Chương 321: Ngươi Đang Uy Hiếp Ta?
Tô Vũ đặt tinh lực chủ yếu ở trên thân 8 người chưa Đằng Không này.
Trừ bỏ Trần Khải thì còn có 7 người.
Lâm Diệu không tính, gã là học viên của Lưu Hồng, chứ không phải đích truyền của Chu Minh Nhân.
"7 người. . ."
7 người chưa đột phá Đằng Không.
Trong đó lại có 4 người tiến nhập Bách Cường bảng!
Phải biết học phủ có tới mấy vạn học viên chưa Đằng Không, Bách Cường bảng cũng chỉ là trăm người, nhất hệ của Chu Minh Nhân lại có 4 người tiến vào Bách Cường bảng, tỉ lệ một nửa này quả thực rất đáng sợ!
Chờ khi nhìn xuống tiếp, Tô Vũ phát hiện là bản thân còn đánh giá thấp đối phương!
3 vị kia không phải là không tiến vào Bách Cường bảng, mà là. . . tuổi tác đã vượt qua 30, trước kia có lẽ đã từng tiến vào, hiện tại thì đã lui ra!
Bởi vì Bách Cường bảng chẳng qua chỉ là danh sách dành cho học viên dưới 30 tuổi.
"Bọn họ nhận đều là thiên tài, tài nguyên sung túc nên điều này là lẽ thường, cũng chỉ mỗi Trần Khải ở trong 8 người này xem như là kém nhất, thiên phú cũng chỉ là thượng trung."
Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng nhiên phần nào hiểu rõ vì sao thái độ Trần Khải lại hấp tấp bất an.
Y muốn dùng tinh huyết Phá Sơn ngưu để Trúc Cơ càng mạnh mẽ hơn một chút, rồi tiến vào Bách Cường bảng, thu hoạch được sự coi trọng lớn hơn.
Thế hệ này của y tính cả Trần Khải thì là có 5 vị đích truyền, 4 người đã tiến vào Bách Cường bảng, duy chỉ Trần Khải là chưa thể mà thôi!
Y có thể không nóng nảy sao được?
"Rất mạnh a!"
Tô Vũ vốn còn nghĩ đả kích bọn họ một cái, kết quả phát hiện mình thật sự đã coi thường nhất mạch này rồi, họ mạnh đến đáng sợ.
8 vị học viên đời thứ ba chưa Đằng Không, kết quả là Trần Khải rác rưởi nhất, chưa đi đến Bách Cường bảng.
Đây vẫn chỉ là nhánh thuộc về Chu Minh Nhân, còn trong hệ của họ có nhiều vị Sơn Hải cảnh, sư phụ dạy đồ đệ, đồ đệ lại dạy đồ đệ, đều đã tính không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người.
"Hoàng Khải Phong!"
Tô Vũ chợt nhìn thấy một cái tên, vẻ mặt hắn bỗng có chút âm trầm.
"Hoàng Khải Phong, 23 tuổi, vào học phủ năm năm, xếp thứ 79 trên Bách Cường bảng, tháng trước đã hạ gục Ngô Gia để leo hạng."
Ngắn ngủi một câu nhưng khiến vẻ mặt Tô Vũ rất khó coi!
Chính là tên này!
Lần trước tới Tàng Thư các, hắn đã nghe được tiếng ho khan tê tâm liệt phế, là tiếng ho của vị sư tỷ mà hắn chưa từng gặp mặt.
Bách Cường bảng có tranh đấu là điều rất bình thường.
Nhưng mà lại đánh người trọng thương, vậy thì không còn bình thường nữa.
Nương tay không kịp là một cách nói xuôi tai, nhưng mà Hoàng Khải Phong là thật sự thu tay không được sao?
Điều này Tô Vũ khó xác định, nhưng hắn phán đoán, chín mươi chín phần trăm không phải!
"Thiên Quân cửu trọng, ý chí lực chứa đầy 95%, chủ tu Thần văn, thần văn Ma tộc chữ 'Đấu', thiện chiến, khi chiến đấu cực kỳ anh dũng!"
Đây là tình báo mà Hạ Hổ Vưu thu thập được.
Gã rất mạnh, Thiên Quân cửu trọng lại phối hợp với thần văn, cái tên này còn mạnh hơn cả Vạn Thạch nhị tam trọng thông thường.
"Đệ tử quan môn của Các lão Trịnh Ngọc Minh!"
Đệ tử quan môn!
Tô Vũ hiểu rõ hàm nghĩa của từ này, đây chính là vị đệ tử cuối cùng, dĩ nhiên, có thể là do trước đó, trung cấp nghiên cứu viên chỉ có thể thu 6 học viên, Hoàng Khải Phong lại vừa lúc là học viên thứ 6 của Trịnh Ngọc Minh nên xưng là đệ tử quan môn cũng có thể.
"Hoàng Khải Phong. . ."
Tô Vũ nhìn chằm chằm cái tên này một hồi.
Chính là kẻ này làm trọng thương sư tỷ của mình.
Sư bá mặt mày ủ rũ, lão sư cũng tức giận căm phẫn, đáng tiếc đều không làm gì được gã, quy tác của học phủ bày ra đó, bọn hắn cũng không có cách nào ra mặt xử lý Hoàng Khải Phong để xả giận cho Ngô Gia.
Nếu không phải quy tắc hạn chế, các học viên cũng sẽ không an nhàn như vậy, quy tắc hạn chế người khác đồng thời cũng là đang hạn chế chính họ.
Đáng tiếc, đa thần văn nhất hệ thật sự không làm gì được gã.
Gã chưa vào Đằng Không, Ngô Gia lại trọng thương, Tô Vũ mới nhập học, ai có thể làm gì được tên này?
"Tên khốn kiếp!"
Tô Vũ chửi thầm một tiếng!
Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Chờ xem!
Hạ gục Ngô Gia thì thôi cho qua, tài nghệ không bằng người, vị trí trên Bách Cường bảng thì tất cả mọi người đều phân tranh, nhưng tranh đấu là chuyện thường tình, hiện tại ngươi lại đả thương Ngô Gia phải ba tháng mới có thể khôi phục, đây cũng không phải là bị thương nhẹ nữa rồi.
Phải biết, lần trước Tô Vũ cho Trần Khải một đao, phối hợp một chút đan dược, Trần Khải nhiều nhất chỉ cần ba ngày liền có thể khôi phục.
Tô Vũ hạ gục Trần Khải, xem như là nghiền ép.
Nhưng dù là như thế, cũng chỉ cần ba ngày mà thôi, ba tháng. . . Vậy thì thương tích kia phải nặng tới mức nào cơ chứ?
Tô Vũ hít sâu một hơi, kiểm kê lại một lượt tài sản của mình.
"Tinh huyết, ý chí chi văn《 Chiến Thần quyết 》, ý chí chi văn《 Phá Thiên Sát 》 . . ."
Hắn thu dọn mấy thứ quan trọng xong, suy nghĩ một chút lại mang theo hai quyển vạn tộc nguyên bản Thiên Quân cảnh của mình, sau đó rời đi trung tâm nghiên cứu.
Vốn chỉ muốn tìm nhất hệ có mấy kẻ yếu bị mình ngược một thoáng.
Kết quả phát hiện. . . hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Yếu nhất Trần Khải đều đã bị hắn ngược xong, hiện tại trừ khi đi tìm một tên đệ tử khác của Lưu Hồng gây phiền toái, bằng không thì hắn căn bản không phải đối thủ của những người kia.
Dù cho có tinh huyết Vạn Thạch cảnh cũng không tác dụng!
. . .
Bên ngoài, trời đã tối.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ đi lại ban đêm ở sân trường.
Mục tiêu của hắn là khu Bí Cảnh!
Ban ngày nhiều người, Tô Vũ không muốn đi, bằng không dễ dàng bị quấy nhiễu, hơn nửa đêm rồi, chắc cũng không có ai tới đây đâu nhỉ?
Khu Bí Cảnh, quân hộ vệ phòng thủ.
Tô Vũ quét thẻ, hồi báo một thoáng mục tiêu bí cảnh là có thể được đi qua.
Lần này, một mình hắn tới.
Nơi xa, phòng nhỏ của nguyên khí bí cảnh dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Tô Vũ mới vừa đi tới cửa phòng nhỏ, bên trong lại đi ra một người, thấy Tô Vũ thì hơi khựng lại, đối phương mở miệng nói: "Tô Vũ?"
Tô Vũ nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn lại cũng hơi kinh ngạc thốt lên: "Trần Khải?"
Hắn không nghĩ tới, tại đây lại có thể gặp được Trần Khải!
Thật đúng là không phải oan gia thì không chạm trán!
Vẻ mặt Trần Khải giống như có chút ảm đạm, gặp Tô Vũ cũng là chuyện ngoài ý muốn của y.
Cái tên này. . . Làm sao lại tới đây?
Không phải là hắn mới đột phá sao?
Tại sao lại tới khu Bí Cảnh nữa?
Ánh mắt Trần Khải bất định, quét Tô Vũ một cái, ngữ khí có chút âm trầm: "Thiên tài. . . Quả nhiên khác nhau à? Xem ra, ngươi đang muốn đi vào nguyên khí bí cảnh để tu luyện."
Tô Vũ không đáp lời, hắn chỉ muốn đi vào bên trong.
Trần Khải nhìn hắn đi rồi mới nói với theo: "Tô Vũ, ngươi đả thương ta, ta lại mất đi tinh huyết Phá Sơn ngưu, chuyện này kỳ thật đều không có gì! Ngươi tiến bộ càng nhanh, thì thời điểm ngươi liệt giường sẽ càng sớm!"
"Ngươi muốn xông vào Bách Cường bảng ư? Thật sự tiến vào Bách Cường bảng rồi thì đó sẽ là lúc ngươi xui xẻo!"
"Học phủ có quy định học viên Bách Cường bảng không được chủ động khiêu chiến học viên khác, nhưng một khi đều là học viên Bách Cường bảng thì khiêu chiến lẫn nhau đều là tùy ý. . ."
Tô Vũ quay đầu nhìn y một cái, khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Có ý gì?"
Trần Khải cười u lãnh: "Tô Vũ, tiến bộ quá nhanh, thật sự chưa chắc đã là chuyện tốt! Trừ khi. . . Ngươi nắm chắc sẽ đánh tan một ít người, bằng không. . . Ngươi cứ chờ kết cục giống như Ngô Gia đi!"
Tô Vũ ngưng lông mày, trầm giọng nói: "Trần Khải, ngươi đang uy hiếp ta?"
"Uy hiếp?" Trần Khải cười, "Không phải uy hiếp, ta vì sao phải uy hiếp ngươi? Không có chút ý nghĩa nào! Đồ đã mất đi, điểm công huân cũng thua, trong thời gian ngắn ta căn bản không có cách nào tiến vào Bách Cường, tại sao ta phải uy hiếp ngươi?"
Trần Khải cười có chút âm trầm: "Ta chẳng qua là hi vọng. . . Ngươi đừng đi khiêu chiến Bách Cường bảng nhanh như vậy! Nếu ngươi thua. . . thì Trần Khải ta sẽ tính là cái gì? Phế vật? Không có năng lực? Hay là. . . cặn bã?"
"Tô Vũ, ngươi không hiểu, thật sự là ngươi không hiểu!"
"Lúc này, ta hi vọng ngươi đi càng cao, đi thuận lợi hơn, hạ gục một ít người, đạp lên bọn hắn tiến lên, chứ không phải thắng ta xong lập tức liền bị người ta đánh gục, như thế chỉ có thể chứng minh Trần Khải ta thật sự là phế vật tầm thường!"
Trần Khải buồn bã nói: "Nếu ngươi thua nhanh như vậy, bại thảm như vậy. . . Ta lại còn thảm hại hơn cả ngươi! Hiện tại ta cũng là thật lòng hy vọng ngươi có thể đạp xuống đám khốn nạn kia, khi đó, chỉ có thể chứng minh là Tô Vũ mạnh, chứ không phải do Trần Khải ta phế vật."
Nghe y nói như vậy, Tô Vũ chợt khựng lại.
Còn có kiểu nói này nữa à?
----
Mai cuối tuần ở nhà tại hạ quyết tâm bạo chương, cứ mỗi 20 KP bạo 1 chương, quyết tâm chơi lớn với các đạo hữu tới bến luôn :)))
.
.
.
Khụ khụ, đùa, bạo tối đa 20 chương thôi, sắp tới một màn bao kịch tính rồi, Tô Vũ hố Lưu Hồng, Lưu Hồng hố Trịnh Vân Huy, Trịnh Vân Huy hố Tô Vũ, Chiến Tranh Học Phủ hố Văn Minh Học Phủ??? A hèm, không nói trước được, nhưng mà chỉ nói là các đạo hữu cứ an tâm theo chân bộ này, không phải tự nhiên mà ẻm chễm chệ ngôi vương no.1 qidian mấy tháng liền như vậy đâu, nội dung càng về sau thật sự là càng chất dữ lắm.
Xì poi 1 đoạn cho mọi người hóng nèeee.
...
..
.
Giả Danh Chấn thuật lại đơn giản một hồi, xong đâu đó lại cười khổ: "Đây là chuyện ta thấy trong khách sạn, ta tưởng rằng dừng ở đây rồi, khi đó còn cảm khái mỗi một người đều là nhân tài a, kết quả. . . Kết quả đêm nay ta lại thấy được nhiều thứ hơn."
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, sau đó ông lại đi theo Tô Vũ một hồi.
Kết quả. . . tam quan của ông cũng được khai sáng!
Mẹ nó!
Vô gian đạo, kế phản gián, binh lâm thành hạ, uy bức lợi dụ, chắp nối, ra vẻ đáng thương. . .
Mấy tiểu tử này ai ai cũng lần lượt tung hết chiêu này tới chiêu khác.
Ông xem mà phản ứng không xuể.
Giả Danh Chấn bùi ngùi mãi thôi, chỉ có thể nói, bọn hắn đã thoát ly thời đại, cao cao tại thượng, đã sớm không có tâm tư chú ý tới những người tuổi trẻ này nữa.
Thật sự khi hòa lẫn vào, quan sát nghiền ngẫm. . . thì lại rung động khó hiểu!
Đám thiên tài thế hệ mới trâu bò như vậy ư?
Vài vị Các lão chờ ông kể xong, ai cũng trợn mắt há hốc mồm!
.......
Vậy ha, đi làm về rồi tiếp tục thức đêm gõ chữ thật sự cũng đuối lắm, vả lại một bộ truyện chỉ lên Kim Thánh Bảng được tối đa 6 tháng thôi, nên hy vọng cả nhà hãy nổ Kim phiếu thật nhiều cho tại hạ có động lực ra chương nhanh hơn nữa cho các đạo hữu cùng hóng nhé. Iuuuuu :3