"Những siêu môn phái đó chuẩn bị đột phá kết giới rồi!" Khi cảm nhận được động tĩnh này, trên khuôn mặt của Phùng Giai Giai và những người khác lộ ra một vui mừng. Nếu những siêu môn phái đó đột phá được kết giới thì ông nội Phùng Tiên Khâu của nàng ta cũng sẽ có thể tiến vào.
"Chúng ta đi trước đi, đợi sư tôn tiến vào thánh mộ, tên nhóc này sẽ chết chắc." Tiêu Tuyền nói với vẻ mặt hung ác. Sau đó, hắn ta nhanh chóng lao ra khỏi rừng đá, Phùng Giai Giai và những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Trần Mộc không để ý tới bọn họ. Nhìn về khoảng không phía xa, hắn thấy những luồng sáng xuyên qua bầu trời, linh lực như một dòng sông cuồn cuộn quét về phía thánh mộ.
Hai con Giao Long và Thôn Thiên Hỏa Hổ vừa giao chiến trên bầu trời phía trên đầm lầy cũng không có động tĩnh gì, không biết là đã đi chống đỡ kết giới hay quay trở lại nơi ở sâu trong thánh mộ.
Trân Mộc ho lên vài tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng tái nhợt.
“Trần Mộc!” Phương Thanh Điệp nhanh chóng đi tới, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ta vốn là muốn nhân cơ hội này ở chỗ này điều chỉnh khí tức, hồi phục vết thương, nhưng bây giờ xem ra thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải mau đi vào sâu bên trong thôi!" Trần Mộc nói.
Với sức mạnh của những siêu môn phái đó, nếu dùng toàn lực thì vẫn có thể phá vỡ kết giới này. Vì vậy, bọn họ phải nhân cơ hội này đi sâu trong thánh mộ càng sớm càng tốt. Nếu không, những thứ trong thánh mộ sẽ không không đến lượt bọn họ chiếm lấy.
Có lẽ bị động tĩnh bên ngoài kết giới thu hút, đầm lầy cũng trở nên yên tĩnh phần nào, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp lại đi về phía trước hơn mười dặm.
"Thịch!"
Khi Trần Mộc và Phương Thanh Điệp tiến lên, một âm thanh lớn như tiếng chuông đột nhiên vang lên từ sâu trong phế tích của thánh mộ, một làn sóng âm thanh mạnh mẽ khó tả rung chuyển dọc theo khoảng không dài.
Trần Mộc và Phương Thanh Điệp đều cảm thấy ngực mình run lên kịch liệt, như bị một cây búa khổng lồ đánh vào, tim đập mạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Thanh Điệp khó hiểu nhìn Trần Mộc, bọn họ đều là cường giả Vạn Pháp Cảnh, sao có thể vô cớ gặp vấn đề về thể chất được.
Trần Mộc cau mày, nhìn chằm chằm vào nguồn phát ra âm thanh như tiếng chuông kia. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy một luồng sinh mệnh vô cùng khổng lồ phát ra từ sâu trong phế tích thánh mộ.
“Âm thanh vừa rồi là tiếng tim đập sao?” Phương Thanh Điệp hỏi.
"Thật kỳ lạ, ta cảm thấy đây không phải là một trái tim bình thường, mà giống như của một con thú hoang đang thức dậy sau khi một giấc ngủ dài vô tận vậy." Trần Mộc nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhịp tim của quái vật nào mà có thể ồn ào đến như vậy chứ?
Đúng lúc này, một tiếng va chạm mạnh mẽ lại vang lên từ phía kết giới, linh lực điên cuồng vẫn đang quét qua.
"Xem ra kết giới này sắp bị phá vỡ rồi!" Thấy cảnh tượng này, Trần Mộc trầm giọng nói.
Hai người cũng không tiếp tục thảo luận những vấn đề này nữa, tất cả kết luận chỉ có thể đi vào thánh mộ chỗ sâu mới giải đáp được. Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước.