Chương 140: Tới Nhà Tô Vũ Làm Thuyết Khách
Trần gia xảy ra đủ chuyện bi hài, Tô Vũ lại hoàn toàn không biết gì.
Văn Minh học phủ rung chuyển, Tô Vũ càng không hay chuyện.
Ý chí lực và thần văn tiêu hao quá lớn khiến hắn sớm không có tâm tư suy nghĩ về chuyện nào khác nữa, về đến nhà liền bắt đầu vùi mình ngủ say.
Mà ngay khi hắn ngủ say, cuốn sách họa trong đầu lại hơi hơi nhộn nhạo.
Sau một khắc, bốn phía hội tụ nguyên khí.
Một luồng nguyên khí mau chóng bị Tô Vũ thu nạp, không phải thân thể mà là sách họa hấp thu nguyên khí, thông qua sách họa chuyển đổi, rất nhanh chúng đã hóa thành một loại lực lượng khác tràn lan trong biển ý chí.
Hai cái thần văn ảm đạm kia tức thì giống như được bơm máu, dần dần bắt đầu khôi phục hào quang.
Ý chí lực tiêu hao quá nhiều, giờ phút này cũng khôi phục một chút.
Lông mày nhíu chặt của Tô Vũ cũng chậm rãi giãn ra, trước đó triệu chứng đau đầu muốn nứt, vào trong giấc mộng rồi lại dần tan biến.
...
Ngày 26 tháng 6, là ngày sát hạch của Nội Vụ học phủ và Nghiên Cứu Khoa Học học phủ.
Đương nhiên, việc đó chẳng có quan hệ gì với Tô Vũ, mà trên thực tế, mọi người cũng không quá xem trọng kỳ khảo hạch này, đặc biệt là đối với những cường giả đương đạo, bọn họ vẫn thường coi nhẹ hai học phủ nói trên.
Mặc dù rõ ràng là hai học phủ đó vẫn có vai trò riêng của nó, hoàn toàn không thể thiếu trong đời sống, nhưng cũng vẫn vô phương khiến mọi người coi trọng.
Hầu hết các học viên đều là vì thi rớt Chiến Tranh cùng Văn Minh học phủ, thì mới cân nhắc tham gia kỳ khảo thí của hai đại học này.
. . .
Lúc này Tô Vũ đang ở nhà tiếp đãi khách nhân.
Có rất nhiều người tới.
Có giám khảo của Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ, cũng có giám khảo của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ, Long Võ học phủ, Cửu Thiên học phủ, Vấn Đạo học phủ. . .
Phàm là những ngôi trường nổi danh, hôm nay đều có cử người đến.
Đây cũng không phải là Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ nếu có dạng thiên tài như vậy, mọi người cũng chẳng cần mất công đi lôi kéo làm gì, bởi vì dạng thiên tài như thế tám chín phần mười đều đã có nơi thuộc về.
Tỉ như Ngô Lam, người ta chắc chắn sẽ muốn đi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, căn bản không cần tới lôi kéo nàng ta.
Nhưng Tô Vũ thì khác biệt.
Hắn nổi danh chỉ trong thời gian quá ngắn, người phát hiện ra hắn ban đầu chỉ có Bạch Phong, Bạch Phong dĩ nhiên là thiên tài, nhưng tu vi của anh lại không quá mạnh.
Học phủ có cả đống người là Đằng Không cảnh, cho nên không có chuyện không phải là Bạch Phong thì không được.
Vài vị giám khảo đều hăng hái lượn ra lượn vào quanh Tô gia.
Vị Thiên phu trưởng của Trấn Ma quân kia nãy giờ không nói lời nào, y đang tập trung nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Tô Long được treo trong phòng khách.
Một lát sau, y khẽ lẩm bẩm: "Thân ti không quên quốc nguy, thời điểm gian nan, chỉ cần một tờ chiếu lệnh là ông ấy lại xung phong ra chiến trường, quả nhiên là Nhân tộc chi kiệt!"
Vài vị giám khảo đang đứng gần đó, nghe vậy liền quay lại nhìn y. Ngươi đủ a! Ngươi chính là một đại hán thô kệch, hiện tại đứng ở đây vờ vịt cái gì chứ.
Vẫn là lão giả của Cửu Thiên học phủ dứt khoát nói thẳng: "Tô Vũ, điều kiện thì trước đó ta đã nói rõ với ngươi, cam đoan là quyền lợi cao nhất mà Đại Hạ phủ có thể dành cho ngươi. Mọi người nghe ta nói vài câu, ta chỉ thẳng thắn bàn về cả ưu lẫn khuyết điểm của từng bên."
"Liền nói Đại Hạ Văn Minh học phủ trước đi, cường giả nhiều, yêu nghiệt nhiều, thiên tài cũng nhiều. Tô Vũ ngươi đến đấy, cho dù có Bạch Phong ở học phủ hỗ trợ ngươi, nhưng nói lời thật lòng, Bạch Phong kia cũng đang trong tình cảnh không dễ chịu gì, Hồng lão đã ra Chư Thiên chiến trường, không biết phải bao lâu mới có thể trở về, ở nhà xem như chỉ còn một mình Bạch Phong là đương gia."
Dứt lời, lão giả bưng tách trà lên uống một hơi rồi mới nói tiếp: "Bạch Phong chẳng qua chỉ là Đằng Không, nói thật, ngay cả tư cách nói chuyện tại Tu Tâm các còn chẳng có, có thể vì ngươi tranh lấy vật gì? Tranh cơ hội tiến vào bí cảnh sao? Hay là giúp ngươi nhìn nhiều thêm mấy thiên ý chi văn? Nhưng Cửu Thiên học phủ thì khác biệt. . ."
Ông ta còn chưa nói xong, Hoàng Thắng đã thản nhiên ngắt lời: "Tô Vũ đi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, không nhất định phải bái Bạch Phong làm sư phụ, Bạch Phong chẳng qua chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, ta hoàn toàn có thể giúp hắn theo chân một nghiên cứu viên cao cấp khác, vấn đề này không lớn."
Lão Tạ của Long Võ học phủ cười ha hả: "Làm gì cứ nhất định phải tới Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ không tốt sao? Tô Vũ đây là thiên tài võ đạo, hắn nên gia nhập Chiến Tranh học phủ mới phải. Nên nhớ hắn chỉ mới là Khai Nguyên mà đã dũng cảm phụ trợ Tập Phong đường đánh giết Vạn Thạch, tiểu tử này hệt như phụ thân hắn, đều là những dũng sĩ lợi hại trên chiến trường!"
Lão Tạ quay sang dụ dỗ chính chủ: "Tô Vũ, tới Long Võ học phủ đi. Năm thứ nhất học ở trường, năm thứ hai theo Long Võ vệ đi thực tập, giết lưu manh, chiến Vạn Tộc giáo, thăm dò bí cảnh. . . Đây là những chuyện mà Văn Minh học phủ có thể so sánh sao?"
Lời này vừa nói ra, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ bên kia cũng lập tức hùa theo: "Không sai, nam nhân chân chính đều nên tới Chiến Tranh học phủ giương oai! Một đao đoạn sơn biển, một kiếm trảm chư thiên, nam nhi thì phải giết chết kẻ thù một cách thống khoái, há có thể ở phía sau tô tô vẽ vẽ. . ."
Lời gã vừa thốt ra xong, sắc mặt mấy người Hoàng Thắng liền hiện lên vẻ bất thiện.
Lão giả Cửu Thiên học phủ híp mắt cười lạnh: "Được a, lợi hại như vậy, thế thì trong quân đội sau này hẳn không cần Văn Minh sư nữa. Các chiến sĩ thừa sức tự mình chiến đấu với địch nhân rồi."
"Ta không nói những Văn Minh sư trong quân đó. . ."
"Vậy có nghĩa là ngươi đang nói chúng ta?" Hoàng Thắng lạnh lùng chất vấn: "Thế thì ngươi hỏi thử ngàn vạn Văn Minh sư của Đại Hạ phủ, xem xem họ có đồng ý với lời nhận xét của ngươi không?"
". . ."
"Mặc kệ các ngươi, hung hăng càn quấy!" Lĩnh đội của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ xấu hổ rút xuống, không dám tranh cãi nữa.
Nếu gã còn dám nói nhiều thêm nửa câu, chắc chắn mấy lão già kia sẽ tìm Văn Minh sư kết bang chỉnh chết gã.
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ thấp thỏm, nói: "Các vị lão sư, dù sao ta vẫn còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, cũng không biết đến cùng đi nơi nào mới tốt, thật ra nếu chỉ dựa theo suy nghĩ của mình thì nơi nào ta cũng muốn đi.”
Tô Vũ hơi khựng lại, ngập ngừng, bất an nói tiếp: "Nhưng các vị cũng biết, Liễu Văn Ngạn lão sư là thầy của ta, tối hôm qua ngài ấy đã tri thông cho ta, dặn dò ta nhất định phải ghi danh vào Đại Hạ Văn Minh học phủ. . ."
Hắn vừa dứt lời, mấy người Lão Tạ liền nổi giận!
"Liễu Văn Ngạn đúng là lão tặc vô sỉ. Sao có thể quấy nhiễu sự lựa chọn của học viên như vậy? Tô Vũ, đừng để ý đến ông ta, phụ thân ngươi đang ở ngay tại Trấn Ma quân, hỏi ý kiến của y đi."
Vẻ mặt Tô Vũ đầy bất lực, "Cha ta coi như ở nhà thì cũng sẽ nghe theo Liễu lão sư, ông ấy đã dạy ta năm năm, là thầy giáo Văn Minh đạo vỡ lòng, một mực hao tâm tổn trí dạy ta. Ta không thể quên ân phụ nghĩa được."
Tô Vũ thở dài: "Nếu lão sư đã nói nên tới Đại Hạ Văn Minh học phủ thì ta đây chỉ có thể nghe theo, có lỗi với các vị lão sư rồi."
Mọi người hiển nhiên đều không phật lòng gì với Tô Vũ, hắn còn rất trẻ, chưa từng đi ra khỏi Nam Nguyên thành bao giờ thì có thể biết cái gì?
Đều là do lão tặc Liễu Văn Ngạn kia tẩy não hắn!