Chương 50 - Đệ nhất đệ tử (3)
Lý Thiên Mệnh leo lên xe ngựa, tự hắn điều khiển chiến xe.
Trước khi ra khỏi thành, Lý Thiên Mệnh kéo Liễu Thiên Dương lại gần mình, ngoái đầu nói với Lý Viêm Phong:
- Thành chủ, nhớ theo kịp, chứ lỡ ra khỏi thành rồi ta ném thiên tài Ngự Thú Sư xuống đất không có ai chạy tới nhặt.
Không ai trả lời Lý Thiên Mệnh. Lòng Lý Viêm Phong đang nhỏ máu, gã không hiểu nụ cười kia, không hiểu vì sao nàng vẫn ung dung như vậy, bởi vì vừa rồi gã bị mất mặt?
Khi Lý Thiên Mệnh giục ngựa chạy đi, Lý Viêm Phong buộc phải đuổi theo. Người Lôi Tôn Phủ lo lắng an nguy của Liễu Thiên Dương nên chạy theo xe.
Vì thế Ly Hỏa thành xuất hiện cảnh rầm rộ.
Lấy Lý Viêm Phong dẫn đầu, cường giả nguyên Ly Hỏa thành, bao gồm các thượng sư Ly Hỏa học cung, các thống soái Thành Vệ Quận, cộng với đám cường giả và thiên tài Lôi Tôn Phủ cùng nhau đuổi theo một chiếc xe ngựa, ân cần đưa tiễn Lý Thiên Mệnh ra thành.
Lý Thiên Mệnh điều khiển xe ngựa chạy nhanh trên con đường Ly Hỏa thành quen thuộc.
Vô số dân chúng ven đường ngơ ngẩn nhìn thiếu niên rong ruổi chạy xa, huy hoàng của hắn trong giờ phút này khiến mọi người ghi nhớ suốt đời.
Mọi người tuyệt đối sẽ không quên hắn rời khỏi Ly Hỏa thành trong sự đưa tiễn của các cường giả Ly Hỏa thành, Lôi Tôn Phủ, từ nay trời cao mặc chim bay.
Lý Thiên Mệnh đón gió chạy đi, vô số con đường, vô số ánh mắt bị hắn bỏ lại phía sau.
Lý Thiên Mệnh cảm giác mình sắp bay lên, sung sướng chưa từng có.
- Có lẽ ý nghĩa của tu luyện nằm ở đây!
Giành lại tôn nghiêm, khoái ý ân thù!
Từ nay mọi việc ở Ly Hỏa thành đã kết thúc, Lý Thiên Mệnh thề suốt đời không trở về chốn tuyệt tình, gặp lại những kẻ tuyệt tình này nữa.
Mục tiêu của Lý Thiên Mệnh vẫn là Viêm Hoàng học cung, nơi làm hắn đánh mất tất cả, cũng là nơi hắn muốn cướp lại mọi thứ.
Lý Thiên Mệnh muốn gầm rống trong gió bày tỏ nỗi lòng vui sướng hiện giờ, nhưng cảm thấy làm vậy hơi bị trẻ trâu, không phù hợp khí chất của mình.
Tiểu Hoàng Kê đứng trên đầu ngựa, phấp phới trong gió:
- Khoe mẽ, rất khoe mẽ, sau này ngươi sửa tên thành Khoe Thiên Mệnh đi, chính thức cắt đứt ơn nghĩa với phụ thân của ngươi.
Lý Thiên Mệnh cười phá lên:
- Dẹp đi!
Hắn mất nhiều tình thân nhưng có thêm một vị huynh đệ, có lẽ về sau sẽ còn có nhiều huynh đệ tỷ muội ra từ không gian bản mệnh.
Vậy là đủ rồi.
Lý Thiên Mệnh đã trông thấy cửa thành, hắn cảm thấy thật ngắn ngủi, nhưng thật ra hắn đã chạy xuyên qua một nửa Ly Hỏa thành.
Khi tâm tình vui sướng thì chặng đường cũng rút ngắn.
Xe ngựa vượt qua cửa thành, không ai ngăn cản.
Khoảnh khắc lao ra cửa thành, Lý Thiên Mệnh ném Liễu Thiên Dương ra ngoài.
Đám người Lý Viêm Phong chạy theo vội nâng Liễu Thiên Dương dậy, chờ khi bọn họ ngẩng đầu thì Lý Thiên Mệnh đã chạy mất.
- Thành chủ, mau cầu chúc cho ta lấy được thành tựu vĩ đại trong Viêm Hoàng học cung!
Lý Thiên Mệnh đã đi mà giọng nói còn văng vẳng trong góc trời này, dường như vang vọng mãi không dứt.
Lý Viêm Phong sắc mặt âm trầm hỏi:
- Xiềng Xích Lôi Hỏa đâu?
Không tìm được Xiềng Xích Lôi Hỏa trên người Liễu Thiên Dương, vì Lý Thiên Mệnh đã vui lòng nhận lấy thú binh tam giai này, thứ tốt như thế đương nhiên phải tiện tay cầm đi luôn.
Lý Viêm Phong đứng bật dậy, mặt xanh mét định đuổi theo:
- Súc sinh này!
Liễu Khanh bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi.
Hôm nay đã rất mất mặt rồi, giờ còn đuổi theo càng có vẻ hẹp hòi chỉ biết nhìn gần.
Nguyên Ly Hỏa thành vẫn giữ im lặng, có đông người nhưng không ai phát ra tiếng.
Bị một thiếu niên trêu cợt đến mức này, mỗi người không biết nên khóc hay cười.
Nhìn hỗn độn đầy đất, nỗi lòng của mọi người phức tạp.
Phụ thân của Trương Tử Hiên, Trương Sùng nói:
- Thật ra thì hắn chỉ có thể đắc ý lần này, dù lấy được Viêm Hoàng lệnh cũng không thể vào Viêm Hoàng học cung, ít nhất hắn không qua nổi thử thách vào điện.
Trương Sùng cảm thấy nói như vậy sẽ làm tâm tình mọi người thoải mái hơn một chút.
Giang Đào nói:
- Thú bản mệnh nhất giai mà vào Viêm Hoàng học cung được mới là trò cười.
- Nghe nói thử thách vào điện năm nay đặc biệt khó khăn, cạnh tranh càng thêm kịch liệt, bởi vì người trẻ tuổi năm nay trung bình rất mạnh. Quy định của Viêm Hoàng học cung vẫn không thay đổi, số người vào điện đã bị cố định.
- Đúng rồi, có mấy thiên tài cao cấp nhất nhưng trong tất cả đệ tử đậu thi vào điện phải xếp hạng nhất trong thử thách, trở thành đệ tử đệ nhất mới trực tiếp thăng lên Thiên Phủ được.
Đệ tử đệ nhất thi vào điện, thăng lên Thiên Phủ là ước mơ của mọi người.
Vào Viêm Hoàng học cung sẽ có nhiều cơ hội vào Thiên Phủ tu hành, nhưng với thân phận đệ tử đệ nhất trực tiếp thăng lên Thiên Phủ đủ để tạo oanh động Chu Tước quốc, cách bốn năm chỉ có một vị được vinh dự như vậy.
Bốn năm trước, đệ tử đệ nhất thi vào điện cùng thời kỳ với Lý Thiên Mệnh là Lâm Tiêu Đình đến từ Lôi Tôn Phủ.
Hiện giờ gã đã là thiên tài số một Thiên Phủ.
- Bốn năm trước là Lâm Tiêu Đình, năm nay sẽ là người nào trở thành đệ tử đệ nhất trực tiếp vào Thiên Phủ tu hành?
- Chuyện khác thì ta không biết nhưng Lâm Tiêu Tiêu của Lôi Tôn Phủ chúng ta là ứng cử viên nặng ký nhất. Nàng là thiên tài gần với Lâm Tiêu Đình nhất trong Lôi Tôn Phủ bao nhiêu năm qua.
- Hơn nữa nàng là muội muội ruột của Tiêu Đình, cũng là Ngự Thú Sư song sinh vô cùng hiếm thấy giống như Tiêu Đình, mỗi người đều có hai con thú bản mệnh!
- Mấy năm nay Tiêu Tiêu lấy huynh trưởng làm mục tiêu, đã cố gắng nhiều. Tuy có người cạnh tranh đến từ thế gia hào môn như Chu Tước vương tộc, nhưng ta cho rằng thiên tài của Lôi Tôn Phủ chúng ta sẽ lại tạo thành oanh động!
Lý Thiên Mệnh không nghe thấy lời bọn họ nói trong Ly Hỏa thành.
Bốn năm trước, Lý Thiên Mệnh miễn cưỡng đậu thi vào điện, vào Viêm Hoàng học cung tu hành, thành tích này rất là vẻ vang trong Ly Hỏa thành nhưng chẳng chút bắt mắt ở Diễm Đô.
Lần này Lý Thiên Mệnh đổi mục tiêu.
Ngày hôm nay của bốn năm sau, hắn muốn trở thành đệ tử đệ nhất thi vào điện!
Lý Thiên Mệnh lại nhìn thấy Diễm Đô.
Đó là một thành trì rất náo nhiệt, tường thành cũng bị mặt trời đốt thành màu lửa đỏ, nhìn từ xa như nồi hơi đun sôi sùng sục.
Trong ấn tượng của Lý Thiên Mệnh thì Diễm Đô là thành trì phồn hoa nhất.
Nơi này hội tụ danh môn vọng tộc nguyên Chu Tước quốc, hội tụ tài phú, cường giả, thiên tài, tài nguyên cả nước, là vùng đất ước mơ của người trẻ tuổi Chu Tước quốc.
Bốn năm trước, Lý Thiên Mệnh ôm ước mơ lớn xa vời đi tới Diễm Đô, đậu thi vào điện vào Viêm Hoàng học cung tu hành, không ngờ phát triển.
Bốn năm sau, hắn ngóc đầu trở lại, ý nghĩa cuộc đời đã khác hoàn toàn.
Lại trông thấy Diễm Đô, nỗi lòng của Lý Thiên Mệnh khác xưa, lần này hắn còn mang theo mẫu thân.
Vệ Tịnh ngồi trong xe ngựa vén rèm lên.
Mắt nàng như làn nước, ánh mắt nhìn Diễm Đô hoàn toàn khác với Lý Thiên Mệnh.
Cho đến nay Lý Thiên Mệnh vẫn không biết câu chuyện của mẫu thân và Diễm Đô, nhưng hắn biết trước khi thành thân với Lý Viêm Phong thì mẫu thân luôn là người Diễm Đô.
Tuổi thơ của nàng gắn liền với nóng bức nơi đây.
Ánh mắt nàng như làn nước, khóe môi treo nụ cười, nhưng trong đôi mắt đọng hơi nước sương mù.
Sau hai mươi năm, trở lại quê hương xưa đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng lớn lên, trong lòng nàng chắc chắn có nhiều gợn sóng.
Những dao động bị giấu trong nụ cười bên môi.