Chương 340: Lưu Hồng Kích Động
"Không phải võ binh cũng được, Trịnh gia ngươi không có chút tinh huyết gì đó à? Tỉ như tinh huyết Phá Sơn ngưu ấy, cho ta 200 giọt cũng được. . ."
"Hừ!" Trịnh Vân Huy hừ lạnh: "Ngươi coi đại gia tộc giống như đám nhà nghèo các ngươi à? Nhà kho của gia tộc mỗi ngày đều có người kiểm tra một lần, thiếu đi đồ vật gì lập tức sẽ bị người ta biết được! Trộm. . . Ha ha, ngươi nằm mơ tiếp đi!"
Dứt lời, Trịnh Vân Huy không nhịn được nói: "Thế này đi, ta bỏ ra 500 điểm công huân, cộng thêm một thanh huyền giai hạ đẳng võ binh, còn có một bản huyền giai hạ đẳng võ kỹ để đánh cược với ngươi!"
"Ha ha, nghỉ đi." Tô Vũ cất bước liền đi.
Sắc mặt Trịnh Vân Huy biến đổi bất định, đuổi theo, quát khẽ: "Ta đích thực không có nhiều điểm công huân đến vậy, hay là cho ta thiếu nợ trước, dù gì cũng không phải ngươi nhất định có thể thắng. Tô Vũ, thua thì ta cũng sẽ tiếp tế trả ngươi sau!"
"Vọng tưởng! Chúng ta giao đấu chỉ có thể tiến hành ngầm, không có học phủ công chứng, ngươi quỵt nợ thì ta có thể bắt ngươi làm gì? Chỉ có thể ngay hiện trường một tay giao tiền, một tay giao hàng!"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Đồ trong kho của nhà ngươi đều phải tra, vậy có bảo bối nào không thường xuyên bị kiểm tra không? Loại mà mất đi một hai năm cũng chưa chắc có ai biết ấy?"
Lưu Hồng kém chút đã cười ra tiếng!
Tiểu tử Tô Vũ. . . quả nhiên cũng biết giật dây người ta làm chuyện xấu.
"Đồ mà mất đi một hai năm đều chưa hẳn có người biết được. . ." Trịnh Vân Huy nhíu mày, tiếp đó gã biến đổi sắc mặt một thoáng, giống như nghĩ tới điều gì, thấy Tô Vũ muốn rời đi thì vội vàng nói: "Chờ chút. . . Có!"
"Hả?"
Trịnh Vân Huy giờ phút này giống như có chút khẩn trương, nhìn chung quanh một thoáng, không thấy Lưu Hồng thì vội vàng hạ giọng nói: "Tô Vũ, ta có một món bảo vật có thể làm thế chấp, thế nhưng. . . một bản《 Phá Thiên Sát 》thì chưa đủ! Vật kia không hề ít ỏi gì, nếu ta thắng thì một bản《 Phá Thiên Sát 》căn bản không đủ để thay thế giá trị của nó."
"Rốt cuộc là cái gì?" Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn.
"Tinh huyết Thần Ma!"
". . ."
Giờ khắc này, không chỉ Tô Vũ đằng kia mà ngay cả Lưu Hồng ở ngoài này cũng kinh ngạc, tim rúng động một thoáng.
Tinh huyết Thần Ma!
Lão Trịnh. . . Tinh huyết Thần Ma. . . Tiểu tử này điên rồi đi?
Gã biết Trịnh gia có một ít tinh huyết Thần Ma Lăng Vân cảnh, thứ này hoàn toàn đúng là sẽ không ai kiểm tra. Tinh huyết Thần Ma được phong tồn, bình thường trừ khi phải dùng đến, bằng không căn bản sẽ không mở ra, miễn cho tinh huyết hao hụt.
Cái tên tiểu tử họ Trịnh. . . Gan thật lớn, gã muốn trở về trộm tinh huyết Thần Ma?
"Tinh huyết Thần Ma?" Tô Vũ cũng kích động không kém Lưu Hồng, "Thật hả?"
"Thật! Thế nhưng tinh huyết Thần Ma đó chính là Lăng Vân cảnh, giá trị cao hơn nhiều so với Đằng Không cảnh, dù cho một giọt thì cũng vượt xa cái giá một ngàn điểm công huân của《 Phá Thiên Sát 》trong tay ngươi. Trừ khi ngươi có thể bỏ ra nhiều thứ hơn, bằng không Tô Vũ, cứ dựa theo lời ta nói trước đó, ngươi cũng đừng hòng dễ chịu, cùng lắm thì ta tới học phủ báo cáo ngươi, ta cũng không tin ngươi sẽ dễ dàng buông bỏ thứ này!"
". . ."
Hai người đấu võ mồm, ngươi một lời ta một câu.
Tô Vũ rõ ràng động tâm!
Tinh huyết Thần Ma đó!
Nhưng mà tiền đặt cược không ngang nhau, Tô Vũ hiện tại cũng không có điểm công huân, hắn cũng muốn dùng văn binh thế chấp nhưng mà Trịnh Vân Huy dĩ nhiên sẽ không đáp ứng.
"Trận đấu này. . . xem ra không xong rồi."
Lưu Hồng nghĩ tới đây bèn lắc đầu, Tô Vũ căn bản không bỏ ra nổi vật có giá trị tương đương.
Trừ khi hắn đáp ứng điều kiện trước đó của Trịnh Vân Huy mà chấp nhận võ binh, võ kỹ, nhưng giá trị không bằng《 Phá Thiên Sát 》, vả lại cũng không có trợ giúp gì nhiều đối với Tô Vũ.
"Tinh huyết Thần Ma. . ."
Lưu Hồng cảm khái một tiếng, đồ tốt a, đáng tiếc là mình không có.
Hai người Tô Vũ tranh luận một hồi, Trịnh Vân Huy không nhịn được nói: "Ngươi bảo ta về nhà trộm đồ, ngươi không phải cũng có thể đi trộm sao? Lão sư của ngươi không phải bế quan rồi à? Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm hiện tại chỉ còn mỗi mình ngươi, trung tâm các ngươi lớn như vậy mà không có bảo bối gì hả? Không phải ngươi cảm thấy có thể thắng ta sao, đã như vậy, ngươi thử xem bản thân có thể thắng hay không!"
"Trung tâm nghiên cứu. . ."
Tô Vũ đổi sắc mặt, giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cũng biến hóa.
Lưu Hồng không khỏi giật mình, hai gia hỏa kia lá gan quá lớn!
Một tên muốn trộm tinh huyết Thần Ma trong nhà, một tên thì xem ra thật sự có chút động tâm, chuẩn bị trộm đồ trong trung tâm nghiên cứu!
Nhất là Tô Vũ, nếu như bị phát hiện, hắn không phải đích truyền như Trịnh Vân Huy, nếu bị phát hiện, dù cho là Bạch Phong cũng sẽ tìm hắn tính sổ, bị đuổi là chuyện nhỏ, có khi còn sẽ phế hắn!
"Điên rồi à?"
Lưu Hồng cực kỳ kích động, trải tim nhảy bình bịch trong lồng ngực, cảm thấy lo lắng thay cho Tô Vũ, hắn sẽ không thật sự muốn trộm đấy chứ?
Ta có nên nói với Bạch Phong hay không. . .
Không đúng, tại sao ta phải nói cho Bạch Phong?
Lưu Hồng cứng người, nhất thời trong não như có hàng vạn luồng suy nghĩ đang đánh nhau, nói cái gì mà nói, nếu như hắn thật sự trộm ra được, nếu có ích đối với mình. . . Vậy mình không chừng sẽ có cơ hội thu về tay!
Tô Vũ giống như đang giãy giụa, nửa ngày sau mới lắp bắp lên tiếng: "Tư liệu của trung tâm nghiên cứu… không thể lộ ra ngoài, bằng không sẽ là phiền toái lớn. Ta sẽ gặp xui xẻo."
Trịnh Vân Huy tỏ vẻ xem thường: "Ta lại không nói tư liệu, thứ đó thì ta cũng không để ý đâu, ta nói là tinh huyết, ý chí chi văn ấy, đa thần văn nhất hệ không đến mức nghèo đến nỗi không có mấy thứ này chứ?"
Thật sự không có!
Lưu Hồng cũng biết bọn họ thật sự không có!
Tô Vũ cắn răng đáp: "Những vật kia thì không có, nhưng tư liệu… thì có, thế nhưng. . . ta nói là, nếu ta thật sự lấy ra làm tiền đánh cược, ngươi không được tiết lộ ra ngoài, không được nói cho những người khác. Ta có thể trộm cung cấp một phần tư liệu quan trọng cho ngươi, thế nhưng tuyệt đối không thể lộ ra ngoài! Nếu ngươi lộ ra. . . Ta liền nói là do ngươi trộm, đến lúc đó, ngươi cũng phải tiếp nhận sự trả thù của Hồng Đàm sư tổ, ngươi tin hay không?"
Nghe đến đây, Lưu Hồng thật sự giật nảy mình, hai tiểu tử kia điên thật rồi, vì một trận giao đấu nho nhỏ mà làm cho sự tình càng lúc càng lớn.
"Tư liệu gì?" Trịnh Vân Huy cau mày hỏi, "Tư liệu bình thường không đáng tiền!"
"Khai phá tinh huyết thiên phú! Liên quan đến khai phá tinh huyết Đằng Không cảnh, Vạn Thạch dùng tinh huyết sẽ bùng nổ chiến lực Đằng Không. . . Dĩ nhiên, còn chưa triệt để hoàn thiện!" Tô Vũ trầm giọng nói: "Chẳng qua là một phần tư liệu thôi, ta biết ở đâu, nhiều hơn thì không có, mà một giọt tinh huyết thì không đủ, 10 giọt!"
"Ngươi đi chết đi!"
"8 giọt, bằng không thì thôi, ngươi thích tìm ai thì cứ đi mà tìm!"
Tô Vũ xoay người rời đi.
Trịnh Vân Huy nhíu mày, cũng không đuổi theo mà chỉ lẩm bẩm: "Thứ này đáng tiền sao?"
"8 giọt tinh huyết. . . mơ cái gì thế!"
Chửi nhỏ một tiếng, Trịnh Vân Huy cũng mặc kệ Tô Vũ, giống như vẫn còn đang suy tư xem món đồ chơi này đáng tiền hay không.
Mà giờ khắc này, Lưu Hồng lại cực kỳ xúc động, hận không thể tiến lên nói cho tiểu tử họ Trịnh kia biết, ngươi mau đáp ứng đi!
8 giọt tinh huyết Thần Ma thì tính là gì chứ!
Ngớ ngẩn!
Cái tên Tô Vũ đó, mặc dù đã xem như biết coi trọng, mở miệng liền đòi 10 giọt tinh huyết Thần Ma, nhưng mà 10 giọt tinh huyết thì có là gì?
Hồng Đàm nhất hệ đã bỏ vào hạng mục này chỉ sợ phải hơn trăm vạn điểm công huân.
10 giọt tinh huyết Thần Ma mới trị giá được bao nhiêu? Cùng lắm thì một hai vạn điểm công huân mà thôi.
Huống chi, bỏ vào đó không chỉ là tài chính mà còn có tinh lực mấy chục năm của một vị Sơn Hải cảnh nữa.
"Tiểu tử khốn nạn, hai tên điên rồ, mẹ nó, nếu Bạch Phong nguyện ý cầm cái này cược với ta, lão tử dù có phải bạo gan thì cũng phải giết chết hắn!"
Lưu Hồng kích động một hồi, rất nhanh lại chán nản, không liên quan gì tới ta hết.
"Cướp của kẻ trộm?"
"Giết người diệt khẩu?"
"Không được, tinh huyết và tư liệu đều bị giấu kín, hai tiểu tử chỉ sợ sẽ bịa đặt là bị cướp bị trộm, ta sẽ rất phiền toái."
"Chỉ khi chúng lưu động giữa hai người họ thì mới sẽ không bại lộ. . ."
Lưu Hồng hiện lên rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
Lúc trước gã nghĩ là cướp của kẻ cướp, tiền đặt cược lớn như vậy mà lại liên quan đến đều là đồ không dám hé lộ, hai tên kia tuyệt đối sẽ không công khai giao đấu, chỉ dám bí mật luận bàn mà thôi.
Nếu gã âm thầm theo dõi thì sẽ có hi vọng cướp được.
Nhưng mà việc này trừ phi kiếm bộn liền chạy trốn, nếu còn tiếp tục ở lại học phủ thì sẽ rất dễ dàng bị điều tra ra.
"Cướp của kẻ trộm, ăn của bọn hắn thì bọn hắn chắc là cũng không dám lộ ra bên ngoài đâu nhỉ?"
Lưu Hồng đang suy nghĩ đến khả năng này.
Còn về chuyện giao đấu. . . Gã tin tưởng sẽ sớm bắt đầu, chỉ cần Trịnh Vân Huy biết giá trị chân thực của thứ này thì tuyệt đối sẽ đáp ứng!
"Không được, Tô Vũ có lẽ sẽ không dám, Trịnh Vân Huy mất đi tinh huyết, dù cho bị mắng một trận thì cũng nhất định sẽ nói ra, chuyện trộm tư liệu liền bại lộ."
"Trừ khi. . . chờ đồ đến tay Trịnh Vân Huy, rồi hớt từ chỗ hắn, tiểu tử này còn dám lộ ra sao? Cũng không đúng, cướp đi cũng không được. . ."
"Hay là trực tiếp tìm Tô Vũ để mua?"
Trong lòng của Lưu Hồng khẽ động, cái tên Tô Vũ kia, lá gan rất lớn, thứ áp đáy hòm của hệ nhà mình cũng dám lấy ra làm tiền đặt cược.