Vạn Giới Pháp Thần

Chương 249: Biển lửa ngập trời

Xem ra hai loại quái vật này không cùng một phe… Ambrose thầm nghĩ.

“Ích… íchhhhhh…”

Rồi một tiếng rít vô cùng ầm ĩ vang lên, Ambrose nhìn về phía xa… đó là một đàn quái vật côn trùng… chúng đuổi tới tận đây rồi…

Phía sau Ambrose cũng phát ra mất tiếng “cạch cạch’ trầm đục… Ambrose nhìn lại… hơn một trăm con cây ma đang ùn ùn lao tới.

“Không được, kiểu này thì bị bao vây chết mất…” Ambrose đau đầu nghĩ…

Phải có các gì đó thoát khỏi đây, Ambrose nghiêng người né một con quái vật côn trùng lao xuống, rồi cầm kiếm chém làm đôi nó.

Thêm một con nữa xông tới bị cậu đâm xuyên đầu, Ambrose lại vung đũa thần bắn ra liên tiếp năm chú bùa trói khiến năm con quái vật ngã xuống.

Trong lúc bọn này rơi xuống, đột nhiên Ambrose chú ý tới cái cánh của chúng vẫn đập, có điều không thể nâng đực thân thể đang rơi tự do.

Điều này có nghĩ cái cánh chỉ dùng để kéo lấy luồng không khí nhấc bổng cơ thể… nó chỉ có tác dụng như cái động cơ mà thôi, còn việc điều chỉnh hướng bay là do bộ phận khác đảm nhiệm, có thể là tay.

Nếu vậy, nếu cậu có thể bắt lấy một con và thử một chút…

Nghĩ là làm, Ambrose nhảy tới bên cạnh một con mình người đầu con trùng chia đũa phép hét lên:

“Fulgari.” (ND - Bùa khóa trói)

Hai cái vòng bằng ánh sáng xuất hiện, nó trói chặt hai chân và hai tau con quái vật này làm một, rồi Ambrose dùng đũa thần kéo con quái vật xuống cái cành cây là cậu đang đứng.

Trong ba tích tắc sau đó, Ambrose nhảy lên trên lưng con quái vật, cậu dùng phép biến hóa biến mấy cành cây khô bên cạnh thành mấy sợi dây thừng.

Rồi xuyên dây vào bả vai, cánh tay con quái vật, Ambrose đang làm giống như đang buộc dây cương ngựa vậy… trong khi đó, cái cánh của nó vẫn đang vẫy vẫy.

Làm xong, Ambrose bắt đầu thử mọi tư thế, góc cạnh, lực kéo hòng điều khiển được con quái vật bay đi.

Rất nhanh, thí nghiệm của cậu đã thành công chỉ trong hai lần sử dụng, lần này quả thực phải cảm ơn mấy năm trước cậu tìm hiểu về cơ chế hoạt động của máy bay, sau một lần ngồi thử loại phương tiện hiện đại và phức tạp nhất của giới Muggle này.

Không thể ngờ được, hiện tại cậu có thể ứng dụng nó vào hoàn cảnh như vậy. Ambrose tiếp tục bắt lấy một con khác.

Rồi cậu biến ra cái que để trói chúng cách xa nhau ra, sao cho hai chân cậu có thể dẵm vào lưng hai con quái vật một cách thỏa mãi nhất.

Ambrose cũng tiện tay chém bay bốn cái chân đi cho chiếc máy bay tự chế của cậu nhẹ hơn.

Trong lúc chế tạo máy bay, hai bên quái vật cây và côn trùng không ngừng tiến gần lại Ambrose. Đến khi cất cánh, thì bọn chúng chỉ cách Ambrose chưa đầy hai mươi mét…



Lần này thì khá khó cho cậu rồi, tốc độ bay của cậu không nhanh lắm, mà bắt buộc cậu phải dùng một tay để điều khiển cái máy bay tạm bợ này…

“Vẫn không kịp… chỉ còn một cách.”

Nói thực lòng Ambrose không muốn dùng cách này một chút nào, vì thứ cậu triệu hoán ra xứng đáng để gọi nó là một con quỷ chứ không phải quái vật.

Chỉ mong Cái ác không điều khiển được nó, nếu không sẽ là một cái thòng lọng chết người mà Ambrose tự thắt cổ mình…

“Là các ngươi ép ta… chết đi lũ quái vật kinh tởm…”

“Fiendfyre….” (ND - Bùa lửa quỷ)

Ambrose chĩa đũa phép vào đống cây cối xuyên vẹo bên dưới… rồi từ đầu đũa thần của cậu, một ngọn lửa như sống dậy lao về đống cây cối như sư tử chết đói thấy mồi.

Ngay lập tức, ngọn lửa gặp gỗ bắt đầu phình lên một cách đáng sợ…

“Graaoooo...”

Con quỷ lửa gào thét và bắt đầu thôn phệ tất cả cây cối xung quanh.

Thấy vậy Ambrose triệu tập một bùa khiên bảo vệ mình, cậu con cho cái máy bay tự chế bay cao lên một chút…

Không dừng lại, Ambrose lại biến ra một con lửa quỷ nữa ném về phía bọn quái vật côn trùng kia… bọn này cũng rất bắt lửa… lập tức bị đốt chạy mười con.

“Mong là chúng mày bay trở về tổ, đến lúc đó thì…”

“Thôi, ta nên đi trước…”

Ambrose tay trái thúc cái máy bay tự chế lao đi, để lại sau lưng một khung cảnh hơn cả tận thế… cả khu rừng bên dưới cậu, sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn.

==== Chuyển cảnh ====

Trở lại với Lucy bọn người.

Con tàu Dawn Treater vừa chạy được mười phút thì họ đã thấy con rắn khổng lồ đuổi theo rồi… lần này không có con rồng nào ngăn cản, rắn biển lập tức nhào lên nhảy qua vắt ngang con tàu.

Sau đó nó lại chui xuống biển rồi vắt ngang qua một lần nữa. Thế là con tàu bị rắn biển cuộn lấy thành hai vòng.

Không dừng lại, rắn biển không ngừng thắt chặt thân mình một bên mạn thuyền Dawn Treater đã bị nứt ra. May cho họ đó chỉ là phần nổi, nếu bị nứt phần âm tiếp xúc với mặt nước thì con tàu sẽ chìm nghỉm ngay lập tức.

Bên trên boong tàu, phải đến ba bốn thủy thủ bị con rắn quất xuống mặt biển, suýt nữa thì Edmund là một thành viên trong đó.

Lúc đó cậu ta đang đi từ đầu thuyền xuống khoang lái. Đó quả là chuyến vòng qua mặt thần chết của Edmund.

Đứng ở trong khoang lái, Caspian đang thận trọng điều khiển con thuyền, giữ cho nó không bị lật úp vì con rắn biển khổng lồ.

Trong một khoảnh khắc, Caspian nhìn thấy một mỏm đá khá to nhô lên trên mặt biển mười mét, hơi chếch về bên trái một tý trước mặt con thuyền.

Trong đầu nảy ra một ý tưởng cậu hét lên với Edmund:

“Edmund, chúng ta sẽ lừa con rắn biển vào mỏm đá kia…”

Edmund hiểu ý ngay, tên này nói:

“Được rồi, để tôi đánh lạc hướng nó…”

Nói xong, Edmund chui qua hai cái thân rắn to như hai cái công - tơ - nơ, rồi trèo lên trên đầu con rồng trang trí ở mũi tàu…

Tim đập thình thịch vì hồi hộp, trong lòng Edmund không ngừng hỏi tại sao ông chuột Reepicheep lại có thể làm được…

“Không, ông ta có thể mình cũng có thể.”

Hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, Edmund lấy trong túi ra cái đèn pin mà cậu để quên ở Narnia ba năm trước. Nó vốn đã hết điện từ lâu, may là Ambrose và ông Đại hiền giả đi cùng cậu ta biết cách nạp điện cho cái đèn mà không cần thay pin.

Edmund một tay bám lấy cái miệng rồng, cả người đu mình vươn ra phía sau, cậu cầm cái đèn pin chĩa thẳng ánh sáng vào mắt con rắn biển và nói:

“Thôi nào, lại đâu con rắn kia… không, phải gọi mà là con giun tởm lợm xấu xí chứ…”

Con rắn biển đang điên cuồng phá hư tàu, nó cũng nhìn thấy ánh sáng chói mắt… là một sinh vật bóng tối cả năm cả đời chưa bao giờ nó nhìn thấy một thứ sáng sáng cường độ lớn như vậy.

Con rắn con một mắt nhắm tịt, nó lắc lắc cái đầu như để thích nghi độ sáng. Ngược lại, Edmund nào để yên, cậu ta tiếp tục khiêu khích nói:

“Lại đây, lại đây… giết tao đi…”

Vừa nói, tên này vừa cô nhảy lại cái giọng the thé của ông chuột Reepicheep, nghe hết sức buồn cười… Nhưng con rắn nào cười được, cái giọng này lại khiến nó nhớ tới cái con vật tí hon khốn khiếp đâm mù mắt của nó.

Rắn biển gầm lên một tiếng rồi lao thẳng há mồm đớp một cái về phía giọng nói cho bõ tức…

Vốn đang cầm kiếm lên thủ trước ngực, Edmund cũng bị hành động đột nhiên của con rắn dọa sợ, cậu ngã lùi về phía sau…

Cúng may vì thế cậu mới thoát khỏi bộ hàm đầy răng của rắn biển.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất