Trên Kim Loan điện, tất cả mọi người đều khiếp sợ biến sắc.
Thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy rốt cuộc Khương Động Đình ra tay lúc nào, ông ta đã xé nát Kim Nguyên Khiếu đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy ngay trước mặt bọn họ.
Trong lúc đó, Kim Nguyên Khiếu không hề có chút sức phản kháng nào.
Đám người Kim Quốc sợ hãi nhìn đống thịt nát trước mặt, lui lại từng bước một, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
"Ngươi... Không phải ngươi là Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy sao?” Một tướng quân Kim Quốc không dám tin nói.
Bọn hắn dám kêu gào trên Kim Loan Điện không kiêng nể gì là vì đã điều tra được chuyện Vân Hương Nhi và Hàn Giang Tuyết đã sớm rời khỏi Ninh quốc, bây giờ Ninh Quốc không có một người nào ra dáng cường giả cả.
Sao Khương Động Đình đã đạt tới trình độ Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong rồi, chẳng lẽ tình báo của bọn họ sai?
"Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy?" "Đó là thực lực của ta ba ngày trước rồi! Ngu ngốc!”
Khương Động Đình ưỡn thẳng lưng, con ngươi đỏ tươi lộ ra sự cao ngạo miệt thị, cười nhạo nói.
Ba ngày nay, Trần Mộc luyện chế cho ông ta không ít đan dược, sớm đã khiến ông ta đột phá liên tiếp hai tầng, đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng thứ chín.
Bây giờ ông ta đã là cường giả Vạn Pháp Cảnh tầng thứ chín hàng thật giá thật.
Mặc dù dùng đan dược để đột phá sẽ khiến linh lực của ông ta có chút hỗn loạn, nhưng ông ta khác hoàn toàn với những người gọi là thiên tài, chém giết trên chiến trường bao năm đã sớm khiến linh lực cứng cỏi như sắt thép, chỉ cần thời gian tới ông ta rèn luyện thật tốt là có thể khiến cảnh giới kia hoàn toàn vững chắc.
"Các ngươi... Các ngươi thật to gan, thế này là định khai chiến với Kim Quốc bọn ta đúng không?" Một người trong đó run rẩy, nuốt nước bọt sợ hãi nói.
"Giữ lại một tên, còn lại giết hết!” Trần Mộc lạnh lùng nói.
Khương Động Đình lập tức làm theo, thân thể vọt ra, linh lực của Vạn Pháp Cảnh tầng thứ chín khiến ông ta như mãnh hổ xuống núi, đánh một quyền ra đã khiến tên nam tử đang nói chuyện nát bét.
Máu thịt bắn tung tóe.
Cảnh tượng máu tanh này khiến đại thần trong triều kinh hồn bạt vía.
Ba tên nam tử bên ngoài cũng nuốt nước bọt một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi Kim Loan điện.
"Muốn chạy sao? Muộn rồi!" Khương Động Đình khinh thường cười một tiếng, thân thể khẽ động, song quyền đánh ra, trực tiếp đánh chết hai tên ngay tại chỗ.
Mà người cuối cùng thì đã sợ tới mức chân nhữn ra, quỳ xuống đất.
"Tha mạng... Tha mạng, là Kim Quốc Thánh thượng bảo bọn ta tới!”
Trần Mộc chậm rãi đi lên phía trước, nhìn người Kim Quốc trước mặt, lạnh lùng nói: “Ta sẽ giữ lại cái mạng chó của ngươi, nhưng ngươi cũng phải mang một câu về cho hoàng đế Kim Quốc, hắn muốn nuốt trọn Ninh Quốc thì phải xem hắn có ăn được không!”
"Lão già kia muốn chơi thì bọn ta sẽ chơi với hắn đến cùng, cùng lắm thì ngọc đá cùng vỡ, còn kế hoạch biến các quốc gia thành nước phụ thuộc thì bảo hắn bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, chúng ta thà đứng chết chứ không bao giờ quỳ sống.”
"Cút!"
Dưới sát khí lạnh như băng, tên nam tử kia sợ hãi hoảng loạn chạy ra khỏi Kim Loan điện.
Toàn trường vẫn vô cùng yên tĩnh.