Chương 46. Tốc độ kinh hồn!
Ngải Thượng Khắc là người luyện kiếm vì thế chỉ một ánh mắt có thể nhận ra thanh Hàn Phong kiếm là một cây bảo kiếm hiếm có vì thế hắn liền nói:
“Thanh kiếm này ở trong tay ngươi thật lãng phí. Thế này đi, chỉ cần người đem thanh bảo kiếm này giao cho ta, ân oán giữa hai chúng ta xem như chưa bao giờ tồn tại.”
Một thanh bảo kiếm có thể giúp Thiết Cốt phái xóa bỏ ân oán, Ngải Thượng Khắc cho rằng mình đã rất cao nhân độ lượng rồi.
“Giao cho ngươi á?”
Quân Thường Tiếu nhếch môi nói:
“Bổn tọa đâu có bị ngu.”
Đôi mắt sâu của Ngải Thượng Khắc vụt lên ý lạnh kinh người, toàn thân xuất hiện một làn khói trắng.
Sau khi vào Võ Đồ, ở vùng đan điền dưới rốn của mỗi võ giả sẽ là nơi tích tụ linh khí, một khí bị kích động luồng linh khí này sẽ phát ra ngoài và đây được gọi là Linh lực.
Quân Thường Tiếu cảm nhận được luồng Linh lực phát ra từ người Ngải Thượng Khắc, trầm giọng nói:
“Võ công của trưởng lão Ngải gia này so với tên công tử Ngải gia hôm trước cao hơn rất nhiều, có chút khó chơi rồi đây.”
Quân Thường Tiếu biết với đối thủ như Ngải Thượng Khắc chỉ dùng sơ phẩm Hàn Thường Kiếm thì khó có thể đánh bại được.
Càng không nói thanh kiếm trong tay Ngải Thượng Khắc lại không phải là một thanh kiếm bình thường. Quân Thường Tiếu nếu chính diện giao đấu trực tiếp với hắn cũng khó có thể chiếm thế thượng phong.
“Phải đánh thế nào bây giờ? Có nên nhờ hệ thống giúp đỡ một chút không?”
Quân Thường Tiếu suy nghĩ trong đầu:
“Bỏ đi, hiện tại ta chỉ còn 24 điểm cống hiến, vẫn nên tiết kiệm là hơn.”
Quân Thường Tiếu dùng ý nghĩ đi vào không gian giới chỉ, dùng vật phẩm tặng cho người mới chơi ‘Bùa tăng tốc’, rồi nói thầm:
“Võ công thiên hạ đều lấy tốc độ làm chủ, vậy ta sẽ lấy tốc độ đánh bại tên Ngải trưởng lão này.”
“Soạt”
Quân Thường Tiếu vừa đọc đứt câu thần chú, lập tức hai chân hắn xuất hiện một luồng sức mạnh đặc biệt, khiến hắn có cảm giác muốn lao nhanh về phía trước.
Hắn nhếch mép hơi cười nói:
“Ta cảm nhận được sức mạnh của gió…”
“Tiểu tử.”
Ngải Thượng Khắc giọng điệu lạnh lùng nói:
“Ngươi đến khi nào mới chuẩn bị xong đây?”
Quân Thường Tiếu giương kiếm lên nói:
“Để ngươi chờ lâu rồi.”
“Soạt”
Quân Thường Tiếu vừa dứt lời, Ngải Thượng Khắc bước lên một bước, giương thanh kiếm dài ba thước trên tay lên cao tạo một vết cắt khí ở giữa không trung, xung quanh thanh kiếm vây kín với những luồng linh khí.
“Hây”
Ngay lập tức hắn tung ra một nhát kiếm rất mạnh.
Những đệ tử Thiết Cốt phái đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, tất cả đệ tử đều nhìn về phía Quân Thường Tiếu. Bất quá người sau lại không có vẻ không muốn tránh một kiếm này của Ngải trưởng lão. Hắn vẫn đứng yên ở vị trí cũ, đồng thời trên mặt giữ một nụ cười không xem ai ra gì.
“Chưởng môn đây là thủ thế đến chết sao?”
Các để tử nhốn nháo nhìn nhau.
“Không trốn sao?”
Ngải Thượng Khắc cười nói.
Nhát kiếm này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, thế nhưng lực sát thương cũng phải hơn ngàn cân. Nếu như Quân Thường Tiếu không tránh thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm không chỗ nói.
“Soạt”
Đúng ngay lúc, kiếm của Ngải Thượng Khắc sắp chém xuống người Quân Thường Tiếu.
Các đệ tử đầy kinh ngạc đồng thanh hô to:
“Chưởng môn..!”
Ngải Thượng Khắc tự cảm thấy có gì đó sai sai, một kiếm tùy ý của mình mà có thể chém chưởng môn Thiết Cốt phái như chém đậu hũ á?
Đúng là một tên nhóc vô dụng chỉ một nhát kiếm nhẹ mà cũng đỡ không……
Không đúng, không đúng!
Người bị chém thành hai mảnh thì đáng lý ra phải máu tươi phun tứ tung mới đúng chứ?
Các đệ tử Thiết Cốt phải lập tức nhận ra điều bất thường. Chưởng môn sau khi nhận một kiếm thì thân hình đột nhiên mờ ảo rồi dần dần biến mất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Là ảo ảnh sao?”
Ngải Thượng Khắc nhăn mày lại.
“ y”
Một giọng nói bỗng nhiên phát ra từ phía sau lưng hắn:
“Bổn tọa ở ngay đây này.”
“Hả!!”
Ngải Thượng Khắc hốt hoảng xoay người thì nhìn thấy Quân Thường Tiếu hai tay chắp sau lưng đứng phía sau hắn. Hắn nhìn Quân Thường Tiếu, âm thanh chừa một chút sự hoảng sợ nói:
“Ngươi làm thế nào mà xuất hiện ở đằng sau ta?”
Các đệ tử Thiết Cốt phái nhìn thấy chưởng môn vẫn bình an vô sự liền thở phào một hơi, tuy nhiên trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc:
“Chương môn rõ ràng đang đứng đằng trước trưởng lão Ngải gia, vậy mà chớp mắt một cái đã đứng đằng sau người ta rồi!”
Quân Thường Tiếu bình thản trả lời:
“Đương nhiên là đi quá chứ sao!”
“Không thể có chuyện đó!”
Ngải Thượng Khắc nói:
“Ngươi chắc chắn đã sử dụng một môn bí thuật tà môn ngoại đạo.”
Quân Thường Tiếu xoa xoa mũi, cười nói:
“Mở to mắt ra mà xem, ta lại đi đằng sau ngươi một lần nữa này.”
“Soạt”
Lời nói vừa dứt, Quân Thường Tiếu vẫn đứng yên tại vị trí cũ một bước cũng không động, nhưng một lời nói bỗng nhiên từ phía sau Ngải Thượng Khắc truyền đến:
“Ngươi đã mở to hai mắt ra mà nhìn chưa đấy?”
Ngải Thượng Khắc hoảng sợ xoay người, lập tức phát hiện Quân Thường Tiếu đang đứng ở vị trí ban đầu trước khi hai bên giao chiến. Tất cả cả các cơ trên mặt Ngải Thượng Khắc đều đông cứng lại, hắn nghĩ mình đang nhìn thấy quỷ.
“Trời đất!”
Tất cả các đệ tử Thiết Cốt phái đứng ở gần đó đều hét lên đầy kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình, có hẳn hai chưởng môn đang đứng hai bên trái phải của trưởng lão Ngải gia, bất quá sau một lúc chưởng môn đang đứng bên trái của trưởng lão Ngải gia dần dần biến mất.
Ngải Thượng Khắc kinh ngạc hỏi:
“Ngươi…ngươi rốt cuộc vừa thi triển loại tà môn ngoại đạo gì?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu đáp:
“Loại võ công ta vừa thi triển không phải là tà môn ngoại đạo, đây là một loại bộ pháp ‘Hoan Ảnh Bộ’.”
“Hoan Ảnh Bộ?”
Ngải Thượng Khắc già đến từng này tuổi cũng chưa từng nghe qua loại Bộ pháp này, nhưng nghe cái tên từ đối phương nói ra cũng hiểu được vài phần tác dụng của bộ pháp. Hắn khó tin hỏi:
“Hoan Ảnh Bộ này lấy tốc độ làm chủ đúng không?”
Quân Thường Tiếu lạnh nhạt trả lời:
“Xem như ngươi còn có não.”
Trên mặt Ngải Thượng Khắc vẫn đầy về nghi hoặc, kinh ngạc nói:
“Không thể nào! Tốc độ di chuyển không có cách nào nhanh được đến thế, thay đổi vị trí thì không nói nhưng tàn ảnh vẫn chưa biến mất thì quá là nghịch lý.”
Hắn vẫn không cách nào tin được, tốc độ nhanh đến mức hắn chưa kịp nhận thức thì đã thấy ảo ảnh của Quân Thường Tiếu trước mắt. Tốc độ này thật sự làm cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng, nổi hết cả da gà.
“Soạt”
Đột nhiên, một cơn gió sượt qua người hắn.
Quân Thường Tiếu một lần nữa đã đi đến phía sau Ngải Thượng Khắc. Trước mặt vị trưởng lão là ảo ảnh của Quân Thường Tiếu đang dần dần mờ ảo rồi biến mất.
Quân Thường Tiếu một lần nữa hỏi:
“Đã nhìn rõ rồi chứ?”
“Chưởng môn di chuyển như thế này thật sự xuất quỷ nhập thần rồi.”
“Tốc độ quá nhanh, ta căng hết hai mắt ra cũng không bắt được động tác của chương môn đây này.”
“Chưởng môn thật lợi hại!”
Các đệ tử gần đó tràn đầy sùng bài, ngưỡng mộ hô lên.
“Đáng chết!”
Ngải Thượng Khắc tức giận vung kiếm nhưng hắn cũng chỉ đánh trúng ảo ảnh của Quân Thường Tiếu mà thôi.
Tất cả của loại công pháp trên thiên hạ đều đem yếu tố tốc độ đặt lên hàng đầu, nhưng tốc độ trong các điển tịch ghi chép so với tốc độ của Quân Thưởng Tiếu hoàn toàn như đom đóm so với trăng sao.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Quân Thường Tiếu liên tục di chuyển, trong tầm mắt Ngải Thượng Khắc đã nhìn thấy hơn mười ảo ảnh của Quân Thường Tiếu.
Rất rõ ràng, mỗi ảo ảnh xuất hiện cho thấy Quân Thường Tiếu vừa đứng ở đó nhưng vì tốc độ nhanh đến mức đáng sợ, khiến người khác không thể nào bắt kịp người thật.
Cơ mặt Ngải Thượng Khắc dần đen như than, tay cầm bảo kiếm cũng bắt đầu run rẩy. Người ở chỗ nào hắn còn không xác định được thì đánh như thế nào đây?
“Bạch.”
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu dừng lại ở phía sau đối phương, giơ chân đạp một cái vào mông Ngải Thượng Khắc. Cú đạp này của hắn lực lượng ít nhiều cũng hơn 1000 cân.
Ngải Thượng Khắc bị đá bất ngờ, cả người loạng choạng bước về phía trước thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt xuống đất.
“Há há há.”
Đệ tử Thiết Cốt phái nhịn không được cười như điên.
Đường đường là một vị trưởng lão mà lại bị chưởng môn đá cho một cái vào mông thế kia, thật đúng là cười chết người ta mà.
“Đáng chết!!”
Ngải Thượng Khắc sau khi lấy lại được thăng bằng, hắn vì xấu hổ mà vô cùng tức giận, một lần nữa đưa kiếm lên cao tạo một đường cắt trong không trung, sau đó tung ra một nhát kiếm vô cùng mạnh.
“Soạt”
“Soạt”
Quân Thường Tiếu bình tĩnh di chuyển. Hắn lúc đảo trái lượn phải làm xuất hiện vô số ảo ảnh.
Động tác ra kiếm của Ngải trưởng lão mặc dù vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, bất quá so sánh với tốc độ di chuyển người càng lúc càng nhanh của Quân Thường Tiếu thì cho dù bày thiên la địa võng trước mặt, hắn cũng có thế dễ dàng tránh được.
“Bạch!”
Quân Thường Tiếu lại tiếp tục đạp một cước vào mông Ngải Thượng Khắc, người sau mặc dù không bị thương gì nhưng mặt mũi lại không biết giấu vào đâu cho hết nhục.
“Aaa..”
Ngải Thượng Khắc tức giận thét lên một tiếng.
“Roạt.”
Áo choàng trên người Ngải Thượng Khắc bị xé rách, trên người chỉ còn một cái quần nhỏ màu trắng.
Quân Thường Tiếu đứng lại trước mắt hắn, trên lưỡi kiếm còn lưu lạc vài lọn tóc, cười nói:
“Ngải trưởng lão còn muốn cùng ta vui vẻ nữa hay không?”