Chương 302: Rốt Cuộc Ngươi Muốn Làm Gì?
Mắt thấy tìm không được chùm sáng nào có nhiều điểm sáng hơn, Tô Vũ đành phải nhìn về phía thanh kiếm có 15 điểm sáng kia, thứ này có cộng hưởng với tiểu đệ chữ "Sát", còn về hai đứa đàn em "Máu" và "Lôi" thì đành phải xin lỗi, xem ra các ngươi chỉ có thể chờ đợi ta Đằng Không rồi đem các ngươi bổ sung vào mà thôi.
Tô Vũ bao trùm ý chí lực lên trường kiếm, ý chí lực kéo trường kiếm về, chữ "Sát" cũng không ngừng chấn động.
Trường kiếm bị hấp dẫn chủ động bay tới hướng Tô Vũ!
Lần này, Tô Vũ cảm nhận được một chút cưỡng ép, trước đó chiêu nạp chùm sáng hình cầu kia đều không có áp lực gì, giờ khắc này hắn lại có áp lực to lớn. Tô Vũ phải không ngừng lôi kéo, một hồi lâu khi hắn cảm giác mệt bở hơi tai thì trường kiếm mới miễn cưỡng bị ý chí lực bao bọc lại, bay về phía biển ý chí.
Tô Vũ cảm thụ được động tĩnh trong biển ý chí, cảm thụ được sách họa màu vàng kim kia lại có động tĩnh.
Ngươi không mặc kệ việc đời được à?
Đang nghĩ ngợi, phốc phốc, lại là một tiếng vang giòn!
Tô Vũ ngây dại!
Nát rồi!
"Ta. . . đệch!"
Tô Vũ nổi giận!
Có ý gì chứ?
Cái tên này độc chiếm biển ý chí của mình, thế mà không để cho khuôn mẫu thần văn chiến kỹ tiến vào, liên tục đánh nát hai chùm sáng, lần này thì xong rồi, phụ cận mạnh nhất chỉ có hai chùm sáng kia, một cái 18 điểm sáng, một cái 15 điểm!
Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
. . .
Cùng lúc đó.
Ở bên ngoài.
Bạch Phong nhìn Tô Vũ không ngừng rung động thì cảm thấy kỳ quái, cau mày hỏi: "Làm sao còn chưa xong? Tiểu tử này đang làm cái gì vậy?"
Trần Vĩnh cũng thấy kỳ quái: "Vừa rồi ta rõ ràng cảm nhận được biển ý chí của hắn có chút chấn động, giống như đã phác họa thần văn chiến kỹ cơ sở, sao bỗng nhiên lại không có động tĩnh gì nữa?"
Y cũng thấy rất lạ, tại sao lại đột ngột ngừng lại?
Bạch Phong nhìn về phía Trần Vĩnh, không xác định hỏi: "Có phải phác họa thất bại rồi không?"
"Bình thường sẽ không như vậy đâu, nếu thật sự thất bại thì nói rõ hắn không thích hợp tu luyện thần văn chiến kỹ, vậy thì không thích hợp trở thành học viên của đa thần văn nhất hệ."
Trần Vĩnh vừa nói ra lời này, Bạch Phong chấn động, "Không thể nào!"
Tô Vũ không cách nào phác họa ra thần văn chiến kỹ ư?
Vậy không phải là nói tiểu tử này căn bản không có cách nào truyền thừa nhất hệ của bọn họ?
Trần Vĩnh cũng không hiểu rõ tình huống, mở miệng đáp: "Bình thường sẽ không như thế, đã nhiều năm như vậy, cơ hồ chưa từng có ai phác họa thần văn chiến kỹ thất bại! Dù cho thiên phú kém chút, thì cũng chỉ khó khăn khi sau này chẳng thể bổ sung đầy đủ thần văn, chứ không phải hiện tại."
"Gần như không có ai?"
Bạch Phong nhìn về phía Trần Vĩnh, nhíu mày hỏi: "Sư huynh, ngươi chưa từng nói với ta có người thất bại mà. Cơ hồ, vậy chính là có người từng thất bại rồi?"
Trần Vĩnh giải thích: "Là chuyện từ rất nhiều năm trước, hình như có người đã từng thất bại! Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, chỉ là có ghi chép, hơn hai trăm năm trước một học viên tới phác họa thần văn chiến kỹ, hắn nói hắn vẽ ra một thần văn chiến kỹ cực kỳ mạnh mẽ, điểm sáng lên tới mấy chục. . . Kết quả sau khi đi ra thì lại không phát hiện hắn đã phác họa hoàn thành."
Trần Vĩnh bất đắc dĩ nói: "Trong sách ghi chép nói rằng sau này hắn không có cách nào tiến vào tường chiến kỹ này được nữa, người khác dù cho một lần không vẽ ra được thì còn có thể tiếp tục tiến vào. Hắn lại chỉ một lần, sau này bởi vì không có cách nào phác họa thần văn chiến kỹ, cho nên liền chuyển sang hệ khác."
"Dựa theo cách nói của hắn, ngày đó trong tường chiến kỹ này hắn đã thật sự vẽ ra chiến kỹ rất mạnh mẽ, rất đặc thù, mặc dù là nó rất mờ nhưng điểm sáng rất nhiều, cũng phối hợp với thần văn của hắn, khi phác họa cũng hết sức thuận lợi, nhưng không biết vì sao sau khi đi ra thì lại biến mất."
Trần Vĩnh nói tiếp: "Sau này, phủ trưởng đời thứ ba đưa ra một suy đoán, bên trong tường chiến kỹ kia có lẽ đã dung nhập thần văn có tình lừa gạt, cho nên tạo thành chiến kỹ có tính lừa gạt ở bên trong, lúc ấy còn gây ra một hồi oanh động, rất nhiều học viên đều lo lắng mình gặp phải tình huống tương tự. . ."
"Kết quả mấy trăm năm sau không tiếp tục xuất hiện chuyện như vậy nữa, cho nên vài thập niên trước, lại có người phủ định suy đoán này. Hắn nhận định kỳ thật không tồn tại loại chiến kỹ lừa gạt kia mà là năm đó vị học viên nọ đã phác họa thất bại nên tự tìm lý do. Về phần tại sao không cách nào tiến vào tường chiến kỹ được nữa thì tạm thời còn chưa có ai biết rõ nguyên nhân."
Bạch Phong nháy mắt mấy cái, "Không thể nào? Còn có việc này mà sao ta không biết a?"
"Cái này chẳng qua là tạp ký, không cần biết cũng được."
Trần Vĩnh cũng không để ý, cười nói: "Mấy trăm năm qua, chỉ có một ví dụ như vậy, còn chưa hẳn là thật cho nên biết cũng vô dụng."
"Ta cũng là đọc thấy trên tạp thư, bằng không, ta cũng không biết đã từng phát sinh chuyện như vậy."
"Vậy thì tốt. . ." Bạch Phong nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Tô Vũ một chút, anh cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu tử này sao lại lề mề đến tận bây giờ!
. . .
"Ta không tin!"
Giờ khắc này, Tô Vũ cực kỳ ủy khuất, cực kỳ bất đắc dĩ, hắn không quan tâm gì nữa mà bắt đại một cái hệ thống có 12 điểm sáng.
Kết quả, biến cố lại phát sinh một lần nữa.
Vừa bị hắn thu phục, thổi phù một tiếng, lại bị đánh nát!
"Đệch, ngươi muốn làm gì?"
Tô Vũ nổi giận!
Tiếp tục như thế thì hắn căn bản không có cách nào thu phục, vậy không phải là hắn không có cách nào tu luyện thần văn chiến kỹ sao?
Ngay tại lúc Tô Vũ đang đùng đùng nổi giận, sách họa màu vàng kim lại lần nữa chấn động!
Lần này còn vượt quá dự đoán của Tô Vũ.
Sách họa bỗng nhiên phiêu đãng mà trôi ra!
Giống như mấy cái thần văn, nó trôi ra khỏi biển ý chí của hắn.
Sau một khắc, sách họa màu vàng kim bộc phát ra hào quang!
Tiếng phốc phốc vang lên không ngừng, từng chùm sáng vỡ nát!
Sách họa màu vàng kim trực tiếp đánh nát mười mấy chùm sáng bên người Tô Vũ, trong ánh mắt ngây ngốc của Tô Vũ, sách họa lại lần nữa có động tĩnh, trong chùm sáng bị phá vỡ kia thế mà còn có vài điểm sáng tồn tại.
Sách họa này giống như đang chọn lựa, hấp thu một chút điểm sáng trong hư không.
Có chùm sáng bị hủy diệt, có cái bị hấp thu một hoặc hai điểm sáng, có cái thì lại không.
Bao gồm cả mấy chùm sáng trước đó bị đánh nát trong biển ý chí, giờ phút này đều có điểm sáng bị hấp thu, kể cả chùm sáng bị đánh nát đầu tiên, lúc này Tô Vũ mới phát hiện. . . thế mà chỉ để lại một điểm sáng?
Tình huống gì đây?
Không suy nghĩ nhiều nữa, dần dần trước mặt Tô Vũ từng cái điểm sáng đoàn tụ, một lần nữa tổ hợp thành một chùm sáng!
Chùm sáng lập lòe từng điểm ánh sáng rực rỡ!
Tô Vũ vẫn còn hơi ngây ngốc, sách họa màu vàng kim chướng mắt với những chiến kỹ kia cho nên đánh nát chúng rồi rút ra tinh hoa trong đó, tiến hành gây dựng lại sao?
Ngay tại lúc hắn miên man suy nghĩ, một chùm sáng mới đã sinh ra!
Đây là một thanh đao, thanh đao này rất nhỏ, có hơi giống với văn binh của Tô Vũ.
Điểm sáng lít nha lít nhít, Tô Vũ đếm một thoáng, 99 cái?
Đếm sai rồi có phải không?
Tô Vũ đờ ra một thoáng, lại đếm thêm một lần nữa.
Là 99 cái!
Chùm sáng bị đánh nát nhiều như vậy, điểm sáng tối thiểu phải đến mấy trăm, kết quả sách họa chỉ rút ra 99 điểm trong đó, tái hợp lại thành một thanh đao!
"99 điểm. . ."
"Điên rồi đi!"
Tô Vũ không hề mừng rỡ mà chỉ có nổi nóng và ngơ ngác.
Thế này là có ý gì?
Ngươi bắt ta trước khi Đằng Không phải phác hoạ 99 thần văn?
Ta sẽ chết đó!
Biển ý chí của ta có thể gánh chịu nổi mới là lạ.
Người khác phác họa mấy cái thần văn rồi đột phá Đằng Không, lão tử thì lại phải phác họa 99 cái thần văn, có lẽ là còn phải cần nhiều hơn, dù sao không nhất định thần văn nào cũng đều phối hợp với những điểm sáng này. Ngươi có phải muốn chơi chết ta không?
Còn may mà hiện tại Tô Vũ chỉ tồn tại ý thức ở nơi này, bằng không, sắc mặt hắn nhất định đã tái xanh rồi.