"Chúng ta đến từ Kim Quốc. Hôm nay, theo lệnh của thánh thượng Kim Quốc, chúng ta có mặt ở đây để chúc mừng tân vương của Ninh Quốc đăng cơ."
"Vậy đây là nghi thức chúc mừng của Kim Quốc của các ngươi sao?"
Trên đài cao, Trần Thiên Hải tức giận nhìn Hạ Hùng bị thương, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia.
Tuy không phải là một võ giả mạnh mẽ, nhưng ông ta vẫn dám một mình xông vào giữa các đại tướng, trên người đương cũng nhiên toát ra sát khí.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, làm lơ sát khí trên người ông ta, lạnh lùng nói: "Đây đúng là lễ nghi chúc mừng ở Kim Quốc chúng ta."
Trần Thiên Hải im lặng, sát khí hung hãn tràn ngập toàn bộ đại điện, khiến người ta rùng mình.
Chọn thời điểm nào không chọn, lại chọn thời điểm đăng quang tới gây sự, chẳng phải không coi Ninh Quốc ra gì sao?
"Hôm nay, chúng ta tới đây để gửi tới Ninh Quốc một lời mời theo mệnh lệnh của thánh thượng Kim Quốc."
"Bây giờ, Nam Châu đang hỗn loạn, đây là sự biến hóa lớn nhất trong một ngàn năm qua."
"Thánh thượng Kim Quốc chúng ta là người có tấm lòng nhân hậu, hiểu rằng Ninh Quốc đang trong thời kỳ suy thoái quyền lực quốc gia. Ta đến đây để mời Ninh Quốc trở thành nước chư hầu của Kim Quốc chúng ta.”
"Thánh thượng Kim Quốc hứa, cho dù Nam Châu loạn lạc nhưng chúng ta vẫn sẽ bảo đảm sự yên bình cho Ninh Quốc."
Những lời này vừa nói ra. Toàn đại điện im lặng như tờ.
Tất cả văn võ bá quan đều đỏ bừng mặt, hô hấp trở nên cực kỳ gấp gáp.
Đây nào có phải lời chúc mừng, đây rõ ràng là lời chiêu hàng trước chiến tranh.
"Dã tâm của Kim Quốc các ngươi cũng lớn thật. Các ngươi lợi dụng lúc Linh Tiêu tông hỗn loạn để nuốt chửng mười tòa thành của họ, chưa đầy nửa tháng đã định thôn tính Ninh Quốc. Các ngươi không sợ bị nghẹn chết sao?” Khương Động Đình quát lên.
"Nếu như là Ninh Quốc của trước kia, có lẽ Kim Quốc chúng ta sẽ cẩn thận hơn một chút, nhưng bây giờ..."
Kim Nguyên Tiếu ngẩng đầu liếc nhìn Trần Thiên Hải trên đài cao, lắc đầu cười nhạo.
Ninh Quốc của bây giờ, ngay cả một cường giả tử tế cũng không tìm được, liệu hắn ta có cần phải nể mặt họ nữa không?
“Trước khi làm hoàng đế, Đường Hạo Thiên còn là một cường giả cảnh giới Vạn Pháp đỉnh cao. Nhưng hoàng đế lần này, đừng nói đến cảnh giới Vạn Pháp, thậm chí còn không thể đạt tới cảnh giới Thần Tàng, đúng là nực cười!" Kim Nguyên Tiếu cười nhạo.
Đây là sự sỉ nhục trực tiếp.
Tất cả quan văn trong triều đều đỏ mặt tía tai, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Dã tâm của Kim Quốc đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa. Trước đây, là một cường giả Vạn Pháp đỉnh cao, có lẽ Đường Hạo Thiên vẫn có thể đe dọa được Kim Quốc.
Nhưng bây giờ, Đường Hạo Thiên đã chết, hoàng thất Ninh Quốc đang có biến cố lớn, là cơ hội có thể lợi dụng. Hoàng đế Kim Quốc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trên đài cao, Trần Thiên Hải siết chặt năm đấm, cảm thấy vô cùng tức giận. Ông ta biết thực lực của mình quả thực không tốt, nhưng đối phương đến trước cửa nhà ông ta, nói ông ta kém cỏi trước mặt tất cả văn võ bá quan triều đình, làm sao ông ta có thể chịu đựng được.
Kim Nguyên Tiếu mỉm cười: "Trần Thiên Hải, bây giờ Nam Châu đang có biến chuyển lớn, hoàng đế Kim Quốc của chúng ta cũng là một vị hoàng đế nhân hậu, vì thấy thương xót nên mới thu các ông làm nước chư hầu. Đây chính là ân huệ của các ông, ông đừng có mà không biết tốt xấu."
"Nếu như các ông đồng ý, chỉ cần từ nay về sau ngoan ngãn cống nộp tài nguyên tu luyện cho Kim Quốc chúng ta, Kim Quốc chúng ta tự khắc sẽ bảo vệ cho các ông."
"Nhưng nếu ông chống cự thì chúng ta sẽ..."
“Xé ngươi thành từng mảnh!” Lời còn chưa dứt, tiếng quát lạnh lùng ẩn chứa sát ý hung hãn của Trần Mộc đã vang lên.
“Vút!” Ngay lập tức, cơ thể Khương Động Đình đột nhiên lao ra, sức mạnh của cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong bùng nổ trong nháy mắt!
Kim Nguyên Tiếu còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng đó giống như một con hổ lao từ trên núi xuống, dùng tay không xé nát cơ thể hắn ta làm đôi.
"Phụt!"
Máu tươi bắn tung tóe khắp điện Kim Loan.
Mùi máu tanh dâng lên, trong không khí tràn ngập cảm giác khát máu mãnh liệt.