Chương 47. Ăn đập mới biết khôn!
Tốc độ của Quân Thường Tiếu quá nhanh, nhanh đến mức y phục trên người Ngải Thượng Khắc bị từng làn gió vạch phá, cuối cùng hắn vẫn không cách nào bắt kịp, phát ra một tiếng rống giận dữ, các cơ bắp dần khuếch trương lên, trong nháy mắt có dấu hiệu rạn nứt.
Càng đáng sợ hơn là trên thân Hàn Phong kiếm kéo theo một túm tóc!
Điều này nói lên cái gì? Đó là nếu như Quân Thường Tiếu muốn giết người thì vừa rồi có mười cái mạng Ngải trưởng lão cũng đi tong.
Ngả Thượng Khắc quả thực tu vi rất mạnh, nhưng còn sẽ không mạnh đến mức mình đồng da sắt, đao thương chém không đứt.
Huống hồ, Quân Thường Tiếu phát ra lực lượng cũng không yếu, cộng với với tốc độ cao di chuyển muốn đem đầu đối phương gặt xuống, tuyệt đối là chuyện thật chứ chẳng đùa.
Ngải Thượng Khắc mặc cái quần lót trắng đứng nguyên tại chỗ, biểu hiện trên mặt cứng như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh trên trán tuôn như mưa, tròng mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Một túm tóc bị gọt gọn gàng trong nháy mắt đã để hắn cảm nhận được tử thần đang đứng trước mặt, vô cùng chân thực, đồng thời phi thường khủng bố!
Nếu như đối phương muốn giết mình, có lẽ bây giờ đầu mình và thân mình mỗi thứ lăn lóc một nơi rồi.
Càng nghĩ càng thấy sợ, Ngải trưởng lão bất lực buông thanh kiếm có khắc đồ án thú rồng trong tay, một tiếng ‘leng keng’ rơi trên mặt đã cứng.
"Ầy.."
Quân Thường Tiếu nói:
"Có còn muốn đánh nữa không?"
Hai tay Ngải Thượng Khắc run rẩy một chút, đè nén nội tâm đang khủng hoảng của mình, nói:
"Không đánh... Không đánh nữa!"
Cái thể loại tốc độ vượt quá sức tưởng tượng này, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám đánh a!
"Đinh!"
"Nhiệm vụ phụ hoàn thành, chủ nhân thu hoạch được 50 điểm điểm cống hiến."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến môn phái: 74/100."
"50 điểm cống hiến?"
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Cho nhiều đến vậy luôn á?"
Hệ thống nói:
"Ngải trưởng lão thực lực tương đương với Võ Đồ ngũ trọng, chủ nhân có thể đánh bại đối phương, đương nhiên sẽ thu hoạch được rất cao điểm cống hiến."
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Hóa ra người ta là Vũ Đồ ngũ trọng nha."
Các cảnh giới sau Khai Mạch cảnh, có một chút tầng thứ phân chia nhỏ, từ thấp nhất đến cao nhất tương đương nhất trọng đến cửu trọng, đằng sau của cửu phẩm là đỉnh phong.
Mã trưởng lão của Thương Sơn phái có thực lực chính là Vũ Sư đỉnh phỏng, chỉ cần hắn có thể vượt lên một bước là có thể đột phá đến Võ Tông, ví dụ như đại thủ lĩnh Hắc Phong trại bị giết kia, thực lực cũng cũng chưa tới Võ Đồ nhị trọng.
Ngải gia cũng không phải là gia tộc có truyền thống luyện võ, bọn hắn lấy việc kinh doanh đan dược ở thành Hồ Dương làm gốc. Ngải Thượng Khắc có thể có thực lực Võ Đồ ngũ trọng đã rất không tệ rồi.
"Ngải trưởng lão."
Quân Thường Tiếu nói:
"Trong không gian giới chỉ của ngươi, chắc phải chuẩn bị vài ba bộ quần áo để thay đúng không?"
Ngải Thượng Khắc đang dần dần lấy lại bình tĩnh, đột nhiên mới ý thức được là mình còn đang như cừu trụi lông.
Mặt của hắn đỏ hẳn cả lên, vội vàng lấy ra một bộ y phục mặc vào, đồng thời đem chuôi kiếm thu hồi, ôm quyền nói:
"Ngải mỗ đa tạ Quân chưởng môn đã thủ hạ lưu tình."
Sự ngạo nghễ cùng khinh thường trong mắt hắn đã tiêu tán không còn sót lại một chút gì.
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngải trưởng lão, bổn tọa thân là người đứng đầu một phái, vậy mà để cho đệ tử bản phái ra ngoài trộm đan dược, đúng là cũng có sai lầm."
Nhiệm vụ hoàn thành rồi, điểm cống hiến cũng tới tay rồi, đương nhiên cần phải giải hòa không khí, dù sao môn phái còn đang trong thời gian phát triển, gây thù chuốc oán khắp nơi cũng không phải chuyện gì tốt.
"Bất quá."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đệ tử ta cũng bị Ngải công tử đánh cho thừa chết thiếu sống, theo cách nhìn của bổn tọa thì không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa vô đi."
Quân Thường Tiêu là người thắng lợi vậy mà hướng Ngả Thượng Khắc hòa giải, thật làm cho người sau như mở một lối thoát, nhanh chóng thuận nước đẩy thuyền, nói:
"Người trẻ tuổi dù sao đang trong độ tuổi trẻ trâu, đánh đánh đấm đấm cũng là chuyện bình thường, Ngải gia ta không để ý nữa."
Bị đánh một hồi mới chịu thay đổi thái độ, đây rõ ràng là cảnh tượng ăn đập mới biết khôn mà.
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngải trưởng lão đi đường xá xa xôi, bổn tọa phải tận tình đón tiếp nồng hậu, mời trưởng lão vào trong đại điện ngồi chơi."
Trang phục trên người đều bị đánh te tua, cái này gọi là đón tiếp nồng hậu nha.
Ngả Thượng Khắc chắp tay nói:
"Ngải mỗ còn có chút chuyện nhà phải xử lý, xin hẹn ngày khác đến thăm hỏi."
Quân Thường Tiếu cũng không nhiều lời, tự mình đưa đến cửa, chắp tay nói:
"Ngải trưởng lão, bổn tọa chỉ tiễn đến đây thôi."
"Cáo từ!"
Ngả Thượng Khắc rời đi.
Bất quá, trên con đường đi xuống núi, mặt hắn vẫn chưa tỉnh hồn nói:
"Không nghĩ tới chưởng môn Thiết Cốt phái, vậy mà là chân nhân bất lộ tướng, ta phải lập tức trở về báo cho gia chủ, đừng có dại dột trêu vào hắn."
Ngả Thượng Khắc sở di không hoài nghi, là bởi vì tốc độ kinh khủng mà Quân Thường Tiếu vừa rồi thi triển, muốn giết Võ Đồ cũng chỉ như cắt đậu hũ mà thôi!
...
"Chưởng môn, người quá lợi hại!"
"Vừa rồi Huyễn Ảnh Bộ mà người thi triển, quả thực là quá thần kỳ rồi!"
"Chưởng môn, bộ pháp này có phải hay không cũng thuộc về Thần phẩm võ học giống như Dịch Cân Kinh a!"
Vào lúc Quân Thường Tiếu trở lại môn phái, các đệ tử như bầy ong vây tổ, bọn hắn càng nghĩ đến hình ảnh chưởng môn đùa giỡn trưởng lão kia, ánh mắt sùng bái càng thêm nồng đậm.
Quân Thường Tiếu nói:
"Các ngươi chăm chỉ tu luyện, bộ pháp này về sau bổn tọa sẽ từng cái truyền thụ nha."
"Quao! Chưởng môn sẽ truyền thụ Huyễn Ảnh Bộ cho chúng ta kìa!"
"Ta nhất định không để cho chưởng môn thất vọng, dốc lòng nỗ lực tu luyện!"
"Đi mau, đi mau, chúng ta đi tu luyện thôi!"
Sự nhiệt tình trong lòng các đệ tử tăng vọt, máu trong cơ thể bọn hắn cũng lập tức sôi trào cả lên.
Thật ra mà nói, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, địa vị của Quân Thường Tiếu trong lòng bọn họ đã không ai có thể sánh bằng rồi.
Nếu như có người ngoài tới lôi kéo, thậm chí môn phái cao cấp hơn cũng không thể lay động.
Đây là chuyện mà Quân Thường Tiếu muốn nhìn thấy nhất, bởi vì hắn không quản đệ tử tư chất cao hay thấp, chỉ để ý bọn hắn tận trung với mình, tận trung với môn phái.
...
Trong đại điện.
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, lười biếng duỗi duỗi người, cười nói:
"Toàn thân mình đều cảm thấy thoải mái quá đi mất, nhiệm vụ thế mà ban thưởng đến tận 50 điểm cống hiến luôn nha."
"Đinh!"
"Tô Tiểu Mạt tìm được Tiểu Hoàng mất tích, nhiệm vụ môn phái hoàn thành!"
"Đinh!"
"Điểm thành tựu môn phái: 2/100."
"Điểm cống hiến môn phái: 76/100."
Quân Thường Tiếu nghe xong âm thanh nhắc nhở, nét cười trên mặt càng đậm, nói:
"Không tệ, không tệ, nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ môn phái, bổn tọa đúng là không nhìn lầm người!"
"Đinh!"
"Nhiệm vụ môn phái hoàn thành, điểm cống hiến đệ tử mở ra."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đệ tử mà cũng có điểm cống hiến á?"
Hắn lập tức kéo ra màn hình hệ thống môn phái, chỉ thấy môn phái thành viên: 100/100 đằng sau có cái biểu tượng có thể ấn mở.
“Ấn mở.”
Một màn hình số liệu con hiển thị.
Rất nhiều tên của đệ tử liệt kê phía trên màn hình, chỉ có duy nhất Tô Tiểu Mạt đằng sau viết mấy chữ: 2 điểm cống hiến. .
Quân Thường Tiếu nói: "Đây là cái quỷ gì vậy?"
Hệ thống nói: "Đệ tử hoàn thành nhiệm vụ môn phái sẽ thu hoạch được tương ứng điểm cống hiến, chủ nhân có thể lấy điểm ra khu mua sắm để đổi vật phẩm."
Quân Thường Tiếu nghe vậy, lập tức nhảy dựng cả người lên, mừng lớn nói:
"Còn có chuyện tốt bực này luôn á!"
Bản thân mình hoàn thành nhiệm vụ sẽ có điểm cống hiến, đệ tử hoàn thành nhiệm vụ môn phái cũng sẽ có, vậy có khác gì với một việc hai người làm đâu!
Hệ thống nói:
"Điểm cống hiến đệ tử, chỉ có đệ tử mới được sử dụng, chủ nhân cũng chỉ có thể mua dùm mà thôi."
Nghe xong những lời này, Quân chưởng môn trực tiếp ngã bịch xuống ghế, suy sụp nói:
"Lạy trời, lần sau ngươi làm ơn một lần nói ra hết những chuyện này có được không!"
Hệ thống trả lời:
"Được thôi."
Quân Thường Tiếu nói tiếp:
"Ý của ngươi nói là khu mua sắm môn phái ta và đệ tử đều có thể sử dụng?"
"Không thể sử dụng."
Hệ thống nói:
"Đệ tử có khu mua sắm dành riêng cho mình, chủ nhân có thể ấn mở khu mua sắm để xem xét."
Quân Thường Tiếu vội vàng tiến vào khu mua sắm, quả nhiên bên dưới thanh cấp độ khu mua sắm, bỗng dưng tăng thêm một cái nút khu mua sắm đệ tử.
Hắn thử mở ra xem, phát hiện trên bảng hiển thị rất nhiều vật phẩm, phần lớn đều là những món sơ phẩm, giá cả cũng chỉ tầm khoảng 1 điểm cống hiến thôi.
"Ôi mẹ nó!"
Quân Thường Tiếu buồn rầu nói:
"Vì cái gì mà khu mua sắm của đệ tử so với ta cũng tiện nghi hơn vậy!"
Hệ thống nói: "Bởi vì ngươi là chủ nhân, có rất nhiều phương thức để thu hoạch điểm cống hiến, mà đám đệ tử chỉ có thông qua hoàn thành nhiệm vụ môn phái mới đạt được điểm cống hiến."
"Cũng có chuyện này nữa."
Quân Thường Tiếu đã thông suốt.
Hắn tiện tay bấm vào một vật phẩm xem thông tin, theo phần giới thiệu đưa ra thì cũng không có cái gì quá quý giá, so sánh với khu mua sắm của mình, rõ ràng chất lượng kém như trứng chọi đá.
Hệ thống nói:
"Vật phẩm trong khu mua sắm đệ tử, chủ yếu chỉ là phụ trợ, còn khu mua sắm của chủ nhân mới là biến thái."