Trân Mộc và Phương Thanh Điệp cùng nhau ra đi.
Trong tháng tiếp theo, hai người không ngừng du hành, đi qua các thành phố cổ và các quốc gia có quy mô khác nhau, mặc dù dọc đường có một số trắc trở nhưng cũng không phải là rắc rối lớn.
Trong khoảng thời gian này, tuy hai người có nghỉ ngơi nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng không quá dài.
Bởi vì đại hội Bách Hoa được ấn định diễn ra vào hai tháng sau, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí.
Cũng may bây giờ Phương Thanh Điệp đã là cường giả Vạn Pháp Cảnh tầng bảy, tốc độ khá nhanh. Mặc dù Trần Mộc chỉ là Thần Tàng Cảnh tầng chín, nhưng với kỹ năng di chuyển độc đáo, tốc độ của hắn thực tế cũng không hề chậm hơn Phương Thanh Điệp là bao.
Dưới tốc độ nhanh chóng của họ, Trung Thổ Thần Châu cuối cùng đã ngày càng gần hơn.
Một ngày nọ.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời, trong màn đêm yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên nhiều tiếng gầm của các loại quái thú khác nhau, sự hung dữ và đáng sợ trong đó lan ra xa, khiến nó trở nên rộng lớn và đáng sợ.
Trong một khu rừng cổ xưa, có hai bóng người lặng lẽ ngồi khoanh chân, đối mặt với tiếng gầm gừ của dã thú, trên mặt hai người đều không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Trước mặt bọn họ là một đống lửa sáng rực đang cháy, trên đống lửa có mấy món nướng, mùi thơm của thịt tỏa ra.
Với sức mạnh của Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, những con thú kỳ lạ dám gây rắc rối này đã bị cho lên lửa và dùng làm món thịt nướng.
"Không ngờ kỹ năng nướng thịt của ngươi cũng khá tốt đấy chứ." Phương Thanh Điệp khẽ mỉm cười, nhìn miếng thịt đã trở thành màu vàng óng ả trên que nướng trước mặt, ngửi một cái đã khiến người ta thấy thèm rồi.
Trong khoảng thời gian du hành này, nàng ta có thể cảm nhận được một phần kinh nghiệm sống trong rừng rậm của Trần Mộc, kĩ năng của hắn không hề kém cạnh những những nhà dụng binh lão luyện.
"Trước đây, ta đã sống một cuộc đời liếm máu từ lưỡi đao, theo thời gian, ta bắt đầu rèn luyện những kỹ năng này." Trần Mộc bình thản mỉm cười.
Nghe vậy, Phương Thanh Điệp ngạc nhiên liếc nhìn Trần Mộc. Tuổi của Trần Mộc không lớn, nhưng một số kỹ năng thần bí của hản lại khiến nàng ta cảm thấy điêu luyện đến mức đáng ngạc nhiên.
Dưới ánh lửa của đống lửa, Phương Thanh Điệp cũng lấy bản đồ ra, xem xét cẩn thận một lúc rồi nói: “Dựa theo vị trí bây giờ của chúng ta, xuyên qua khu rừng rộng lớn này, chúng ta đã đến lãnh thổ của Trung Thổ Thần Châu. Tuy nhiên, Bách Hoa lâu nằm trong Thiên Nguyệt Thần Thành, vì vậy chúng ta có lẽ phải đi một chặng đường dài."
Trần Mộc gật đầu, lẩm bẩm: " Thiên Nguyệt Thần Thành sao?"
Nhắc tới Thiên Nguyệt Thần Thành, hắn không khỏi nghĩ tới một số chuyện đã xảy ra từ ngàn năm trước.
Thiên Nguyệt Thần Thành rất lớn, thậm chí có thể nói, mỗi thành phố ở Trung Thổ Thần Châu đều lớn hơn Nam Châu Giới gấp mười lần.
Mà nguồn gốc của Thiên Nguyệt Thần Thành cũng không tầm thường, đây chính là trụ sở của “Bắc Kiếm Tông” tám ngàn năm trước.
Là một trong những thế lực siêu cường của lục địa Thiên Vũ, Bắc Kiếm Tông lúc đó vô cùng nổi tiếng và thịnh vượng, cũng là một trong những giáo phái hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, thời kỳ đỉnh cao có tới hàng trăm nghìn đệ tử. Mỗi người trong giáo phái đều là những siêu thiên tài được tập hợp từ khắp lục địa Thiên Vũ.
Tuy nhiên, cực thịnh ắt phải suy là một phần không thể thiếu trong lịch sử của mọi triều đại và thế lực, ngay cả Bắc Kiếm Tông, vốn hùng mạnh đến mức gần như bất khả chiến bại cũng sẽ có một ngày suy tàn.
Sau khi Bắc Kiếm Tông suy tàn, chẳng biết lúc trước đã đắc tội thế lực hùng mạnh nào mà giáo phái bị tàn phá nặng nề. Cho đến nay, không ai biết về sự diệt vong bí ẩn của giáo phái này. Tàn tích của Bắc Kiếm Tông cũng đã bị chôn vùi vào hư không, không ai biết nó trôi đến nơi nào.
Trên thực tế, hắn có thể được coi là truyền nhân của Bắc Kiếm Tông, vì A Lộ cũng đã từng gia nhập Bắc Kiếm Tông và trở thành đệ tử của môn phái này.
Hắn đã được A Lộ truyền dạy rất nhiều về cách lĩnh hội kiếm đạo và kiếm pháp, cũng coi như là một nửa học đồ của A Lộ. Nếu tính như vậy thì Bắc Kiếm Tông cũng có một phần quan hệ với Trần Mộc.
"Nghe nói Thiên Nguyệt Thần Thành rất náo nhiệt, nơi đó có rất nhiều luyện dược sư đang thi đấu đan dược. Đến Thiên Nguyệt Thần Thành, chúng ta phải đi thăm thú một vòng mới được. Dù sao đã lâu rồi ta không thấy ai đấu đan cả."
"Ta nhớ, lúc còn ở Thiên Nguyệt Thần Thành, Bắc Huyền Kiếm Đế đã được coi như đan thần, không ai có thể sánh bằng ông ấy về thuật luyện đan. Cho đến bây giờ, ông ấy vẫn là người nắm giữ chuỗi kỷ lục bất bại ở Thiên Việt Thần Thành, không ai có thể phá vỡ."
Đôi mắt của Phương Thanh Điệp sáng lên vẻ mong đợi.
Dù tính tình có lạnh lùng đến đâu, khi nhắc đến Diệp Bắc Huyền, trong lòng nàng ta vẫn không khỏi ngưỡng mộ.
Mặc dù không phải là một luyện dược sư, nhưng nàng ta vẫn biết về rất nhiều tin đồn trong giới luyện dược sư. Hơn nữa, Diệp Bắc Huyền không phải là một luyện dược sư bình thường, mà là một thiên tài lưu danh muôn đời, người đã dẫn đầu một cuộc cách mạng vĩ đại trong giới luyện dược.
Trần Mộc cười cười, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp, không nói gì thêm.
Hắn không ngờ rằng những câu chuyện cũ này của hắn vẫn còn được lưu truyền ở Trung Thổ Thần Châu.
Khi đó, hắn quả thực là tuổi trẻ hiếu thắng, không chịu thua bất kỳ ai trong Thiên Nguyệt Thần Thành. Với thuật luyện đan của mình, hắn đã chinh phục được tất cả các luyện dược sư thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, nhanh chóng trở nên nổi tiếng.