Chương 350: Rốt Cuộc Là Thật Hay Giả?
10 phút, nửa giờ...
Tô Vũ phát hiện thời gian mình kiên trì lại càng lâu hơn trước, hắn không cảm nhận được cực hạn, bất quá hắn có thể cảm nhận được hiện tại ý chí lực trùng kích đối với hắn đã bớt một ít đau đớn tê liệt như trước đó.
Cứ như vậy, mãi đến khi Tô Vũ không chịu nổi nữa mà rời khỏi, chờ ý chí lực khôi phục, hắn mơ hồ cảm giác được độ chứa đầy lại tăng lên một chút, nhiều hơn lúc nãy.
Đồng dạng 1%, hắn cảm thấy hiện tại tăng lên 1% hiếu thắng so với lúc trước.
"Văn binh mạnh lên, ý chí lực mạnh hơn..."
Ý thức của Tô Vũ cảm ứng tiểu đệ chữ "Máu", cái tên này rốt cuộc là tiến giai hay chưa vậy?
Nếu nó đến nhị cấp thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên hẳn.
Tối thiểu là uy lực của ảo cảnh càng lớn!
Hắn tiến vào phòng Loại bỏ, tiểu đệ chữ "Máu" lại lần nữa bắt đầu hấp thu tinh huyết, mà Tô Vũ cũng bắt đầu thôn phệ tinh huyết để tu luyện.
Hôm nay hắn đã sử dụng hết tinh huyết trên tay, hắn sắp hết tiền rồi.
Chỉ còn lại 60 điểm công huân...
"Lại không có tiền!"
Hơn ngàn điểm công huân thoáng cái đã sử dụng hết, Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
Không quản mấy cái này nữa, Tô Vũ vừa tu luyện, vừa quan sát《 Phá Thiên Sát 》chiêu thứ hai.
Phá Thiên Sát, 16 khiếu huyệt làm một chiêu.
Thức thứ hai —— đoạt mệnh!
Khai khiếu 32 cái, sau khi phá vách tường sẽ phá vỡ phòng ngự của kẻ địch, thức thứ hai chính là đoạt mệnh thật sự!
Trước phá phòng ngự, sau lại muốn mệnh!
Chiêu thứ nhất cũng không phải là vô dụng, mà là có đặc điểm của mình, phá phòng ngự làm chủ, giống như hôm đó, một kích đã diệt hết thảy phòng ngự của Trần Khải.
"Thức thứ hai chủ yếu chính là giết!"
Tô Vũ mơ hồ hiểu rõ thần văn chữ "Sát" của mình là dùng như thế nào rồi.
Khai khiếu 32 cái, 32 khiếu huyệt này Tô Vũ đều đã mở ra, hiện tại điều quan trọng cần phải làm chính là làm sao liên kết chúng để hình thành hệ thống.
Không có《 Phá Thiên Sát 》ý chí chi văn trợ giúp, hắn phải tự suy nghĩ từng cái, có thứ này vậy thì tiết kiệm rất nhiều thời gian của Tô Vũ.
"Khai khiếu, tăng lên ý chí lực, cường hóa thần văn, học tập võ kỹ..."
Tổng kết lại thì Tô Vũ bận rộn cực kỳ nhiều việc!
Bận rộn tới mức không có thời gian để ngủ!
Mãi đến hơn ba giờ sáng, Tô Vũ mới ép buộc chính mình đi nghỉ ngơi, miễn cho đột tử.
Đêm nay, mộng cảnh thường gặp lại đến lần nữa.
Trong mộng, Tô Vũ vẫn bị giết như trước.
Đổi thành ngày xưa, hắn sẽ bừng tỉnh.
Nhưng bây giờ... lại giống như không thống khổ quá nữa, thân thể hơi hơi run rẩy động đậy, Tô Vũ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ngủ thật ngon, thật sâu.
...
Ngày 17 tháng 9.
Tô Vũ vẫn đến giảng đường từ rất sớm.
Ngô Lam ngồi kế bên cũng đến sớm, Tô Vũ bình thường không trao đổi nhiều với nàng, hôm nay, Ngô Lam lại chủ động mở miệng: "Tô Vũ, hai ngày nữa ta sẽ đột phá."
"Lần này, ta sẽ tiến tới Thiên Quân tam trọng."
Ngô Lam tỏ ra kiêu ngạo.
Ta muốn đuổi kịp ngươi!
Khi nàng nhập học thì đã là Khai Nguyên cửu trọng, tu luyện cũng là《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai, cho tới hôm nay nàng cuối cùng đã khai khiếu 12 cái.
Nàng sắp sửa đột phá Thiên Quân tam trọng rồi.
Tô Vũ nhìn nàng khoe khoang mà cảm thấy có chút cạn lời.
Ngươi chắc chắn chứ?
Tự tin lớn quá ha!
Ngươi xác định ngươi tiến vào bí cảnh thì có thể mở thêm 24 khiếu huyệt sao?
Vì sao trong mắt nữ nhân này, Thiên Quân chính là đi thẳng đến tam trọng chứ không có khái niệm nhất trọng và nhị trọng nhỉ?
"Ngươi dùng tinh huyết gì thế?"
"Đương nhiên là tinh huyết Phá Sơn ngưu."
Ngô Lam nói như lẽ đương nhiên.
Nói nhảm, ta là thiên tài, dĩ nhiên phải dùng Phá Sơn ngưu rồi.
Tâm Tô Vũ rất mệt mỏi, ngươi nhìn thử Trần Khải người ta đi, nhìn cả Lâm Diệu kia nữa, vì tinh huyết Phá Sơn ngưu mà đánh tới bể đầu chảy máu, nhà ngươi thật là có tiền, há miệng liền là tinh huyết Phá Sơn ngưu.
"Ta nhớ có lần ngươi đã nói với ta, ngươi không phải không muốn để nhà ngươi ủng hộ mình sao?"
Mặt Ngô Lam đỏ lên, chột dạ xấu hổ nói: "Đúng, ta vốn dĩ không muốn! Ta là mượn... Không đúng, là bà cô của ta nhất định ép ta mượn!"
"..."
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, lời này mà ngươi cũng nói ra miệng được.
Còn nhất định muốn ép ngươi mượn?
Bà cô như thế thì cứ đưa qua cho ta đi!
"Lão sư của ngươi là ai thế?"
Tô Vũ chợt nhớ tới một chuyện, thế mà hắn chưa từng hỏi qua lão sư của các học viên trong lớp là người nào.
"Tỷ tỷ ta a!"
"..."
Quan hệ thật phức tạp.
Lòng Tô Vũ cũng thấy mệt.
Tỷ tỷ ngươi là lão sư của ngươi... Được a, quen là tốt rồi, tại học phủ kỳ thật cũng không quá chú trọng những thứ này.
"Tỷ tỷ của ngươi rất mạnh sao?"
Tô Vũ không có hứng thú đối với chuyện Ngô Lam tiến giai, kỳ thật hắn càng cảm thấy hứng thú tới đám học viên truyền kỳ thế hệ trước hơn.
Bạch Phong... Tiếp xúc nhiều hơn thì Tô Vũ đã không có cảm thụ mới mẻ gì nữa.
Hồ Văn Thăng, bị một kích hạ gục, Tô Vũ cũng cảm thấy tan vỡ thần thoại, thiếu đi mấy phần kính ngưỡng.
Lưu Hồng... chỉ là một tên vô sỉ khốn nạn, Tô Vũ xem thường gã.
Thế hệ của họ bây giờ hắn chỉ chưa thấy hai người, một là Hạ Ngọc Văn, hai là Ngô Kỳ.
"Dĩ nhiên!" Nhắc tới chị gái của mình, Ngô Lam đầy mặt kiêu ngạo nói: "Tỷ tỷ ta là Đằng Không cửu trọng, sắp tiến giai Lăng Vân rồi! Lão sư của ngươi không phải là đối thủ của tỷ ấy, tỷ tỷ của ta chỉ cần dùng một chiêu liền có thể hạ gục hắn!"
"Ha ha!" Tô Vũ cười khan một tiếng, không buồn hỏi thăm thêm nữa.
Được rồi, hỏi không ra được cái gì.
Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ mà thôi.
"Tô Vũ, chờ ta đến Thiên Quân tam trọng, ta sẽ cho ngươi biết ta cũng rất mạnh."
"Đúng, ngươi rất mạnh."
Tô Vũ gật gật đầu, ngươi cứ tới cấp bậc ấy đi lại nói.
Mặt khác... Ngươi đến tam trọng, ta đại khái đã là lục trọng thậm chí thất trọng rồi, hẳn là có thể chứ?
Ngươi cứ tiếp tục đuổi theo đi!
Hắn nghĩ tới đây thì đúng lúc Hạ Hổ Vưu vào cửa, khẽ vẫy vẫy tay với Tô Vũ.
Tô Vũ nhíu mày, không nói không rằng, đứng dậy đi ra ngoài.
...
"Tô Vũ, còn là huynh đệ không đó?"
"Cái gì?"
"Ngươi muốn giao đấu với Trịnh Vân Huy có phải không?"
"Không có chuyện này."
"Ngươi gạt ta!" Hạ Hổ Vưu đầy mặt bi thương, "Ta nghe được một chút tin đồn, Hạ Hổ Vưu ta là vua tình báo của học phủ, ngươi còn dám giấu giếm ta! Ta không những nghe được tin này, ta còn nghe được giữa các ngươi có đánh cuộc, là Phá Thiên Sát sao?"
Cụ thể thì cậu không biết, chỉ biết là giữa hai người có giao kèo.
Tiền đặt cược rất có thể là Phá Thiên Sát!
Tô Vũ nở nụ cười, nói: "Nghe ai nói đó? Đồn linh tinh! Còn nữa, ngươi đừng nghĩ tới chuyện mở bàn cược, vô dụng thôi, dù chúng ta có giao đấu thì cũng sẽ không công khai, sẽ không giao thủ ở trước mặt người ngoài."
"Nói như vậy là thật sự có giao đấu?" Hạ Hổ Vưu lập tức hứng thú, "Ngươi có nắm chắc không? Tên kia... Ta cũng hoài nghi gã có thể lên tới Thiên Quân bát trọng rồi, hai ngày này gã đại khái sẽ không lên lớp đâu. Nếu là Thiên Quân bát trọng... Gã thậm chí còn có hi vọng đi khiêu chiến Bách Cường bảng luôn rồi."
"Nói sau đi!"
Tô Vũ không muốn nhiều lời, việc này là cái bẫy, Hạ Hổ Vưu vẫn đừng nên nhúng tay vào.
Đang chuẩn bị rời đi, Hạ Hổ Vưu bỗng nhiên từ đằng sau nói với theo: "Tô Vũ… ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn! Tiền đồ của ngươi vô lượng, thật sự không cần thiết vì nhất thời đấu khí mà hủy đi tiền đồ của mình!"
Tô Vũ quay đầu!
Hắn nhìn thoáng qua Hạ Hổ Vưu, trên mặt Hạ Hổ Vưu đã không còn nụ cười, trầm giọng nói: "Tin đồn… Ta nhiều ít gì cũng có thể nghe được một chút! Hi vọng đó không phải thật sự, bằng không... nếu ngươi thua thì sẽ chọc ra phiền toái lớn!"
Tô Vũ cười đáp, "Ta là loại người này sao?"
Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Tô Vũ bỗng nhiên hứng thú, "Ngươi có khả năng điều động bao nhiêu điểm công huân?"
"Làm gì?"
"Chuẩn bị thêm chút, thế nào?"
Hắn không nhiều lời nhưng Hạ Hổ Vưu lại biến sắc, tiếp đó, cậu như có điều suy nghĩ.
Suy tư một hồi lâu sau, cậu mới xâu chuỗi một thoáng đủ loại manh mối.
Nửa ngày sau, Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng nói: "Khi kiểm tra thực hư... Sẽ có người rình coi!"
"Không có việc gì đâu!"
Tô Vũ cười một tiếng, hắn chuẩn bị xong rồi.
Không sợ!
"Ta hiểu rồi!" Hạ Hổ Vưu cười vui vẻ, "Chuyện này mà ngươi cũng nói cho ta biết?"
"Không phải đã bảo là huynh đệ sao?" Ánh mắt Tô Vũ hơi khác thường, "Huống chi... đó là thật!"
"..."
Sắc mặt Hạ Hổ Vưu lại biến đổi, ý gì thế?
Vừa rồi lời mà Tô Vũ nói cậu cứ tưởng rằng giả, kết quả tại sao lại biến thành thật rồi?
"Tô Vũ..."
Tô Vũ cười nhạt: "Ta chắc chắn sẽ không thua! Nếu thua thì đa thần văn nhất hệ khó lòng lăn lộn được nữa, ta đang suy nghĩ một vấn đề, ta... hiện tại chuyển về đơn thần văn nhất hệ liệu còn có tiền đồ nữa không?"
Hạ Hổ Vưu nhíu mày nhìn hắn!
Tô Vũ không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Hạ Hổ Vưu nhức đầu, rốt cuộc là thật hay giả đây?
Thật thật giả giả, giờ phút này cậu cũng không rõ ràng!