Chương 27 - Tiên giáng trần (2)
Lý Thiên Mệnh đã gặp vô số mỹ nhân trong Viêm Hoàng học cung, nhan sắc của Mộc Tình Tình cực kỳ khuynh thành tuyệt thế. Bên Diễm Đô hội tụ mỹ nhân toàn Chu Tước quốc, thiên phú cao nhất, thân thế xuất chúng, ai nấy đều là thiếu nữ tuyệt sắc.
Trong Ly Hỏa thành cũng có nhiều nữ nhân xinh đẹp, ví dụ như Liễu Khanh mới gả cho Lý Viêm Phong cũng là vưu vật tuyệt thế, quyến rũ đa tình, nét mày chau một nụ cười khiến nhiều nam nhân thẫn thờ.
Phong tình của nàng làm Lý Thiên Mệnh không kiềm được nhìn kỹ một lúc.
Nhưng với kinh nghiệm trải đời của hắn khi nhìn bóng dáng yêu kiều chạy nhanh lại gần thì cảm giác thế giới như yên lặng.
Khoảnh khắc kia, hắn quên hết thảy, quên sống chết, quên thời gian, chỉ có bóng dáng yêu kiều trước mắt chiếm lĩnh thể xác và tinh thần của hắn.
Nàng kia như ẩn trong sương mù trắng, có mái tóc đen mun mê người, khuôn mặt trái xoan, mắt mũi miệng như tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao trong trời đêm.
Nàng mặc váy dài màu lam nhạt, eo nhỏ một bàn tay ôm hết, trông mảnh mai không có xương nhưng càng quyến rũ. Làn da trắng mịn như ngọc ấm, sáng bóng mềm búng ra sữa. Thiếu nữ như vậy đúng là tựa tiên nữ trên trời, như tiên giáng trần, không dính khói lửa trần gian.
Khiến Lý Thiên Mệnh suốt đời khó quên là nàng khác với người bình thường, làn da tỏa sáng lấp lánh như đá quý trân châu, sương trắng quanh người nàng là từ ánh sáng làn da tụ lại.
Hỏa Lăng sơn âm u dữ tợn, nhưng vì có thiếu nữ xuất hiện mà cả khu rừng trở nên sáng ngời, tinh khiết, mọi máu me và giết chóc, bao gồm mãnh thú rượt theo truy sát nàng đều biến mất.
Lý Thiên Mệnh không rõ vì sao có người tự phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp như vậy.
Thiếu nữ thanh thoát dịu dàng làm Lý Thiên Mệnh không cách nào suy nghĩ, lòng rung động khó tả, giống như hai người đã quen biết từ lâu, giờ phút này số phận đẩy đưa cho họ đột ngột tình cờ gặp gỡ.
Tuy câu chuyện tình cờ gặp nhau đã cũ rích, có lẽ sẽ có màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng khi ánh mắt của Lý Thiên Mệnh và thiếu nữ giao nhau thì như hai tinh cầu va chạm, hắn nghe rõ nhịp tim đập rộn ràng, như thiên địa nổ tung, tiếng trống tim gõ dồn dập.
Gặp thiếu nữ như vậy khiến Lý Thiên Mệnh quên béng bạn gái cũ Mộc Tình Tình lên chín tầng mây.
Mãi đến hôm nay Lý Thiên Mệnh mới biết có một vẻ đẹp khiến chúng sinh say mê.
Vẻ đẹp đó vượt qua giống loài, chú gà con cũng phải xoe tròn mắt, cười xấu xa:
- Ta tuyên bố, ta đã gặp được tình yêu!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Còn nói thêm câu nữa sẽ thiến ngươi!
Tiểu Hoàng Kê vênh váo nói:
- Lão đệ, đang ghen tị kích cỡ của ta to hơn của ngươi chứ gì?
Lý Thiên Mệnh buồn cười trào phúng:
- Huỳnh Hỏa, bộ dạng vênh váo không biết tự lượng sức mình của ngươi rất giống đồ ngốc.
Làm Lý Thiên Mệnh giật mình là thoạt trông thiếu nữ chân trần chạy nhanh, nhưng nhìn kỹ thì chân nàng không đạp đất mà lướt trong không khí.
Hèn gì ánh mắt đầu tiên Tiểu Hoàng Kê tưởng là nữ quỷ.
Trên người của nàng có nhiều thứ không thể tưởng tượng, nhưng trên cơ bản đều bị chân dài trắng mịn thon dài đầy đặn che giấu, trong mắt Lý Thiên Mệnh chỉ thấy hai cặp chân đẹp đung đưa trên không trung.
Thiếu nữ đã thấy Lý Thiên Mệnh, từ trước khi mặt đối mặt là nàng đã chọn chạy tới chỗ này, có lẽ nàng sớm cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hai người cách nhau càng lúc càng gần. Đương nhiên Lý Thiên Mệnh sẽ không để thiếu nữ như nàng tiên này hương tiêu ngọc vẫn trước mắt mình, vì vậy hắn lao nhanh tới chỗ nàng.
Cây cối không ngừng tuột ra phía sau, tốc độ của Lý Thiên Mệnh mau đến nỗi Tiểu Hoàng Kê suýt bay ra ngoài, nó chỉ có thể la hét dùng móng túm chặt tóc của hắn, thân thể nhỏ bé điên cuồng lắc lư trong gió.
Tiểu Hoàng Kê tức giận la mắng trong xóc nảy kịch liệt:
- Ta nhìn thấu ngươi rồi Lý Thiên Mệnh! Đồ trọng sắc khinh hữu, đồ thú hoang động dục!
Nhưng Lý Thiên Mệnh như không nghe vào tai tiếng chửi rủa của Tiểu Hoàng Kê, càng chạy càng thấy rõ nhan sắc của thiếu nữ đẹp khiến người nghẹt thở, ánh sáng lấp lánh trên người nàng thật đặc biệt.
Lý Thiên Mệnh thấy thiếu nữ nhoẻn miệng cười.
Khi nàng cười thì hiện ra lúm đồng tiền bên khóe môi, mắt híp lại như trăng rằm, nàng cười cực kỳ thỏa mãn, đáng yêu mà tinh nghịch.
Nàng cười với Lý Thiên Mệnh, nụ cười chỉ thuộc về hắn.
Mãnh thú ở phía sau nàng rất đáng sợ, may mà Lý Thiên Mệnh đến kịp lúc, hắn vươn tay ra, xông lên tính ôm eo nhỏ rồi quay ngược về, giúp nàng thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
Nhưng khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh nghe mùi thơm như biển hoa thoang thoảng từ người thiếu nữ thì phát sinh việc không thể tin nổi.
Khi Lý Thiên Mệnh định ôm eo thiếu nữ, mang nàng thoát khỏi hiểm cảnh thì nàng bỗng đụng vào người hắn.
Cứ tưởng cả hai sẽ ngã nhào, hắn cố gắng né tránh, nhưng không ngờ lúc thiếu nữ lao vào người hắn thì bỗng vỡ tan.
Đúng vậy, toàn thân nàng vỡ nát, trong khoảnh khắc tan biến.
Đương nhiên không phải thành đống thịt nát, không có một giọt máu, nàng như sương mù biến mất trên người Lý Thiên Mệnh, dường như không cần hắn nhiều chuyện cứu nàng.
Sự kiện quỷ dị này càng xác minh xưng hô nữ quỷ của Tiểu Hoàng Kê, khiến người rợn tóc gáy.
Nhưng ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh có cảm giác kỳ diệu, giống như đột nhiên hăng máu lên. Hắn phát hiện thân thể dâng trào sôi sục, giống như cuồng hóa hoặc là tiềm lực bị đào móc ra, bùng nổ.
Hắn đã cảm nhận được!
Đầu tiên là thân xác, sau khi bị Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ cải tạo, Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể của hắn vốn có lực lượng mạnh hơn người thường. Giờ phút này, lực lượng bùng nổ đó tăng tiến nhiều.
Rồi đến Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng, Thú Nguyên tính chất cao như vậy tuy về tổng số không tăng thêm, nhưng dường như có lực lượng kỳ diệu rót vào Thú Nguyên. Lực lượng đó khiến Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng vốn đáng sợ càng trở nên bạo tạc, Lý Thiên Mệnh cảm nhận rõ rệt mình bây giờ mạnh hơn trước một bậc.
Đây là biến mạnh về mọi mặt, tất cả phát sinh sau khi thiếu nữ va chạm vào người hắn rồi vỡ tan.
Nếu Lý Thiên Mệnh cảm giác cẩn thận hơn sẽ phát hiện các mặt trong người đều được rót vào lực lượng kỳ lạ, lực lượng đó như chất xúc tác.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu, giật mình phát hiện làn da thay đổi:
- Trời ạ!
Làn da phát sáng của thiếu nữ chuyển sang người Lý Thiên Mệnh, giờ da của hắn sáng lóng lánh.
Chuyện gì thế này?
Bên tai Lý Thiên Mệnh chợt nghe giọng nói dịu dàng mà linh động:
- Ca ca, mau né tránh!
Lý Thiên Mệnh vừa nghe giọng nói dễ nghe này là biết thuộc về thiếu nữ kia.
Nàng chưa chết, cũng không vỡ nát, vậy thì nàng ở đâu?
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ, giọng nói kia lại vang lên:
- Ca ca, tạm thời mặc kệ ta ở đâu, chúng ta lo chạy trốn trước được không?
Dù thiếu nữ không nhắc thì Lý Thiên Mệnh cũng không rảnh quan tâm nàng. mãnh thú đã xông tới gần, nó phát hiện con mồi mới, khóa chặt Lý Thiên Mệnh.
Đây là một con vượn cao lớn hung tàn, người mọc lông vàng rậm rạp cứng như kim thép, thân thể to lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như sắp nổ.
Lý Thiên Mệnh biết đây là mãnh thú nhị giai Hoàng Kim Viên, thuộc loại bá chủ trong mãnh thú nhị giai, sau khi trưởng thành thì sức chiến đấu ngang ngửa Thú Mạch cảnh đệ bát trọng. Mãnh thú trước mắt hắn rõ ràng là đã trưởng thành.