Chương 135. Suy nghĩ chu toàn!
Lâu chủ Tế Vũ Lâu muốn tỉnh táo nói chuyện chính là bởi vì nàng trong tình thế bất khả kháng, nếu như thực lực của nàng mạnh hơn Quân Thường Tiếu, kết quả hiện tại chỉ sợ rằng chính là —— mau gọi ta nữ vương đại nhân!
Nói đi cũng phải nói lại, nàng là một võ giả Vũ Sư ngũ phẩm hàng thật giá thật, vì cái gì lại bị một tên võ giả Võ Đồ bát phẩm đánh cho đến mức phải như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản là sau khi Quân Thường Tiếu ném khẩu QBU-88, rồi nhanh chóng dùng ý nghĩ tiến vào không gian giới chỉ, bóp nát lực lượng phù, trong nháy mắt đó lực lượng của hắn được đề cao gấp 5 lần!
Thời điểm lâu chủ Tế Vũ Lâu ném ra hai thanh dao găm lưỡi liềm, hắn đã ý thức được thực lực của nữ nhân này mạnh vô cùng, nếu như súng không thể giúp hắn giải quyết nàng, vậy thì chỉ còn cách vận dụng át chủ bài mà thôi.
Ngay lúc lực lượng phù bị bóp nát, Quân Thường Tiếu trong nháy mắt được đề cao chỉ số lực lượng lên gấp năm lần.
Ban đầu hắn vốn sở hữu 3 vạn cân lực lượng, chỉ trong chớp mắt đã nhảy lên con số 15 vạn, thế nên khó trách lâu chủ Tế Vũ Lâu chỉ mới đón đỡ vài đòn đánh đã bị chém đứt vũ khí, hai tay cũng bị rơi vào trạng thái tê liệt run rẩy.
Trên phương diện thân pháp, hắn đã lĩnh ngộ Quỷ Ảnh Bộ đến trình độ viên mãn.
Trên phương diện vũ khí, phẩm chất của sơ phẩm Hàn Phong Kiếm nhỉnh hơn đối thủ một bậc.
Trên phương diện lực lượng, cả hai không thua kém nhau bao nhiêu.
Từ các loại phương diện đã lấp đầy khoảng cách biệt giữa hai cái đại cảnh giới, đem cả hai chênh lệch gần như không có.
Quân Thường Tiếu phong ấn khí mạch của nữ nhân này lại, rồi hắn dùng một tay cầm thanh Desert Eagle đặt ở sau vai nàng, thản nhiên nói:
"Đi thôi, mỹ nữ."
Lâu chủ Tế Vũ Lâu bị phong ấn tu vi, vả lại trên người còn có vết thương, cho nên chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời.
"Đúng rồi."
"Ngươi kêu toàn bộ thuộc hạ của mình đem toàn bộ ám khí vứt ra ngoài, sau đó hai tay ôm đầu xếp thành một hàng đi."
Lâu chủ Tế Vũ Lâu lập tức hạ lệnh:
"Các ngươi theo lời Quân chưởng môn làm đi."
"Đinh đinh leng keng!"
Bọn sát thủ vứt toàn bộ ám khí, rồi hai tay ôm đầu xếp thành một hàng, cảnh tượng chẳng khác gì tù nhân chiến tranh.
Cứ như vậy, bao quát cả tên sát thủ vương bài Sơn Miêu đang bị treo trên cây, tất cả thành viên của Tế Vũ Lâu dưới sự áp giải của Tiêu Tội Kỷ thành thật một hàng tiến về Thiết Cốt Phái.
Bời vì đi đường nhỏ, một hàng dài sát thủ như đàn kiến cũng không có gây sự chú ý, ngay trong đêm đã về đến Thiết Cốt Phái.
"Ông! Ông!"
Lâu chủ Tế Vũ Lâu và mấy chục tên thuộc hạ bước vào đại trận hộ phái, xếp thành một hàng đứng bên trên sân luyện võ.
Lý Thanh Dương nhìn đông đảo thân ảnh mặc trang phục đen như võ giả hành nghề sát thủ, ngạc nhiên nói:
"Chưởng môn, bọn họ là..."
"Sát thủ của Tế Vũ Lâu."
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Tiêu Tội Kỷ bổ sung thêm, nói:
"Nhị sư huynh, đây là toàn bộ sát thủ của Tế Vũ Lâu, bao gồm cả đầu não của bọn chúng!"
Toàn bộ, lại còn có đầu não?
Lý Thanh Dương giật giật khóe miệng liên tục.
Diệt một cái tổ chức sát thủ không phải chuyện đơn giản, hắn vẫn luôn lo lắng chưởng môn và sư đệ rất có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hiện tại hắn nhìn thấy đồng đảo tù binh trước mặt, liền ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Trong phòng ăn, Nhất Hắc và Nhị Hắc thông qua cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài, tròng mắt hai người bọn hắn đã trừng muốn rớt ra ngoài!
Vãi cả đạn thật!
Lâu chủ bị chưởng môn bắt đến Thiết Cốt Phái!
Nhị Hắc xoa xoa hai con mắt, nhìn lại lần nữa rồi khó tin nói:
"Ta có phải đang nằm mơ không?"
"Ba!"
Nhất Hắc tát một cái mạnh vào mặt hắn, nói:
"Ngươi cảm thấy đau không?"
"Đau chết con em nó luôn!"
"Vậy không phải là mơ rồi, tất cả đều là thật!"
Quân Thường Tiếu vì phòng ngừa bọn sát thủ chạy trốn hoặc phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn ra lệnh cho Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt phong ấn khí mạch của bọn sát thủ lại rồi nhốt vào lao ngục.
Lâu chủ Tế Vũ Lâu đương nhiên phải có ưu đãi, nàng bị nhốt đơn độc trong một căn phòng khá sạch sẽ, cửa sổ có song sắt phong kín, ngoài cửa ngục thì bị quấn vài vòng xích sắt phong bế.
Nàng bị biến thành tù nhân, thầm ghi hận trọng lòng, nói:
"Quân Thường Tiếu, ngươi đừng để lão nương có cơ hội trốn thoát, một khi có ngày đó lão nương nhất định sẽ khiến cho Thiết Cốt Phái chó gà không yên!"
"Két —— "
Lỗ nhỏ bên dưới cửa bỗng nhiên mở ra, một bát cơm chiên được đẩy vào.
Trong phòng ăn.
Quân chưởng môn và Tiêu Tội Kỷ nuốt thức ăn của Liễu Uyển Thi làm như hổ vồ sói táp, hận bản thân không mọc ra thêm một cái miệng.
Mấy ngày qua ẩn núp trong núi rừng, hai người không dám đốt lửa nướng thịt, chỉ có thể dùng hoa quả dại cầm đói, trong não sắp quên béng mất hương vị thịt là như thế nào luôn rồi.
Chuyến đi lần này khiến cho Quân Thường Tiếu sâu sắc ý thức được một chuyện, lần sau có ra ngoài thì sống chết cũng phải đem thức ăn của Đồ Đồ bỏ vào trong không gian giới chỉ, dù chỉ là mấy bát cơm chiên cũng tốt!
Liễu Uyển Thi nhìn hai người ăn đến quên trời đất trăng sao, cảm thấy đau lòng nói:
"Chưởng môn và sư huynh gầy đi nhiều quá, Đô Đô nhất định sẽ bồi dưỡng hai người trở lại trắng trẻo mập mạp!"
Sau khi cơm nước no nê, Quân Thường Tiếu ngồi ở trên ghế gỗ xà lim ngàn năm, lấy tay xoa xoa cái bụng nhỏ, đồng thời lắc lắc cánh tay có hơi ê buốt.
Đừng nhìn ban ngày hắn dùng lực lượng phù rất uy vũ, một khi phù chú mất hiệu lực thì từng cơn đau nhức do kinh mạch giãn nở thật sự không có bao nhiêu thoải mái.
Hệ thống nói:
"Chủ nhân nếu sử dụng phù chú ngay thời điểm vừa mua sắm, tình trạng hiện tại chắc hẳn là bị nhấc trở về nha."
"Cái phù chú tăng lực lượng này cũng không tệ cho lắm."
Quân Thường Tiếu nói:
"Vừa hay nó vẫn chưa bị giới hạn thời gian, bất cứ giá nào cũng phải tranh thủ mua thêm vài cái."
"Đinh! Chủ nhân tiêu hao 20 điểm cống hiến môn phái, nhận được một sơ phẩm lực lượng phù, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 150/500."
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương bước vào đại điện, nói:
"Mấy ngày qua có vài võ giả đến báo danh gia nhập môn phái, bởi vì chưởng môn không có tọa trấn, cho nên đệ tử bảo bọn họ tạm thời ở lại thôn Thanh Dương."
"Sáng mai, ngươi đi thông báo bọn họ đến đây."
Quân Thường Tiếu nói.
Lý Thanh Dương đưa lên sổ sách nói:
"Hôm qua nội viện vừa xây dựng hoàn tất, đây là danh sách chi tiết, toàn bộ chi phí tiêu hao 4 vạn 3 ngàn lượng, mời chưởng môn xem qua."
Quân Thường Tiếu vì sao lại ưa thích tên nhị đệ tử này?
Đương nhiên không phải giới tính của hắn có vấn đề, mà là tên này làm việc kỹ lưỡng, có thứ tự trước sau!
Chính mình có việc rời đi, giao cho nhị đệ tử đến quản lý có mười ngàn cái yên tâm!
Lý Thanh Dương có tính cách trầm ổn, mặc dù hắn không có số mệnh nhân vật chính được mọi người yêu mến như Tiêu Tội Kỷ hay Dạ Tinh Thần, thế nhưng muốn môn phái ngày càng mạnh hơn, hắn là thành viên chủ chốt không thể thiếu.
Quân Thường Tiếu nhận sổ sách xong không thèm liếc nhìn một cái, mà đặt nó ở một bên, nói:
"Trong khoảng thời gian bổn tọa rời đi, môn phái không có phát sinh đại sự gì chứ?"
Lý Thanh Dương bắt đầu báo cáo từng hạng mục.
Ví dụ như sư đệ sư muội cảnh giới đề cao đến đâu, hoặc là như đệ tử mới gia nhập môn phái tiến bộ thế nào.
"Long Tử Dương đột phá đến Khai Mạch mười một đoạn?"
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói.
Lý Thanh Dương nói:
"Sau khi Long sư đệ gia nhập môn phái, ngày ngày khắc khổ chịu khó tu luyện, cảnh giới cũng theo đó liên tục tăng lên, đệ tử cho rằng đây là một hạt giống đáng giá để bồi dưỡng."
"Hắn có đáng giá bồi dưỡng hay không, còn phải nhìn biểu hiện của hắn sau này."
Quân Thường Tiếu phất phất tay nói:
"Ngươi lui xuống đi."
Lý Thanh Dương lui ra ngoài, thế nhưng Lục Thiên Thiên bỗng nhiên xuất hiện dựa vào cửa.
Nữ nhân này vẫn trước sau như một đứng đấy ôm tay, thản nhiên nói:
"Chưởng môn mang về một đám tù binh ăn cơm miễn phí như thế, tài chính tiêu hao không phải con số nhỏ đâu ha."
Quân Thường Tiếu tựa lưng vào ghế ngồi nói:
" Thiết Cốt Phái chúng ta tuy không tính là giàu có, nhưng nuôi dăm ba tên tù nhân cũng không phải vấn đề gì to tát."
"Nữ nhân kia là đầu não của sát thủ, tất nhiên nàng sẽ không an phận, đệ tử khuyên chưởng môn nên nhanh chóng ra lệnh giết người này để tránh gây họa."
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói.
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi kêu bổn tọa ra tay với một nữ nhân tay không tấc sắc, bổn tọa có chút không nỡ xuống tay nha."
"Roẹt!"
Lục Thiên Thiên rút kiếm khỏi vỏ, thản nhiên nói:
"Chưởng môn cảm thấy không xuống tay được, vậy thì cứ để cho đệ tử thay người làm là được."
Nữ nhân này thật sự một lời không hợp thì xuất kiếm mà!
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Có phải ngươi thấy bổn tọa mang về một cái nữ nhân xinh đẹp, cho nên ghen tuông?"
Lục Thiên Thiên nhìn hắn, hắn nhìn Lục Thiên Thiên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Đùa thôi, đùa thôi."
Quân Thường Tiếu giơ cờ trắng đầu hàng, thay đổi bộ mặt nghiêm túc, nói:
"Lâu chủ Tế Vũ Lâu tạm thời không thể giết, nàng vẫn còn có tác dụng."
"Tác dụng gì?"
Lục Thiên Thiên nói.
Quân Thường Tiếu xoa xoa ngón tay, nói:
"Tồn tại trong một cái thế giới bế tắc tin tức như thế này, tin tức tình báo nhất thời không thể nghi ngờ vô cùng ... vô cùng quan trọng, bổn tọa muốn thành lập một cái cơ cấu tổ chức tình báo, không dám nói trải rộng khắp đại lục, ít nhất cũng phải nắm rõ tin tức trong quận Thanh Dương như lòng bàn tay."
Ánh mắt Lục Thiên Thiên nổi lên sự khác thường, nàng có chút ngoài ý muốn không nghĩ đến chưởng môn sẽ có suy nghĩ chu toàn như thế.
Quân Thường Tiếu đã từng nghĩ qua chuyện thành lập cơ cấu tổ chức tình báo vào lúc ở trên Linh Tuyền Sơn, bên ngoài phát sinh chuyện gió thổi cỏ lay, ít nhất cũng có thể trong thời gian ngắn biết tình hình.
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
"Chưởng môn muốn nữ nhân kia và đám sát thủ của nàng giúp môn phái thu thập tình báo?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Sát thủ đổi sang làm tình báo viên, còn có ai thích hợp hơn đâu."
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
"Chưởng môn cho rằng nữ nhân kia cùng một loại người với Nhất Hắc và Nhị Hắc sao, chỉ cần vài bát cơm chiên là có thể sẵn sàng từ bỏ tổ chức, mặc cho người sai khiến?"
Nhất Hắc và Nhị Hắc nếu như nghe đại sư tỷ bình phẩm như thế, khẳng định sẽ gầm thét nói:
"Đại sư tỷ, chúng ta đều là vì Liễu Uyển Thi, vì Đồ Đồ, không phải vì vài bát cơm chiên đâu nhá!"
Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:
"Ngay cả một nữ nhân mà bổn tọa cũng không giải quyết được, còn cái gì mặt mũi làm chưởng môn nữa đâu chứ, trực tiếp nhường ngôi cho ngươi là xong."
"Hay lắm, đệ tử mỏi mắt mong chờ."
Lục Thiên Thiên nói.
Quân Thường Tiếu đứng dậy đi xuống, chắp tay sau lưng đi quanh nàng một vòng, nói:
"Lục Thiên Thiên ơi là Lục Thiên Thiên, bổn tọa nhìn ngươi có chút muốn làm loạn à nha."
Lục Thiên Thiên nói:
"Đây là chưởng môn tự ba hoa chích chòe."
Quân Thường Tiếu dừng lại, nghiêng người thấp giọng nói:
"Ngươi là không thể nào làm chưởng môn được đâu, cả đời này rất khó có thể làm chưởng môn luôn đấy, bất quá, ngươi làm một chưởng môn phu nhân là chuyện trong tầm tay nha."
Hắn dường như ý thức được bản thân nói ra lời này chính là tìm được chết, vừa lúc miệng thốt ra bốn chữ ‘chưởng môn phu nhân’ thì cả người đã xông ra đại điện.
"Chưởng môn!"
Tô Tiểu Mạt hoảng sợ nói:
"Cẩn thận!"
Quân Thường Tiếu đang phấn khởi vui sướng lao ra đại điện, nghe tiếng gọi theo bản năng quay đầu lại, liền nghe ‘bành’ một tiếng của bóng giải trí đánh vào mặt mình vang lên.
Cả người hắn như tượng sáp, ngã sập xuống mặt đất.
Tô Tiểu Mạt!
Ngươi cái tên này chuyên gia hố chưởng môn, nếu ngươi không hô hai chữ ‘cẩn thận’ thì con em nó ta sẽ quay mặt lại sao!
Còn Lý Phi Phi đáng giận gia hỏa!
Ngươi con mẹ nó cái chân thối, có phải ngày ngày chăm chú canh khuôn mặt anh tuấn của bổn tọa để chơi rồi hay không!
"Đáng đời."
Lục Thiên Thiên lạnh lùng vứt hai chữ rồi xoay người rời đi, không có một chút dáng vẻ nào là bị rung động bởi những lời hoa ngôn xảo ngữ lúc nãy của Quân Thường Tiếu.
Aii..
Ta khi nào mới có thể lĩnh ngộ Thái Huyền Băng Tâm Quyết đến tầng thứ ba, khiến cho tâm cảnh phẳng lặng như nước đây?