Chương 166: Học Viên Chạy Loạn? Chết Không Đáng Tiếc!
Lúc bấy giờ, trước mặt Tô Vũ có vài vị Thành Vệ quân đang cùng giao đấu với giáo chúng Vạn Tộc giáo.
Tô Vũ cũng không lên tiếng, hắn đang tập trung tái hiện huyễn cảnh.
Vạn Tộc giáo chúng đang ra sức chém giết đều tức khắc cảm giác ánh mắt mình tối sầm lại.
Ở vào thời điểm chiến đấu mà bỗng nhiên trước mặt tối sầm, những người này liền giật mình hoảng hồn, vừa bối rối thì trong chớp mắt đã bị Thành Vệ quân giết sạch.
Còn lại mấy người, chỉ thoáng chốc Vạn Tộc giáo đã rơi vào thế yếu, mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu diệt.
Trán Tô Vũ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, tạo dựng huyễn cảnh sẽ tiêu hao rất nhiều ý chí lực.
Giờ phút này hắn đang đứng ở phụ cận xe số 3, trong chiếc xe đó học viên thét chói tai không ngừng, bởi vì có người đã đột nhập vào trong.
Tô Vũ nhìn lướt qua, ngoài xe chỉ có hai vị Thành Vệ quân đang nỗ lực bảo vệ, mà Vạn tộc giáo đột nhập vào lại có tận 5 người.
Tô Vũ cũng không chậm trễ, lập tức xông lên, một tên Vạn Tộc giáo cấp tốc quay người đánh về phía hắn nhưng cũng gặp cùng tao ngộ, trước mắt kẻ đó biến thành một tấm màn màu đen, trong lúc kinh hoảng vung đao chém lung tung. Tô Vũ tránh đi loạn đao của kẻ ấy, nghiêng người bổ ra một đao, phập một tiếng chặt đứt đầu của đối phương.
"Giết hắn!"
Mấy người khác giật mình, lại có hai kẻ đánh tới phía Tô Vũ.
Tô Vũ hít sâu một hơi, lần nữa cấp tốc thôn phệ thêm một giọt tinh huyết, trường đao trong tay bỗng nhiên lấp lánh ánh chớp, thần văn chữ "Lôi" bám vào thân đao!
"Lôi Động!"
Tô Vũ hét một tiếng trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chân chính thi triển thức thứ hai của Lôi Nguyên đao.
Trường đao có tốc độ nhanh đến mức cực hạn!
Ầm một tiếng, mang theo tiếng sấm rền vang.
Trước mắt hai người kia lập tức biến thành màu đen, nghe được tiếng sấm kinh hãi bèn dồn dập lui tránh sang hai bên.
Một người thoát đi, một người thì bị Tô Vũ chém thành hai mảnh.
Thân thể Tô Vũ thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Thừa dịp một người khác ngã nhào trên đất, Tô Vũ lại ném trường đao một cái, phập một tiếng găm chặt đối phương trên mặt đất.
Trong nháy mắt, ba giáo chúng Vạn Tộc giáo đã bỏ mình!
Tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh, hai vị Thành Vệ quân khác thấy đồng bạn anh dũng như thế, dồn dập rống giận, giết hai kẻ còn lại đang không ngừng rút lui.
Toàn bộ đội xe gần như biến thành Tu La tràng.
Mà trên không trung là cuộc chiến giữa các vị Đằng Không, Hạ Binh lại thê thảm vô cùng, vết thương chồng chất, huyết dịch từ không trung vung vãi khắp nơi.
Không ai lo lắng tới cuộc chiến Đằng Không bên đó, Tô Vũ gắng gượng khôi phục một chút liền tiếp tục thi triển huyễn cảnh, lần này hắn không ra tay, mà là núp ở phía sau, không ngừng quấy nhiễu những tên Vạn Tộc giáo phía trước.
Tự tay giết người tùy rằng cũng rất thoải mái, nhưng mà sẽ tiêu hao nguyên khí quá lớn, thân thể bị bào mòn còn không bằng núp ở sau lưng hỗ trợ, mang đến hiệu quả càng tốt hơn.
Vốn nhân số đối phương không nhiều, dưới sự quấy nhiễu của Tô Vũ thì không bao lâu Vạn Tộc giáo chúng đã chết hơn hai mươi người.
Trên không, vị Thiên Thủy đường chủ cảm thấy có điều không thích hợp.
Khoảng cách không thể lớn như vậy!
Làm sao bỗng nhiên lại thương vong nhiều đến thế?
Giáo chúng Vạn Tộc giáo chẳng qua là kiềm chế đối phương, cũng không phải là muốn tử chiến với Nhân tộc, tại sao đột nhiên lại bị giết tới hơn mấy chục người?
"Không đúng. . ."
Khi lão lại thấy một giáo chúng bị Thành Vệ quân một đao chém chết, lão mới phát hiện vấn đề, vội gầm to lên: "Rút lui, có Văn Minh sư!"
Văn Minh sư xuất hiện!
Đây là do Văn Minh sư dùng ý chí quấy nhiễu, hoặc là thủ đoạn khác, dù sao cũng không phải thủ đoạn bình thường, gia hỏa mới bị chém chết vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt thất kinh, chuyện này rất không bình thường!
Nhiều thêm một vị Văn Minh sư, thì chính là nhiều thêm một vị Đằng Không, ngay cả chính lão bây giờ cũng đang gặp nguy hiểm!
"Rút lui!"
Một tiếng quát lớn, Vạn Tộc giáo chúng dồn dập kéo nhau rút đi.
Mà đúng vào thời khắc ấy, một vệt kim quang từ đằng xa bắn tới, thổi phù một tiếng, vị Thiên Thủy đường chủ Đằng Không này trực tiếp bị đánh xuyên đầu!
Sau một khắc, từng đạo kim quang liên tiếp bắn đến!
Dưới mặt đất, hơn mười Vạn Tộc giáo chúng bị giết toàn bộ trong chớp mắt.
Có một lão nhân rơi xuống đất, nhìn quanh bốn phương rồi khẽ nhíu mày, "Thật có lỗi, vừa rồi lão phu đi đằng trước dò đường, còn cho là bọn chúng sẽ ra tay ở dã ngoại, lần này là ta sai lầm."
Lão giả mở miệng nói một câu, rõ ràng, đây là cường giả âm thầm bảo vệ cho đội xe Nam Nguyên.
Bất quá vừa rồi ông không có mặt tại đây, mà là đi tới địa phương khác dò xét, cũng vô ý không để ý đến Thiên Thủy thôn này.
Trên trời, Hạ Binh toàn thân dính đầy máu hạ xuống đất, nhìn về phía lão giả, trầm giọng hỏi: "Chỉ có một mình ngươi sao?"
Chỉ có một người, có thể phòng thủ mới là lạ!
Lão giả gật đầu, "Chỉ có một mình ta, vốn là hai người, một vị khác nghe nói bên này hình như có chút động tĩnh nên đã tới Thiên Thủy thành chờ chúng ta trước. . ."
"Làm hỏng chiến cơ!" Hạ Binh buồn bực nói một câu, không để ý tới lão giả nữa, dù cho lão giả đã có thể giết chết Đằng Không lục trọng trong một giây thì y cũng không quan tâm.
Nhìn quanh bốn phương một vòng, cuối cùng y mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Còn may, tổn thất không quá lớn.
Chết bảy tám học viên, là do có mấy tên nhóc xui xẻo chạy loạn nên bị giết, mặt khác thì chỉ là bị thương nhẹ, Thành Vệ quân chết mấy người.
Kẻ chạy loạn rồi bị giết thì Hạ Binh không hề thấy đau lòng.
Y đã nói không nên chạy loạn mà nhất định cứ chạy, bên ngoài Thành Vệ quân đang dùng sinh mệnh thủ vệ, đám gia hỏa kia tự chạy loạn không nói, còn quấy nhiễu tới trận hình của Thành Vệ quân, chết cũng không đáng tiếc.
Sau một khắc, dư quang Hạ Binh nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt có chút quỷ dị.
Có người không nhận ra Tô Vũ, nhưng y thì hiển nhiên vừa nhìn liền biết.
Vừa rồi cái tên Đằng Không kia hô hào Văn Minh sư xuất hiện, cũng không phải ý nói đến lão giả mà chính là Tô Vũ!
Cái tên này. . . y chí lực rất yếu, thế mà có thể mang tới tác dụng lớn như vậy!
Sao hắn có thể làm được?
Y cũng biết lần trước Tô Vũ phụ trợ Tập Phong đường giết một tên Vạn Thạch, nhưng lần ấy và lần này vẫn có chút khác biệt, lần trước là đối phương bị bao vây, lần này thì không phải thế.
Không chỉ Hạ Binh nhìn về phía Tô Vũ, mà lão giả kia cũng nghiêng đầu tò mò nhìn về phía hắn.
Ông không nhìn thấy chuyện lúc trước, bất quá Tô Vũ tỏ vẻ ý chí lực bị hao tổn thì ông vẫn nhìn ra được, thậm chí cảm ứng được một chút ý vị của thần văn.
"Thành Vệ quân ư?"
Lão giả lộ ra vẻ nghi hoặc, trong số Thành Vệ quân còn có người đã cô đọng thần văn ư?
Không, rất nhanh ông đã nhận ra đối phương, là Tô Vũ!
Là thiên tài tối thượng đẳng của Nam Nguyên năm nay!
"Có thể vận dụng thần văn, mà lại còn. . ." Lão giả nhìn về phía những tên giáo chúng Vạn Tộc giáo bị giết, ánh mắt dị dạng quan sát Tô Vũ. Tiểu tử này tối thiểu đã vận dụng bảy tám lần thần văn, điều đó không có khả năng!
...
Tô Vũ thở phì phò, may mà mới rồi có mũ giáp của Thành Vệ quân che đậy nên cũng không có bạn học nào nhận ra hắn.
Cảm nhận được tầm mắt bắn tới, Tô Vũ bèn ngẩng đầu nhìn qua, thấy được lão giả kia thì Tô Vũ vội vàng đứng dậy, hơi hơi khom người tỏ vẻ kính trọng.
Cường giả!
Cường giả chân chính!
Tên cường giả Vạn Tộc giáo khiến Hạ Binh chỉ có thể phòng thủ không cách nào phản kháng, lại còn khiến Hạ Binh thụ thương không nhẹ, thế mà lão lại bị người này cách không dùng một kích liền giết chết.
Đối phương ít nhất đã là Lăng Vân!
Đương nhiên, có thể là Đằng Không đỉnh phong, Tô Vũ không thể nào phân biệt được, hắn còn chưa từng thấy cường giả ra tay như vậy.
Mà cách đối phương vài trăm mét, từng đạo kim quang bùng nổ, đồng thời đánh giết hơn mười tên giáo chúng Vạn Tộc, việc này chỉ sợ cảnh giới Chiến giả đều làm không được, hẳn phải là Văn Minh sư.
Lão giả thấy Tô Vũ cũng nhìn lại mình thì cười mỉm một thoáng, khẽ gật đầu ra hiệu.