Chương 142: Tự Thân Khó Đảm Bảo?
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu chỉ xếp loại khoảng trên Thượng hạ thì sao?"
"Vậy chỉ được ban thưởng công huân." Hoàng Thắng cười nói: "Xếp từ Thượng trung sẽ được thêm một cơ hội vào bí cảnh, tối Thượng đẳng lại thêm một lần! Cơ hội như vậy rất khó có được, còn nếu là những nơi như Cửu Thiên học phủ thì bí cảnh cơ hội ở đó còn kém xa chúng ta."
Tô Vũ gật đầu, thế thì còn có chút dáng vẻ của học phủ hàng đầu.
Ngươi có ba cơ hội vào bí cảnh, mà dù cho có là năm lần thì cũng không bằng một lần bên ta!
Ngươi là học viên xếp loại Thượng hạ thì ngay cả cơ hội này đều không có, cuối cùng thì chỉ có xếp từ Thượng trung trở lên mới có cơ hội tiến vào.
"Vậy hai đại bảo cảnh kia. . ."
"Đợi ngươi tới học phủ liền biết!" Hoàng Thắng nghiêm nghị nói: "Cơ hội tiến vào bảo cảnh chữ “Nguyên”, ta kiến nghị ngươi sau khi nhập học liền sử dụng, không, không nên, đợi tới khi đạt tới Khai Nguyên cửu trọng đỉnh phong hãy sử dụng! Như vậy sẽ có trợ giúp cực lớn để ngươi đột phá Thiên Quân, nếu có thể khai khiếu chú thể Thiên Quân ngay trong bảo cảnh thì ngươi sẽ càng thu được nhiều chỗ tốt!"
"Hầu hết học viên bình thường, khi ý chí lực của bọn họ tiến vào giai đoạn dưỡng tính thì đều chọn đi đột phá, bất quá ngươi còn sớm, hậu kỳ khả năng còn có cơ hội phát triển, không cần phải vội vã cấp tốc chuyển đổi thành sức chiến đấu, dĩ nhiên lựa chọn như thế nào vẫn là tùy ngươi quyết định."
Tô Vũ gật đầu, "Lão sư, ta còn có một vấn đề hơi quá phận muốn hỏi ngài."
"Ngươi nói đi."
"Nghe nói năm nay học phủ muốn viện huấn luyện vạn tộc, là chuyện có thật sao?"
"Thật." Hoàng Thắng gật đầu, "Chuyện này từ rất sớm đã được lên kế hoạch chuẩn bị, thậm chí từng thử tiến hành qua một lượt, nhưng cuối cùng lại phải phế bỏ, nguyên nhân trong đó tương đối phức tạp."
"Phủ chủ diệt tộc của bọn hắn?"
"Không chỉ đơn giản như vậy!" Hoàng Thắng lắc đầu, "Ngươi hẳn là đã nghe chuyện này thông qua Liễu chấp giáo có đúng không? Tình huống thực tế phức tạp hơn nhiều, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, ngươi không cần bận tâm đến vấn đề đó đâu."
"Vả lại lần này khác biệt, lần này Đại Hạ phủ cũng ngầm thừa nhận, Hạ Hầu gia công phu sư tử ngoạm, đã lấy của vạn tộc một phần tài nguyên không nhỏ. Hiện tại không thể xuất hiện bất kỳ phiền toái gì, bằng không Đại Hạ phủ liền đánh mất uy tín. Vốn dĩ lần trước Đại Hạ phủ cũng không tán thành, nhưng học phủ tự bí mật tiếp xúc, khi đó xảy ra chuyện còn có thể phủi bỏ trách nhiệm, nhưng bây giờ thì không được. . ."
"Ta nói nhiều lời với ngươi như vậy bởi vì sau này khi tới học phủ, ngươi có thể gặp học viên của vạn tộc khác, lúc đó ngươi có thể tranh phong, phân cao thấp gì với đối phương cũng không thành vấn đề, thậm chí có bản lĩnh kích thích đối phương tử chiến cũng là việc được học phủ cho phép! Thế nhưng những thủ đoạn ngầm bên ngoài thì không nên dùng."
Hoàng Thắng nói tới đây bèn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn, “Kỳ thật việc này không có quan hệ gì với ngươi, chủ yếu là mấy tên yêu nghiệt kia thôi. Có vài kẻ chưa từng ăn qua thua thiệt, một khi chịu thiệt thòi thì sẽ có phản ứng rất lớn, cộng thêm bên cạnh còn một đám đầu óc không tỉnh táo giật dây, cuối cùng bí mật nháo ra phiền toái lớn."
Tô Vũ hiểu rõ, cái gọi là bí mật nháo ra phiền toái, không có gì khác hơn là vận dụng một chút thủ đoạn đặc thù, tỉ như ám sát.
Nhưng đối với Đại Hạ phủ mà nói, đó chính là hành động làm hỏng hết uy tín của bọn họ.
Lời Hoằng Thắng nói không sai, những chuyện như vậy quả thật không có quan hệ gì với Tô Vũ, coi như hắn thật sự ăn phải thiệt thòi thì cũng chẳng có đại gia tộc nào cho hắn dựa vào, vì vậy những thủ đoạn bí mật kia cũng không dùng được.
Bất quá Tô Vũ nghe vậy vẫn thấy tò mò một vấn đề, "Lão sư, chẳng lẽ học viên vạn tộc còn mạnh hơn so với yêu nghiệt?"
Hoàng Thắng thản nhiên đáp: "Cũng bình thường thôi mà, có không ít chủng tộc kỳ thật không thể dựa theo tuổi tác của Nhân tộc để phán đoán bọn họ lớn nhỏ, có một vài chủng tộc phải tu luyện tới mấy trăm năm mới được tính là đã trưởng thành, ngươi nói xem nên tính thế nào? Quá nửa học viên là Nhân tộc ở trường chúng ta đều chỉ tầm mười mấy tuổi, hiển nhiên không có cách nào so với bọn họ. Thậm chí có một vài chủng tộc đặc thù, vừa cất bước liền là Thiên Quân Vạn Thạch, cái kia lại tính ra sao?"
"Vạn tộc cũng có Văn Minh sư?"
"Có khả năng nói như vậy, dĩ nhiên, bọn họ sẽ không gọi là Văn Minh sư, mà gọi bằng đủ các loại tên khác tùy chủng tộc như pháp sư, ma sư, thuật sĩ. . ." Hoàng Thắng giải thích cặn kẽ, "Văn Minh sư chỉ là tên gọi mà Nhân tộc thường dùng, nhưng kỳ thật không phải Nhân tộc nào cũng thích cách gọi như thế, có Văn Minh sư tự xưng mình là Thần Văn sư, có kẻ lại thích gọi chính mình là nhà thám hiểm, còn có vị còn kêu bản thân là Hủy Diệt sư, kẻ cải tạo nhân loại…. Tóm lại là đủ các loại xưng hô, ngươi không cần quá để ý chuyện này."
Tô Vũ lần nữa gật đầu, mơ hồ trong đó có chút hiểu rõ, xưng hô khác biệt, có thể là vì bọn họ đi con đường không giống nhau.
"Vậy sau khi Nhân tộc như ta vào học phủ, rất dễ xảy ra xung đột cùng học viên của vạn tộc khác à?"
"Hai bên sẽ khắc chế lẫn nhau, tận lực tránh né tranh chấp trong cùng một khu vực, trên thực tế, các học viên khác chủng tộc đều sẽ được phân tới các khu vực lớp học khác nhau, miễn cho bọn họ có cơ hội dẫn tới tranh chấp." Hoàng Thắng trả lời.
"Vậy nếu xui xẻo có chuyện xảy ra, học phủ sẽ xử lý như thế nào?" Tô Vũ hỏi.
Hoàng Thắng quét mắt nhìn hắn một cái, như cười như không hỏi ngược lại: "Ngươi có vẻ quan tâm tới vấn đề này, sao vậy, chẳng lẽ chuẩn bị đi tìm vạn tộc gây phiền toái?"
"Không phải, ta chẳng qua là lo lắng lỡ xảy ra xung đột thì sao, ai biết bọn họ có cố ý đi tìm phiền toái hay không..." Tô Vũ lắc đầu.
"Cái này không cần lo lắng, đây là Đại Hạ phủ, vạn tộc tổn hao không ít tiền của để đưa người tới đây, nếu không phải là kẻ ngớ ngẩn thì chẳng ai dại gì chủ động đi tìm phiền toái. Yên tâm, bọn họ khiêm tốn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi."
"Ta đã rõ!"
Sau đó Hoàng Thắng còn tốt tính ngồi đề cử cho Tô Vũ vài vị nghiên cứu viên, muốn hắn suy tính lại việc đổi lão sư. Thực lực của Bạch Phong quá kém, vả lại theo ông thì tên Bạch Phong kia còn là kẻ cực kỳ vô trách nhiệm!
Trước khi đi, Hoàng Thắng vẫn lặp lại lần nữa: "Bạch Phong là thiên tài, nhưng thiên tài đều hết sức vị kỷ! Bọn họ tiêu tốn rất nhiều thời gian để tu luyện, đi thăm dò bí cảnh, đi tìm bảo, đi tranh phong, tóm lại là không có thời gian dạy bảo học viên. Ta thấy ngươi nên tìm một lão sư là người lão luyện thành thục một chút, như vậy mới tốt cho người mới như ngươi."
"Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, đối thủ của Bạch Phong cũng nhiều, vả lại trong thế hệ thanh niên này, cậu ta cũng không tính là nhân vật có thể phục chúng và lãnh đạo được đám đông, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với mấy người Hạ Ngọc Văn. Mà bây giờ Hồng lão đã ra Chư Thiên chiến trường, sắp tới đây chỉ còn mình Bạch Phong ở lại, chỉ sợ tự thân cậu ta đã khó đảm bảo, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."
"Tự thân khó đảm bảo?" Tô Vũ nghe vậy thì giật mình, vội vàng hỏi: "Ngài nói anh ta tự thân khó đảm bảo là có ý gì, chẳng lẽ học phủ còn có thể giết người sao?"
"Không phải giết người. . ." Hoàng Thắng do dự một chút, nhưng vẫn nói thẳng: "Có một số việc, so với giết người còn khó chịu hơn. Hủy bỏ đãi ngộ của thiên tài, tước đi danh ngạch tiến vào bí cảnh, hạn chế tài nguyên, hủy bỏ một vài tư cách trọng yếu… Tô Vũ, nếu ngươi đã lựa chọn Văn Minh học phủ thì phải biết tất cả những thứ này đều không cách nào tránh khỏi."
"Học phủ bồi dưỡng là thiên tài, là cường giả, khôn sống mống chết, chỉ có kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn tới sau cùng!"
"Nếu ngươi chỉ an phận tu luyện giống như ta. . . làm một trợ giáo bình thường thì sẽ không ai thèm làm khó ngươi, bởi vì kẻ như vậy không đáng để bọn họ lãng phí thời gian! Nhưng nếu ngươi muốn tranh, ngươi nên biết có nhiều thứ sẽ có giới hạn. . ."