Chương 82. Ta đến để tiêu diệt môn phái ngươi!
Linh Tuyền Sơn nằm ở quận Thanh Dương thuộc địa phận bên trong thành Diệu Dương, trước đây là nơi rất được các văn nhân sĩ tử đến nhìn mây ngắm trời.
Sau này, bốn huynh đệ Vi gia đến đây khai tông lập phái, biến nơi này thành địa bàn riêng, cấm người khác tùy ý ra vào.
Mất đi một nơi để du ngoạn, ngắm cảnh, dân chúng không cam tâm vì thế khiêu nại lên thành chủ thành Diệu Dương nhưng hậu thuẫn của Linh Tuyền Tông chính là Thánh Tuyền Tông, do đó thành chủ thành Diệu Dương chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Thời gian thấm thoát cũng đã hơn mười năm trôi qua.
Dưới sự lãnh đạo của huynh đệ Vi gia, Linh Tuyền Tông ngày càng phát triển, môn phái hiện giờ đã có hơn ba trăm đệ tử. Bất quá chung quy vẫn chỉ là một môn phái cửu lưu.
Nếu không có hậu thuẫn của Thánh Tuyền Tông, e rằng danh tiếng trong giang hồ của Linh Tuyền Tông so với Vương chưởng môn trước đây của Thiết Cốt phái chỉ cao hơn chút ít.
Vì sao lại so với Vương chưởng môn?
Bởi vì chưởng môn đời thứ hai Quân Thường Tiếu của Thiết Cốt phái trong thời gian ngắn này, uy danh đã vượt xa chưởng môn tiền nhiệm.
Tại đại điện của Linh Tuyền Tông.
Người ngồi vị trí bên dưới là Vi Nhất Nộ - người đã bị chặt đứt một bên tay. Ngồi ở vị trí chính giữa là một người trung niên khuôn mặt đầy vẻ u ám.
Hắn là Vi Nhất Hỉ, tông chủ hiện tại của Linh Tuyền Tông, tu vi võ đồ nhị phẩm.
“Đại ca.”
Vi Nhất Nộ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Sát thủ mà chúng ta thuê có thể giải quyết tên Quân Thường Tiếu kia không?”
Vi Nhất Hỉ nhấp một ngụm trà nói:
“Sát thủ của Tế Vũ Lầu toàn là những cao thủ tinh anh, đã ám sát thành công hơn hai trăm người mà chưa từng thất bại, lần này tiểu tử Quân Thường Tiếu chắc chắn cũng không phải ngoại lệ, đệ không cần lo lắng.”
“Ừm.”
Những tên sát thủ hắn thuê lần trước đã bị Quân Thường Tiếu cho bốc hơi. Hiện tại huynh đệ họ Vi đang thuê một sát thủ tinh anh khác để hành sự vẹn toàn.
“Mẹ nó.”
Vi Nhất Nộ đập tay vào tay vịn ghế, đầy khó hiểu nói:
“Chưởng môn của một môn phái rác rưởi sao lại khó đối phó đến thế?”
Vi Nhất Hỉ lắc đầu nói:
“Tứ đệ, Quân Thường Tiếu có thể giết chết nhị đệ và tam đệ, ngươi còn cho rằng hắn là loại rác rưởi, như thế là quá sai lầm khinh địch rồi.”
Hai vị huynh đệ của hắn đến thành Thanh Dương viếng thăm thành chủ mãi chẳng thấy quay về, hắn bất đắc dĩ tự thân vận động một chuyến tìm hiểu nguyên nhân.
Tạ thành chủ vì không muốn đắc tội với môn phái có hậu thuẫn đằng sau của Linh Tuyền Tông nên đã đem chuyện đầu đuôi câu chuyện Quân Thường Tiếu giết chết Vi Nhất Lạc và Vi Nhất Ai kể lại.
Sau khi Vi Nhất Hỉ biết huynh đệ mình bị giết đầu rơi máu chảy, hắn đã vô cùng phẫn nộ. Nhưng là người đứng đầu của một môn phái, hắn vẫn đủ bình tĩnh để phân tích, Quân Thường Tiếu dùng một đao giết chết hai huynh đệ của mình, thực lực chắc chắn không thể xem nhẹ.
Sau khi trở lại môn phái, suy nghĩ kĩ càng, hắn quyết định dùng ngân lượng thuê sát thủ của Tế Vũ Lầu.
Không dám trực tiếp ra mặt mà giở trò sau lưng thật mưu mô xảo quyệt.
Vi Nhất Nộ vốn bản tính không được trầm ổn. Khi hắn nghe đại ca nói nhị ca và tam ca đã về chầu ông bà, ánh mắt hắn sát khí hiện lên cuồn cuộn.
“Nhị đệ! Tam đệ!”
Vi Nhất Hỉ đặt chén trả lên bàn, ánh mắt u ám khác thường, nói:
“Không cần biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền, đại ca nhất định sẽ báo thù cho các đệ.”
Tiền ở đây chính là ngân lượng để thuê sát thủ ám sát.
“Đại ca.”
Vi Nhất Nộ giọng nói đầy hận ý, nói:
“Đợi đến lúc sát thủ của Tế Vũ Lầu giết chết Quân Thường Tiếu, đệ muốn đi Thiết Cốt phái dùng máu đệ tử của hắn tế linh hồn của nhị cả và tam ca.”
Vi Nhất Hỉ nói:
“Thiết Cốt phái dù gì cũng là thành viên của liên minh Bách Tông, lúc đi phải cẩn thận đừng để người khác phát hiện đấy.”
“Đệ biết rồi.”
Vi Nhất Nộ khuôn mặt đầy sát khí nói.
Hắn hận không thể ngay lập tức đến Thiết Cốt phái đại khai sát giới để tế bái linh hồn hai vị sư huynh.
Vi Nhất Hỉ lại tiếp tục nhấp một ngụm trà, cười khinh bỉ nói:
“Ta nghe nói, tên tiểu tử đó còn dẫn đệ tử tham gia sự kiện môn phái luận võ lần này. Thật không biết trời cao đất rộng là gì mà.”
“Đệ nhổ vào.”
Vi Nhất Nộ lạnh mặt nói:
“Không biết lực lượng bản thân được mấy cân mấy lạng mà dám tham gia luận võ. Đúng là ngu hết cả phần thiên hạ luôn mà.”
Vi Nhất Hỉ chống khuỷu tay xuống tay ghế vịn, mười ngón tay đan vào nhau nói:
“Cũng thật hiếu kỳ, không biết quán quân của môn phái luận võ lần này sẽ thuộc về ai đây?”
“Đệ nghe nói lục lưu môn phái Tuyệt Âm Cốc cũng phái đệ tử tham gia luận võ. Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì đệ chắc chắn đệ tử của Tuyệt Âm Cốc sẽ giành được quán quân kỳ luận võ lần này.”
Vi Nhất Nộ dõng dạc nói.
Mặc dù hai huynh đệ họ Vi không xuống núi nhưng khá quan tâm đến sự kiện môn phái luận võ.
“Báo.”
Đúng lúc này một tên đệ tử từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói:
“Tông chủ, đệ tử vừa từ thành Diệu Dương quay về, nghe nói...”
“Ngươi nghe nói cái gì?”
“Đệ tử nghe… nghe nói sự kiện môn phái luận võ lần này, chức quán quân đã thuộc về Tiêu Tội Kỷ của Thiết Cốt phái.”
“Cái gì?!!”
Vi Nhất Hỉ và Vi Nhất Nộ đồng thời giật mình bật dậy, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Đệ tử hít thở sâu vài hơi rồi tiếp tục nói:
“Hơn… hơn nữa, bốn vị trí mạnh nhất của môn phái luận võ lần này đều thuộc về đệ tử Thiết Cốt phái.”
“Không thể nào!”
Vi Nhất Nộ kiên quyết không tin nói:
“Bọn hắn chỉ là một môn phái cửu lưu thì có thể vào được đến vòng luận võ thứ hai đã rất không tệ rồi, làm sao có thể giành được cả bốn vị trí mạnh nhất của một lần môn phái luận võ được chứ.”
Vi Nhất Hỉ khá lãnh đạm hỏi:
“Tin tức có chính xác không?”
Đệ tử lập tức trả lời:
“Thành Diệu Dương đã dán thông báo, đệ tử chính mắt nhìn thấy.”
Vi Nhất Nộ ngu mặt.
Mỗi sự kiện môn phái luận võ kết thúc, trong quận Thanh Dương ở mỗi thôn làng đều dán thông báo công bố quán quân là ai.
Đây tuyệt đối không phải là những tin đồn thất thiệt.
Vi Nhất Hỉ chau mày nói:
“Quán quân của môn phái luận võ, tu vi thấp nhất cũng phải từ Võ Đồ nhị phẩm trở lên, đệ tử Thiết Cốt phái có bản lĩnh đến thế sao?”
Tên đệ tử biết gì nói đó:
“Đệ tử nghe những võ giả từ thành Lịch Dương trở về nói thực lực của những đệ tử của Thiết Cốt phái thấp nhất cũng phải là Võ Đồ nhất phẩm.”
“Bịch!”
Vi Nhất Nộ bất lực ngồi xuống, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên cứng ngắt.
Hắn lúc nãy còn nghĩ đợi sát thủ giết chết Quân Thường Tiếu, hắn lập tức đến Thiết Cốt phái tắm máu một phen.
Nhưng nếu như tin tức bốn vị trí mạnh nhất đều là đệ tử Thiết Cốt phái là thật, Vi Nhất Nộ đi thì có khác gì đưa xác vào hang cọp.
“Tứ đệ.”
Vi Nhất Hỉ cũng ý thức được điều này, nghiêm giọng nói:
“Không cần biết tin tức này là thật hay giả, đệ nhất định không được tự ý đi đến Thiết Cốt phái.”
“Ừm.”
Vi Nhất Nộ vội vàng trả lời.
Hắn không đi nhưng người ta lại tìm tới.
“Bộp.”
Đột nhiên một tiếng động lớn truyền đến làm cho mặt mày Vi Nhất Hỉ và Vi Nhất Nộ biến sắc, vội vã chạy ra ngoài đại điện.
Bọn hắn vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy cánh cửa lớn sơn đỏ đầy giá trị bị đạp gãy nát.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu bước vào trong, trên vai hắn vác một tấm bảng hiệu trên đó viết ba chữ “Linh Tuyền Tông”, một tay khác cầm khẩu súng Desert Eagle, miệng hắn đang ngậm một điếu xì gà.
Xì gà là do sau khi hắn đổi mới khu mua sắm bắt buộc phải mua. Tác dụng của nó chỉ là nâng cao tinh thần nhưng quan trọng hơn là tạo sự khó chịu cho đối thủ.
“Quân Thường Tiếu!”
Vi Nhất Nộ trừng to mắt nói.
Hắn chính là chưởng môn Thiết Cốt phái? Chân mày Vi Nhất Hỉ nhăn chặt lại, ánh mắt càng ngày càng u ám.
“Cộp.”
Quân Thường Tiếu thả tấm bảng hiệu xuống, một tay đặt lên ở cạnh trên, nhìn đại điện môn phái so với bản phái càng thua xa, nhàn nhạt nói:
“Một nơi tốt như thế này, phải diệt đi thật là có chút đáng tiếc mà.”
Tiêu diệt, thật đáng tiếc?
Vi Nhất Hỉ ánh mắt u ám nói:
“Quân chưởng môn, người đến lần này...”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu chĩa súng vào Vi Nhất Hỉ, đầy kiêu ngạo nói:
“Bổn tọa đến là để tiêu diệt môn phái ngươi.”
“Ngươi đến tìm chết?”
Vi Nhất Nộ không kiềm được lửa giận, từ không gian giới chỉ rút ra một thanh Toàn Tân Đại đao, muốn lao về phía Quân Thường Tiếu..
“Bằng!”
Viên đạn ngưng tụ từ năng lượng tinh hạch trong miệng súng bắn ra, một luồng ánh sáng trực tiếp xuyên thủng ngực Vi Nhất Nộ.
Vi Nhất Nộ khựng lại, từ từ cúi đầu nhìn lỗ thủng trên ngực mình, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, thanh đao đang nắm chặt trong tay rơi xuống, người cũng theo âm thanh “Rầm” một cái ngã xuống đất.