Chương 83. Linh Tuyền Tông xóa tên khỏi giang hồ!
Vi Nhất Nộ chỉ thấy một đạo ánh sáng bắn tới, sau đó ngực mình xuất hiện một lỗ thủng, người cũng ngã trên mặt đất, một mạng thế là đi đời nhà ma.
Hắn cho đến lúc chết vẫn một mực suy nghĩ, đến cùng là ám khí ma quỷ gì, lại có lực xuyên thấu cường đại đến đục thủng ngực hắn, xuyên thấu cả trái tim.
"Phù!"
Quân Thường Tiếu thổi làn khói bóc lên từ họng súng, thản nhiên nói:
"Yên tâm, cái chết của ngươi rất đáng giá, một viên đạn của ta tương đương với mấy chục lượng bạc lận đấy."
Thật sự rất có giá trị!
Lấy thực lực của Quân chưởng môn, hoàn toàn có thể tay không tấc sắt giết chết Vi Nhất Nộ, hắn nổ súng là đã thương tình đối phương lắm rồi.
"Tứ… tứ đệ!"
Mặt mày Vi Nhất Hỉ ngờ nghệch, con mắt dần dần đỏ lên, không phải hắn muốn khóc, mà chính là sự phẫn nộ đã đạt đến đỉnh điểm.
Ba tên đệ đệ đã theo hắn từ nhỏ, cùng một chỗ bắt nạt người khác, cùng một chỗ khi dễ người khác, bây giờ từng tên từng tên bỏ mạng, điều này thật sự là một cú đả kích trầm trọng đối với hắn.
"Cộp cộp cộp!"
Ngay lúc này, các đệ tử Linh Tuyền Tông bị kinh động từ trong môn phái lao ra, nhân số liếc sơ qua cũng được mấy trăm người, khi bọn hắn thấy Tứ trưởng lão đã bỏ mạng nằm trên mặt đất, ngực bị đục một cái lỗ nhỏ, từng người trợn tròn hai mắt.
Tên cô hồn nào to gan đến vậy?
Trước tiên, mọi người dồn ánh mắt nhìn về phía Quân Thường Tiếu!
Đập vào mắt là bảng hiệu môn phái đã bị tháo xuống, khẳng định tên cô hồn này đến phá môn!
"Chính… chính là hắn!"
Võ giả khăn xanh từng ở trên đường gặp qua Quân Thường Tiếu, giờ đây lại thấy người kia đang ngậm một cái giống như rễ cây biết bốc khói, trên mặt hắn không cách nào che giấu sự kinh ngạc.
Nói đi cũng nói lại, Thiết Cốt Phái cùng Linh Tuyền Tông đi đến ranh giới ta sống ngươi chết, công lao của võ giả khăn xanh cũng không hề nhỏ, bởi vì hắn có ý định trêu ghẹo Lục Thiên Thiên, từ đó mâu thuẫn ngày càng chồng chất.
Aii..
Cuộc sống đúng là khắc nghiệt mà.
Không thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu hắn, chủ yếu chính là Linh Tuyền Tông quá không biết một điều nhịn chín điều lành, bọn hắn biết tin đệ tử bị đánh, lập tức hùng hổ đòi báo thù.
Trên Ân Oán Đài, Vi Nhất Nộ nổi lên sát ý, điều này đã vô tình đây mâu thuẫn lên đến cấp độ vô cùng kịch liệt.
Đổi lại một cái cửu lưu môn phái khác, e rằng trong sự kiện ‘Bách Tông chiêu mộ’, đã mang đệ tử đến nhận lỗi hóa giải ân oán, có thể hết lần này tới lần khác.
Bất quá Quân Thường Tiếu thân là người trong cuộc, bản tính cũng cứng như khối sắt.
Nhẫn một lần biển êm sóng lặng, lùi một bước trời xanh mây trắng.
Linh Tuyền Tông quyết không nhịn, lại càng không lùi, Quân Thường Tiếu chỉ có thể dùng ba cái mạng của trưởng lão để dạy một bài học nhớ đời.
Đáng tiếc, hiện tại Vi Nhất Hỉ chẳng tiếp thu được gì cả, hắn nắm chặt hai tay thành quyền, trừng muốn rách mí mắt, thanh âm lạnh lẽo âm u nói:
"Giết chết hắn!!!"
Mệnh lệnh của tông chủ, đệ tử không thể xem như mắt mù tai điếc, cùng nhau cầm lấy binh khí vây quanh người Quân Thường Tiếu.
Võ giả khăn xanh cũng ở trong đó, ánh mắt hắn hiển lộ sự tức giận không hề thua kém tông chủ của mình.
"Hà..!"
Quân Thường Tiếu rút điếu thuốc, phun ra ngụm khói, nói:
"Bổn tọa nếu như là ngươi, sẽ không dại dột cho đám đệ tử xông lên tìm chết đâu."
"Tiểu tử thối, chết đến nơi còn nói nhiều quá đó!"
Một tên đệ tử nóng lòng muốn thể hiện trước mặt tông chủ, lập tức vung đao xông tới.
Quân Thường Tiếu thu hồi thanh Desert Eagle, Hàn Phong kiếm bỗng nhiên xuất hiện, cổ tay hắn vung một cái, ánh kiếm lạnh lẽo xuất ra.
"Vèo... Phốc!"
Trên cổ đối phương bị vết kiếm hằn sâu, máu tươi nhất thời phun tung toé!
Tên đệ tử kia buông vũ khí trong tay ra, cố gắng lấy ta che khe hở của vết thương, cổ họng phát ra âm thanh ‘a.. o..’, gương mặt biểu hiện sự tuyệt vọng rồi ngã bệt xuống đất.
"Hít...!"
Đám đệ tử Linh Tuyền Tông có ý định xông lên, nhìn thấy tứ sư huynh có tu vi đạt tới Khai Mạch thập đoạn bị một kiếm có đi không có về, gương mặt bọn hắn lập tức biến sắc.
"Lên! Lên hết cho ta!"
Vi Nhất Hỉ phẫn nộ gào thét lớn.
Hắn vì cái gì không dám lên?
Bời vì hắn biết rõ Quân Thường Tiếu vừa rồi cầm cái đồ chơi sáng như bạc, chắc chắn là ám khí rất khủng bố, nếu hắn xông lên lập tức sẽ nối gót tứ đệ ăn một viên ‘kẹo đồng’ bỏ mạng.
Vì cái gì hắn để đám đệ tử xông lên trước?
Bời vì hắn biết rõ ám khí của Quân Thường Tiếu phải cùng một loại với cung nỏ, tên đạn khẳng định không nhiều, để đám đệ tử làm tốt thí, giết được thì tốt, không thể giết được cũng có thể mài mòn sức lực đối phương.
Nói thẳng ra.
Rốt cuộc vẫn là đem đám đệ tử ra làm bia đỡ đạn.
Đệ tử Linh Tuyền Tông hiển nhiên sẽ không nghĩ tới trong mắt tông chủ, bản thân chẳng đáng một xu tiền, bất quá bọn hắn cũng xem như tận trung tận nghĩa, cầm đao kiếm xông lên như lũ trâu điên.
"Một đám người đáng thương!"
Quân Thường Tiếu lắc đầu, một tay cầm Hàn Phong kiếm, đón lấy từng tên đệ tử Linh Tuyền Tông xông lên.
"Xoát! Xoát! Xoát!"
Quân Thường Tiếu thi triển tuyệt kỹ Điệp Lãng Cửu Thức, từng tầng từng tầng xung kích nương theo kiếm khí phát ra, như từng cơn sóng khuếch tán!
"Phốc! Phốc!"
Ánh kiếm lạnh lùng quét ngang, hơn mười tên đệ tử Linh Tuyền Tông xông tới trước người Quân Thường Tiếu bị sóng năng lượng rạch phá cỗ họng, như là cây bị đốn ngã ầm xuống đất.
"Tóc, tóc..!"
Mũi kiếm của Hàn Phong kiếm hướng xuống, từng giọt máu nhiễu xuống đất, vỡ tung tóe ở trên nền đá cứng.
Quân Thường Tiếu dùng một chiêu gặt hơn mười cái mạng ngu xuẩn, trong mắt hắn lấp lóe lạnh lùng tàn khốc, dường như là một tên tu la từ địa ngục sống dậy.
Đám đệ tử Linh Tuyền Tông còn lại bị kinh hồn khiếp vía, tay cầm đao kiếm run rẩy, không dám đem mạng mình ra thử lửa.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu lên, kiếm chỉ thẳng hướng Vi Nhất Hỉ nói:
"Hôm nay, người mà bổn tọa muốn giết là hắn, các ngươi khôn hồn thì cút đi, không đừng trách ta lãnh khốc vô tình đem các ngươi biến thành oan hồn."
Đệ tử Linh Tuyền Tông cũng không phải là sơn tặc ác bá, do đó hắn không muốn đại khai sát giới, cho nên chuyến đi lần này nói là diệt môn, bất quá cũng chỉ diệt toàn bộ huynh đệ họ Vi mà thôi.
"Tiểu tử khốn khiếp, chết đi cho ta!"
Đúng vào lúc này, một tên đệ tử từ phía sau giương đao hung hăng chém tới.
Quân Thường Tiếu đã cho đủ lòng nhân từ, ánh mắt hắn hiện lên sự lãnh khốc, trở tay vung ra Hàn Phong kiếm.
"Vèo… ..."
Ánh kiếm lóe lên, chém đứt binh khí của võ giả kia, đồng thời cũng đem đầu đối phương chém đứt.
"Giết!!!"
Đệ tử Linh Tuyền Tông thừa cơ hội từ bốn phương tám hướng giết tới.
Quân Thường Tiếu không còn kiêng kị gì nữa, bộc phát toàn bộ tu vi Võ Đồ ngũ phẩm, rót linh lực vào Hàn Phong kiếm, trong nháy mắt tỏa ra khí lạnh lan tràn ra xung quanh.
"Cái lũ ngu xuẩn mất khôn này, đừng trách bổn tọa tắm máu Linh Tuyền Tông, giết chó gà không tha!"
Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên huy kiếm, lôi kéo ra ánh kiếm thật dài
"Keng! Keng! Keng!"
Những nơi Hàn Phong kiếm lướt qua, chém đứt toàn bộ đao kiếm chạm vào, mũi đao mũi kiếm văng ra đâm vào đệ tử Linh Tuyền Tông đứng bên cạnh.
Bọn hắn không còn cơ hội kêu thảm, bởi vì ánh kiếm vô tình lạnh lẽo thứ hai đã tới rồi.
"Vèo..."
Hàn Phong kiếm quét ngang, mang theo hơi lạnh khiếp người!
"Phốc! Phốc!"
Hơn hai mươi đệ tử Linh Tuyền Tông khựng chân lại, chợt cùng nhau cúi thấp đầu, nhìn thấy ánh kiếm nhỏ bé cắt ở trên yết hầu của mình.
Quân Thường Tiếu bước qua người bọn hắn, Hàn Phong kiếm ngưng đọng hơn hai mươi giọt máu, trong nháy mắt bị linh lực làm cho bốc hơi.
"Phịch! Phịch!..."
Chỉ vài bước đi, đã có thêm hai mươi cái xác đệ tử Linh Tuyền Tông ngã trái té phải nằm trên mặt đất.
Quân Thường Tiếu đạt tới tu vi Võ Đồ ngũ phẩm, thêm vào đó là Hàn Phong kiếm, hắn muốn giết những con kiến chỉ có tu vi lừng chừng khai mạch năm sau đoạn này, chẳng khác nào như máy gặt lúa.
Vi Nhất Hỉ khiếp sợ muốn hồn phi phách tán.
Giờ phút này hắn đã nhìn ra, cái tên chưởng môn Thiết Cốt Phái này có thực lực Võ Đồ tứ phẩm trở lên!
Hoảng sợ không chỉ có tông chủ Linh Tuyền Tông, mà còn có những đệ tử ngu xuẩn chưa chết kia nữa.
Bọn hắn tuy vây quanh ở Quân Thường Tiếu, nhưng vô tình hữu ý từng bước một đi lùi về sau, trong ánh mắt chứa sự hoảng sợ khủng khiếp.
Người ta giết đồng môn như máy cắt cỏ, trong lòng bọn hắn khẳng định phải sợ hãi!
"Lên! Lên hết cho ta!"
Vi Nhất Hỉ điên cuồng gào thét, hắn không quan tâm ai sống ai chết, chỉ cần có thể giết chết Quân Thường Tiếu, coi như chết sạch cũng là chuyện đáng mừng.
Thế nhưng...
Quân Thường Tiếu quá cường đại, đệ tử Linh Tuyền Tông đã có ý thoái chí, thậm chí dưới ánh mắt lãnh khốc của người kia, tay đã có chút không đủ sức cầm binh khí.
Đây là một tên đồ tể, người nào lên đều phải chết a!
Quá hung bạo, quá man rợ!
"Xoát!"
Quân Thường Tiếu giương kiếm lên, khí lạnh bức người.
Hơi lạnh lan tràn ra ngoài, khiến đám đệ tử Linh Tuyền Tông tê hết cả da đầu, bọn hắn trong đầu chỉ có một ý định còn lại, rút lui, lui được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
"Các ngươi!"
Vi Nhất Hỉ tức muốn nổ phổi.
Hắn vốn định để đám đệ tử làm bức tường thịt, sau đó tìm kiếm cơ hội chạy trốn, hiện tại ngược lại rất hay, thân ai nấy lo mạnh ai nấy chạy!
Quân Thường Tiếu không còn đệ tử cản đường, cất một bước dài vọt lên, rót linh lực vào Hàn Phong kiếm tung ra ánh kiếm lạnh lẽo.
"Không ổn!"
"Phụt… ..."
Trong lòng Vi Nhất Hỉ vừa dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, đầu lâu đã ngay lập tức bay ra ngoài, rơi vào trước tấm bảng hiệu ở ngoài, một hàng máu tươi nhuộm màu cho ba chữ Linh Tuyền Tông.
"Tông chủ!!!"
Đệ tử Linh Tuyền Tông ngây ngốc đứng tại nguyên chỗ.
Ngày hôm nay...
Phía trên Linh Tuyền Sơn khói lửa ngùn ngụt, thiêu đốt trọn vẹn một ngày một đêm, Linh Tuyền Tông cũng theo đó xóa tên khỏi giang hồ.
"Hầy..!"
Quân Thường Tiếu thản nhiên xuống núi, ngồi trên một đáng đá lớn, hít một hơi xì gà, nhìn ra phong cảnh xa xa, thầm thì nói:
"Vì cái gì không có mùi vị của Nicotin vậy?"
Hệ thống nói:
"Đây là khói điện tử."
"Con em nó! Lừa đảo!"