng lớn, ai nấy đều ghen tị. Chuyện này bổn tọa đã quyết, nếu Trần Mộc có thể giải quyết chuyện của hai thành Hoài Dương và Thiên Sơn, hắn có thể tiến vào mộ kiếm Đại Hoang!"
Vạn Trọng Sơn nói lời cuối cùng.
Lúc này, sắc mặt của các đệ tử thân truyền như Lý Khâu, Vương Thống và Nhan Ngọc Yên đều trông khó coi như nuốt phải phân vậy.
Bọn họ vốn là muốn lừa gạt Trần Mộc, nhưng không ngờ, bọn họ lại vô tình cho Trần Mộc một cơ hội cực lớn.
Bình thường, chỉ có những đệ tử thân truyền đã cống hiến lớn mới được sở hữu điện riêng.
Nếu như Trần Mộc có thể xử lý tốt chuyện của hai thành Hoài Dương và Thiên Sơn, cũng coi như là một chiến công lớn. Cho hắn một tòa điện, những người khác sẽ không có lý do gì bất mãn.
Nhưng mộ kiếm Đại Hoang này có ý nghĩa rất lớn, năm năm mới có một lần.Vì nơi này mà tất cả đệ tử thân truyền đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán, sao có thể giao cho Trần Mộc được.
Vạn Trọng Sơn liếc nhìn những người trong điện, uy nghiêm nói: “Các ngươi đã gia nhập tông môn, trong lúc hưởng thụ tài nguyên, cũng phải nghĩ đến việc bảo vệ tông môn. Đừng lúc nào cũng nghĩ cách kiếm lợi về mình. Chuyện lần này là một bài học cho các ngươi, hãy quay về tự kiểm điểm đi.”
Dưới sự uy nghiêm của Vạn Trọng Sơn, mọi người tuy bất mãn nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng
"Hy vọng thành chủ Hoài Dương và Thiên Sơn có thể giết được Trần Mộc, nếu không, lần này sẽ phải chịu tổn thất rất lớn." Lý Khâu âm thầm siết chặt nắm đấm, thầm nguyền rủa trong lòng.