Vạn Giới Pháp Thần

Chương 242: Quái vật mình người đầu côn trùng

Nhưng không phải bên ngoài cùng là nơi mỏng nhất, nó là thuộc một khoảng cách bằng một phần hai mươi độ dài cánh hoa từ ngoài rìa vào trong.

Ambrose đặt giả thuyết bông hoa khổng lồ này chỉ là một loài biến dị vì Cái ác, nếu vậy thì có khả năng rất lớn tuân theo thứ trên.

Như vậy, tính toán một chút vị trí của mình và độ cao, độ dài và độ rộng của cánh hoa, Ambrose ước chừng được khu vực mỏng nhất cách bên dưới vị trí của họ khoảng hai mươi hai mét. Có điều nơi đó bây giờ đang tràn ngập chất khí màu xanh đậm.

Ambrose chỉ tay về vị trí cậu vừa xác định nói:

“Helios, chúng ta sẽ tấn công vào chỗ kia, theo ta tính toán đo là nơi mỏng nhất của cánh hoa này. Từ chỗ này, khanh có thể đánh xuyên thủng cánh hoa được không?”

“Thần không dám chắc, nhưng chúng ta có thể thử.”

Ambrose suy nghĩ một lúc rồi nói ngay:

“Không, ta sẽ dùng phép thuật bảo vệ giúp chúng ta không bị đám khói xanh đậm kia bám vào, chờ đến khi chúng ta di chuyển tới vị trí thuận lợi nhất, thì khanh lấp tức phát động chú pháp mở một lỗ thủng. Đây mới chỉ là chướng ngại vật đầu tiên mà thôi, chúng ta không thể lãng phí quá nhiều ma lực được.”

“Thần đã hiểu, thưa bệ hạ.” Helios cũng kính nói.

“Được rồi, ta đếm đến ba…”

“Một.”

“Hai.”

“Ba. Nhanh.”

….

“Protego Maxima” (ND - Bùa che chắn level 2)

Một lớp màng trong suốt xuất hiện bao phủ lấy hai người.

“Vèo vèo”

Ambrose và Helios hai người lại xé gió bay xuống bên dưới, lần này tốc độ chậm hơn rất nhiều, ngay khi chỉ còn cách cánh mười mét, từ trong tay Helios Đại hiền giả tụ tập một quả cầu ánh sáng chói lọi.

Nhắc mới nhớ, Helios Đại hiển giả là một ma pháp sư lĩnh ngộ nguyên tố ánh sáng (Light), nên lực sát thương do cách đòn phép của ông trong hòn đảo Bóng tối này rất lớn.

Nhưng đó cũng là nguyên nhân khiến Helios khó khăn trong việc hồi phục ma lực.



Đòn đánh lần này để cho chắc, Helios sử dụng một phần mười lượng ma lực trong cơ thể, đây là một con số đáng kể, nhưng nó cũng đã được ông tính toán kỹ càng.

Quả cầu ánh sáng to lên bằng quả táo, rồi bằng một cái đẩy tay điêu luyện, Helios ném nó lên phía trước, đâm thẳng vào cánh hoa.

“Light…. Ball” Helios hét lên.

Uỳnh… ngay sau đó, một vụ nổ khá lớn phát ra phát ra phía trước hai người, cả không gian bên trong bông hoa ăn thịt được chiếu sáng trưng…

Ánh sáng cũng thôn phệ hầu như đám khí xanh đậm gần Ambrose, mọi chuyện bây giờ diễn ra đều theo đúng dự kiến.

Khi ánh sáng biến mất, cũng là lúc một còn gió to như bão tác từ bên ngoài thổi vào bên trong bông hoa…

Đây là kết quả do sự chênh lệnh áp suất không khí giữa hoa nơi… và đó cũng là dấu hiệu cho Ambrose biết đường đã thông.

“Nhanh, Helios, chúng ta rời khỏi đây.”

“Vâng thưa bệ hạ.”



Bay thêm năm phút nữa, Ambrose và Helios hai người đã tới đất liền, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi vùng biển ma quái. Nhưng phía trước cũng không phải là thứ gì dễ dàng.

Ấn tượng đầu tiên ở đây của Ambrose là quá đen. Mặt đất đen xì, có những cột đá đen xì nhọn hoắt cắm xuyên vẹo lên bầu trời.

Cái đen tối đến mức ánh sáng từ đầu đũa thần của Ambrose không thế chiếu sáng hay phát huy một tí tác dụng nào… Tình hình thế này thật không ổn, Ambrose nói:

“Chúng ta xuống phía dưới, bay với tình cảnh này thật sự không phải là một lựa chọn khôn ngoan.”

“Vâng.”

Đội nhiên, Helios bay khựng lại, Ambrose thấy thế hỏi:

“Khanh phát hiện được gì hả?”

Ông Đại hiền giả, im lặng mười giây rồi nói:

“Thưa nhà vua, hai cái hộp phong ấn phép thuật mà bệ hạ nhờ thần làm đã có người sử dụng rồi ạ!”

“Nhanh như vậy.” Ambrose không ngờ nói.

Cậu đã nhờ Helios thi triển bùa Hộ mệnh Expecto Patronum, rồi phong ấn nó trong một loại hộp phong ấn chuyên dụng của quân đội Thất đại đảo quốc.

Bùa này dùng để gọi Thần Hộ mệnh bảo vệ bản thân khỏi tạo vật hắc ám, hay gửi thông điệp cho ai đó. Hiện tại được biết là bùa duy nhất có thể đối phó với bọn giám ngục Azkaban ở thế giới thực.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Thần hộ mệnh mà phù thủy triệu hoán ra mang trong mình những tình cảm, cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc nhất, chúng kết tinh lại và có thể lan truyền cho mọi người xung quanh.

Đó chính là vũ khí tốt nhất để chống lại Cái ác, hay nhưng cơn ác mộng đen tối, khi cảm xúc tiêu cực trong cơ thể tâm trí con người.

Ambrose làm như vậy như một cách dự phòng Lucy gặp phải nguy hiểm mà không thể dùng chân tay, kiếm và tên nỏ để giải quyết được.

Nếu như vậy, thì bên phía Lucy bọn người đã vượt qua thử thách nào đó rồi, có thể bây giờ bọn họ đã có thanh kiếm cuối cùng trong tay cũng nên, cậu phải đẩy nhanh hành động bên này thôi, Ambrose thầm nghĩ.

Sau đó, Ambrose và Helios nhảy xuống mặt đất, bên dưới này khá hơn một chút, ít nhất hai người có thể dựa vào phản quang trên mấy cây trụ đá để xác định đường đi.

Dựa vào câu thần chú xác định phương hướng, Ambrose và Helios lập tức chạy lên phía bắc, mục tiêu của hai người là trung tâm hòn đảo, nơi mà có khả năng lớn nhất là Ẩn sĩ đang ở đó.

Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua một con đồi nhỏ, rồi đi xuống một cái bồn địa thấp ngập nước. Có điều, ở đây có một thưa nguy hiểm khác đang chờ đợi.

Khi Ambrose vừa mới ra khỏi cái bồn địa, một loạt tiếng gầm gừ cao chói tai vang lên, sau đó là những tiếng vỗ cánh vù vù… Ambrose cảnh giác nhìn xung quanh nói:

“Là bọn quái vật, chúng ta đang bị bao vây.”

“Lumos Maximus.”

Một quả cầu ánh sáng chói rọi bay lên trên không, nó soi sáng một khoảng diện tích rộng lớn xung quanh Ambrose hai trăm mét.

Tới giờ, cậu mới thấy thứ gì đang ở xung quanh mình, hơn một trăm con quái vật, chúng nó rất to lớn, phải lớn hơn bọn quái vật bình thường gấp hai, ba lần…

Bọn quái vật này có hình người với các cơ bắp rắn chắc, trên mình chúng có gắn nhưng cái vỏ bóng loáng trông có vẻ rất là cứng, giống như bộ xương ngoài bảo vệ các bộ phận bên trong của các loài động vật giáp xác.

Trên đầu nó có gắn hai cái ăng ten giống như côn trùng, có vẻ như tất cả bọn chúng đều có thể bay, vì sau lưng chúng có hai cái khe dài màu nâu, nhưng chỉ có hơn hai mươi con là trên bầu trời thôi.

Tiếng rít chói tai mà Ambrose nghe thấy bắt nguồn từ cái mồm trông nhỏ như một cái lỗ sáo của bọn chúng, trên cái mồm là hai cái lỗ đen ngòm giống như lỗ thở, trên nữa là hai con mắt siêu to, màu đỏ và bị chia ra thành các ô nhỏ hơn giông như mắt rồi.

Bọn này có vẻ là không có cơ quan sinh sản, hoặc chúng chỉ là con thợ trong đàn mà thôi, cậu thấy chân và tay của bọn này có một lớp màng như vây cá, chắc chắn bọn quái vật này đang trên đường đi kiếm ăn, không may cho chúng gặp phải Ambrose và Helios.

Cậu rút ra thanh Lleaud, thanh kiếm lúc này tỏa sáng như ánh trăng ngày rằm hàng tháng, thật kì là, thanh kiếm như đang run lên vì sung sướng chứ không phải vì sợ hãi, xem ra nó rất thích chém giết bọn quái vật côn trùng hình người này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất