Chương 303: Hai Lần 9
99 thần văn tạo thành chiến kỹ, tuyệt đối là rất mạnh!
Nhưng mà. . . Hắn nào có nhiều thời gian đi phác họa như vậy, nào có đủ ý chí lực để uẩn dưỡng?
Làm thành như vậy, khi người khác tiến vào Sơn Hải, hắn có lẽ còn đang kẹt ở Đằng Không, đây không phải khiến mình đi chết sao?
"Ta cự tuyệt!"
"Ta không muốn!"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, ta không muốn, sách họa rác rưởi này hôm nay nổi điên cái gì vậy?
Cứ ngoan ngoãn nằm trong biển ý chí không tốt à?
Nhất định cứ phải chui ra cho thêm phiền!
Tô Vũ vừa nghĩ tới, bỗng nhiên ba thần văn dao động một chút, sau một khắc, ba thần văn bỗng nhiên khảm nạm vào chuôi của thanh đao kia!
Ý chí lực Tô Vũ rung chuyển một thoáng, hắn muốn tháo rời thần văn ra thì lại phát hiện không thành công!
"Ta thao, làm cái quỷ gì vậy?"
Tô Vũ choáng váng, ba thần văn phản bội hắn rồi?
Nói như vậy, nếu hắn không tiếp nhận thanh đao này thì ba thần văn có khả năng. . . sẽ biến mất?
Làm cái quỷ gì đây?
Ba thần văn giống như hết sức thoải mái, giờ phút này, du đãng trong điểm sáng trên đao, phảng phất như đang muốn nói, ta rất hài lòng với cái nhà mới này.
Tô Vũ tức muốn nổ tung!
Hắn thật sự không rõ sách họa của mình đang làm cái gì, thứ này không phải vật chết sao?
Chẳng lẽ còn có ý thức nữa ư?
"99 thần văn. . ."
Tô Vũ xanh cả mặt, hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, cuối cùng tự an ủi chính mình.
99 thần văn mà thôi, không nhiều.
Một lần ta xem sẽ phác họa một thần văn, vậy cũng là xem 99 lần ý chí chi văn mà thôi.
Một ngày xem một lần, 99 ngày là đủ rồi, không, 96 ngày là đủ rồi.
"Chỉ là sẽ đốt tiền để xem nhiều ý chí chi văn một chút. . ."
Tô Vũ thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không biết rốt cuộc đây có tính là việc tốt hay không, 99 thần văn thì nhiều lắm, điều này khiến hắn cảm thấy có chút sụp đổ nho nhỏ.
"99 cái thì nhất định rất mạnh mẽ, đúng, rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ!"
Tô Vũ tự an ủi mình lần nữa, nếu không có cách nào phản kháng. . . Vậy thì hãy tiếp nhận đi!
Các chùm sáng phụ cận thế mà đều bị đánh nát, mình muốn tìm nữa thì cũng phải tốn thời gian, then chốt là ở chỗ, dù cho tìm được thì cũng sẽ bị sách họa đánh nát.
Làm uổng công!
Rơi vào đường cùng, Tô Vũ đành phải dùng ý chí lực bao bọc thanh đao nhỏ, đặt thứ đồ chơi mới ấy vào trong biển ý chí của mình.
Hắn không gặp phải ý phản kháng quá cường liệt, sách họa đã tan biến về lại trong biển ý chí.
Mà ba thần văn, cũng an cư lạc nghiệp ở trong đó, giống như hết sức thoải mái, một lát sau, đao nhỏ tan biến trong hư không, xuất hiện ở trong biển ý chí của Tô Vũ.
Lần này, sách họa không đánh nát nó nữa.
"99 thần văn, ta nói ra sợ là lão sư cũng không tin!"
Tô Vũ bất đắc dĩ, Bạch Phong sẽ tin sao?
Tường chiến kỹ này có chiến kỹ nào do 99 thần văn tạo thành à?
Đại khái là không có đâu!
. . .
Mở mắt ra.
Tô Vũ mặt xám như tro, bên cạnh, Bạch Phong giật mình thốt lên: "Thất bại?"
Đột nhiên anh cảm giác được cảnh tượng này có hơi quen thuộc, lập tức sửa lời: "Phác họa hệ thống chiến kỹ không tốt hả?"
Tiểu tử này thường xuyên chợt vui chợt sầu, có thể là chiến kỹ không tốt lắm, cho nên cái tên này mới lộ ra vẻ uể oải.
Tô Vũ muốn nói lại thôi, không phải là không tốt, mà là quá tốt.
Lão sư, ta nói ta vẽ ra một môn chiến kỹ với 99 thần văn cơ sở, ngươi tin không?
Tô Vũ nhe răng trợn mắt, chết sống cũng nói không nên lời, nửa ngày sau mới ỉu xìu hỏi: "Lão sư, hệ của chúng ta thì người nào phác họa thần văn chiến kỹ có cơ sở nhiều nhất vậy?"
"Hả?" Bạch Phong sửng sốt hồi lâu, suy nghĩ cẩn thận một lát rồi mới đáp: "Cái này. . . Không phải là Liễu Văn Ngạn sư bá thì hẳn sẽ là phủ trưởng đời thứ năm?"
Đằng sau, Trần Vĩnh hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Tô Vũ, mở miệng nói: "Là phủ trưởng đời thứ năm, ông ấy vẽ ra chiến kỹ ẩn chứa 22 thần văn, Liễu sư bá vẽ ra chiến kỹ ẩn chứa 18 thần văn, sư phụ của chúng ta, cũng là sư tổ của ngươi, vẽ ra chiến kỹ ẩn chứa 14 thần văn. Dĩ nhiên, công sát chi đạo thì càng khó hơn một chút, phòng thủ chi đạo thì đơn giản hơn một chút, công sát chi đạo. . . dưới tình huống bình thường chỉ cần 10 thần văn liền đã so được với 12 thần văn của chúng ta."
Nói xong, Trần Vĩnh lại tiếp tục: "Phủ trưởng đời thứ năm là nhân vật sắp chạm tới vô địch, Liễu sư bá cũng là thiên chi kiêu tử của năm mươi năm trước, cho nên, bọn hắn đều mạnh đến đáng sợ. Dưới tình huống bình thường, công sát chi đạo của các ngươi chỉ cần có thể phác hoạ ra chiến kỹ 10 thần văn thì đã rất mạnh mẽ!"
Bạch Phong cũng gật đầu hùa theo: "Đúng đấy, công sát chi đạo khó hơn so với người khác, ta phác hoạ ra chiến kỹ 12 thần văn cơ sở, so với sư sư phụ của ta cũng tính là mạnh hơn. Nếu ngài cùng giai với ta thì khẳng định không phải đối thủ của ta. . ."
Trần Vĩnh lườm anh một cái.
Nói xong, Bạch Phong lại nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi có phải phác hoạ chiến kỹ với thần văn quá ít không? Đừng uể oải, không sao đâu, dù cho chỉ có 10 thần văn thì cũng đã đủ rồi, nếu so với sư phụ thì ngươi chỉ kém một chút, treo hạng người như Hồ Văn Thăng lên đánh thì vẫn đủ dùng. . ."
Anh vẫn phải trấn an một câu!
Chỉ cần thành công là được, còn về thần văn nhiều hay ít, kỳ thật không liên quan quá nhiều, 10 thần văn cơ sở đã coi là đầy đủ, ngươi là thiên tài, chỉ cần ngươi có thể tu luyện thành công, vậy thì có thể vượt xa người cùng giai.
Tô Vũ muốn nói lại thôi!
Sốt ruột quá, ta nên xử lý thế nào?
Phủ trưởng đời thứ năm đánh giết cường giả vô địch mà người ta mới chỉ vẽ ra chiến kỹ 22 thần văn, Tô Vũ ta thì lại… 99 cái!
Một mình giết bốn người!
Phủ trưởng đời thứ năm giết một tên vô địch, ta tối thiểu có thể giết bốn tên!
Lão sư, ta nói thế thì ngươi có sợ hay không?
Có tin hay không?
Có đánh ta hay không?
Tô Vũ vốn không muốn nói láo, nhưng giờ phút này hắn giãy dụa một hồi vẫn đành nhỏ giọng báo cáo: "Ừm... ta đã phác họa ra hệ thống chiến kỹ có số thần văn cơ sở là. . ."
"Bao nhiêu?"
Bạch Phong gấp gáp, ngươi làm gì thế?
Muốn nói lại thôi, không biết sẽ khiến người khác rất sốt ruột hả?
Tô Vũ trầm mặc một chút, ta là người thành thật, ta vẫn nói theo tình hình thực tế đi, hắn cắn răng đáp: "Hai lần 9!"
". . ."
Bạch Phong ngốc trệ một thoáng, tiếp đó thì anh lại nổi nóng.
18 thì cứ bảo 18, ngươi tưởng nói hai lần 9 thì trông ngươi sẽ ngầu hơn à?
Bất quá. . . 18 thần văn thì thật sự quá trâu bò!
Trần Vĩnh cũng kinh ngạc lên tiếng: "18 thần văn cơ sở? Nhiều như vậy, cái này. . . Đây cũng là chuyện tốt, chẳng qua là ngươi cần ở trong giai đoạn dưỡng tính phác họa ra 18 thần văn có thể dùng. Nói cách khác, khả năng là ngươi phải phác hoạ vượt xa khỏi 18 thần văn, việc này tương đương với khảo nghiệm công lực của ngươi!"
18 cái, tiểu tử này xác thực là thiên tài!
Rất mạnh!
Bất quá độ khó cũng rất lớn, Trần Vĩnh thấy lo lắng thay cho hắn, Tô Vũ có thể hoàn thành được sao?
Tô Vũ không lên tiếng, tự các ngươi nói là 18 nhé!
Ta nói là hai lần số 9!
Ta không có nói láo, về sau các ngươi biết thì cũng không phải ta không nói, mà là tự các ngươi hiểu lầm.
18 cái thôi mà các ngươi đều lộ ra dáng vẻ phiền toái rất lớn.
Nếu ta nói là 99 thần văn, ta hoài nghi hai vị này sẽ tuyệt vọng.
Tô Vũ cũng có một chút kế vặt, hắn lo lắng nếu nói ra mình phác họa chiến kỹ chứa 99 thần văn cơ sở thì hắn sẽ bị vứt bỏ. . . Điều này chứng tỏ có khả năng là hắn cả một đời đều chưa hẳn có thể Đằng Không, tối thiểu nếu nhìn hai vị này thì khả năng ấy rất lớn.
Mà chuyện liên quan đến sách họa màu vàng kim thì hắn cũng không tiện nói rõ.
Chính mình vẫn là người thành thật, nói cũng đúng là nói thật, là do bọn họ nghĩ sai, việc này không thể trách ta.
"Về sau ta phải khiêm tốn một chút, phác hoạ 5 thần văn thì ta liền nói mới chỉ có 1, nếu như vậy tiến độ sẽ có thể được đảm bảo. . ."
Tô Vũ len lén tính toán, về sau hắn phải khiêm tốn một chút, không thể cái gì cũng đều nói cho Bạch Phong biết.
Mỗi khi phác hoạ 5 thần văn thì hắn lại báo tin vui một lần, nói là mình đã vẽ ra một cái, phải làm thế thì mới có thể bổ sung tiến độ, bằng không, tiến độ sẽ theo không kịp a!